Chương 307: Phế võ công của ai?

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đương lúc nói chuyện mà Lâm Ẩn đã làm nóng lại một tách trà, đây là thứ nội công gì vậy?

Giang Thành Tử vốn là cao thủ về võ thuật nội công, đã nghiên cứu nhiều về mặt này, bản thân có sức mạnh một đấm làm gãy đại thụ trăm năm, nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy thủ đoạn nào khoa trương đáng sợ đến vậy.

“Muốn nhà họ Ninh quỳ xuống? Haha, đúng là nực cười!”, Ninh Tông Đạo cười lạnh nói, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ và tức giận.

Ông ta chưa bao giờ gặp người nào không biết trời cao dất dày như vậy, thật sự coi mình là thần tiên hạ phàm rồi!

“Giang Thành Tử, ông thử xem vị ‘trưởng lão Lâm’ của chúng ta đây có bản lĩnh đến đâu mà dám nói ra những lời khoa trương như vậy!” Vẻ mặt Ninh Tông Đạo vô cùng âm u.

Giang Thành Tử khẽ gật đầu, bước vài bước về phía trước, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.

“Lâm Ẩn, tuy cậu có thể coi là tuổi trẻ tài cao, nhưng phải biết rằng, núi cao còn có núi cao hơn. Võ công của cậu không tồi, nhưng dù sao cũng là cũng chỉ là ngọn lửa nhỏ.” Giang Thành Tử vuốt râu mà nói, bày ra bộ dạng của người bề trên.

Lâm Ẩn lắc đầu, nếu dựa vào tuổi tác có thể đoán được võ công, vậy thì, võ học của Long Quốc đâu cần tồn tại nữa.

“Giang Thành Tử lão phu tôi, là chưởng môn đời thứ mười bảy của Tần Môn Tây Xuyên, Lâm Ẩn, ta thấy võ công của cậu cũng không tồi, có dám nói tên môn phái ra không? Biết đâu sư phụ của cậu, vị đại trưởng lão năm đó, cũng từng có qua lại với tôi.” Giang Thành Tử ra vẻ bề trên nói.

“Nếu cậu là người thừa kế của bạn cũ tôi thì tôi còn có thể xin giúp cậu trước mấy vị nhà họ Ninh đây. Nếu không phải, thì dựa vào chút võ công của cậu mà dám diễu võ dương oai ở chính điện nhà họ Ninh, hôm nay, tôi phải phế võ công của cậu, cho cậu biết đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.”

“Phế võ công của tôi?” Lâm Ẩn cười: “Thứ nhỏ bé như con kiến mà cũng dám nói năng ngông cuồng ở đây?”

“Láo xược! Lão phuphải thay sư phụ cậu dạy dỗ lại thứ ngu ngốc không biết trời cao đất dày này.”

Giang Thành Tử lạnh lùng nói, phong thái bình thản của Lâm Ẩn khiến ông ấy tức giận tột đỉnh.

Giang Thành Tử trong giới võ học tỉnh Tây Xuyên, đi đến đâu cũng được tôn sùng. Hôm nay phải chịu thiệt trong tay Lâm Ẩn thì thôi đi, muốn nói vài lời tốt đẹp với tên tiểu tử này, vậy mà lại bị đối đáp lại như vậy, rõ ràng không coi ông ấy ra gì!

Vừa nói, ánh mắt Giang Thành Tử trở nên sắc lẹm như dao, từng bước tiến về phía Lâm Ẩn.

Mỗi lần bước một bước, gạch hoa dưới chân lại lún sâu hơn, lộ ra sức mạnh thâm hậu không thể ngờ được.

Khí thế của Giang Thành Tử khiến những người đang xem vô cùng chú ý, ánh mắt trở nên vô cùng ngạc nhiên.

“Không hổ danh là đại sư Giang Thành Tử nổi danh Tây Xuyên, khi bước đi lại có uy thế đến vậy.”

“Đây mới thật sự là đại sư, không như ai đó tự cho mình là lợi hại, ngoài việc khua môi múa mép thì còn tài cán gì?”

Mấy người nhà họ Ninh ngồi đó đều cảm thấy dao động, bắt đầu chém gió, chỉ chích mắng mỏ Lâm Ẩn, cười cợt chế nhạo anh.

Trên mặt Ninh Tông Đạo càng lộ ra vẻ đắc ý, chuyện Giang Thành Tử giỏi võ công không phải chuyện đùa, đó là cái danh mà ông ấy đánh giết nhiều năm ở tỉnh Tây Xuyên mới có được, đồ đệ của ông ấy đều là những người oai phong một phương.

Giang Thành Tử đã nổi giận rồi, nếu ông ấy nghiêm túc đối đầu thì cái võ công mèo của Lâm Ẩn có thể chịu được sao?

Lâm Ẩn nhìn bộ dạng ra vẻ của Giang Thành Tử, miệng cong lên cười lạnh.

“Làm màu.”

Lời nói vừa buông, Lâm Ẩn đột nhiên xông lên, giống như một tia sét, làm đối phương không kịp đề phòng.

Chỉ một kí cú đấm đơn giản mà giống như sấm chớp trên trời giáng xuống, không cho Giang Thành Tử cơ hội kịp phản ứng, mạnh mẽ nện xuống cổ ông ấy.

Cả người Giang Thành Tử bỗng chốc cứng đơ, đứng tại chỗ run rẩy, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Phụt!

Giang Thành Tử đột nhiên ngửa mặt lên trời, miệng phun ra máu tươi, toàn thân co giật, giống như phải chịu một lực gì đó rất mạnh mẽ, xương cốt bỗng chốc chở nên mềm nhũn.

Lâm Ẩn chắp tay đứng trước mặt Giang Thành Tử, góc miệng cong lên mang theo nụ cười lạnh lẽo, giống như đang nhìn xuống một con kiến.

Bộp một tiếng.

Giang Thành Tử giống như bị rút hết sức lực, đứng cũng không đứng vững, đột nhiên hai chân quỳ xuống đất.

Lúc đó, trong đại điện im ắng không một âm thanh nào, những người nhà họ Ninh ngồi đó đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi tột độ, dường như không ngờ được rằng, một đại cao thủ vang danh một tỉnh như Giang Thành Tử, khi đối đầu với một người trẻ tuổi như Lâm Ẩn lại có kết cục như thế này.

Sắc mặt Giang Thành Tử trắng nhợt, trong mồm toàn là máu tươi, toàn thân giống như một quả bóng bị xì hơi, mất hết phong độ của một cao nhân như trước, chậm chạp ngẩng đầu, ngây người nhìn Lâm Ẩn, sâu trong con mắt ẩn giấu sự sợ hãi.

Giang Thành Tử không ngờ được rằng, Lâm Ẩn chỉ dùng một đấm đãphế được ông ấy!

Một cú đấm giáng xuống người, trực tiếp lấy đi nửa cái mạng của ông ấy, nội công và võ công luyện tập hơn bốn mươi năm, cứ như vậy bị phế mất.

Lục phủ ngũ tạng như bị cắt đứt, nước đắng trong bụng cuộn lên như sông đổ ra biển, cả người dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Phế võ công của ai?”, sắc mặt Lâm Ẩn lạnh nhạt, chậm chạp mở miệng hỏi.

“Cậu, cậu, rốt cuộc là thần yêu phương nào?”, Giang Thành Tử run rẩy hỏi, ông ta đã bị đánh cho không còn sức lực nữa.

Quá mạnh! Sức mạnh trọng một trưởng này của Lâm Ẩn không tài nào hình dung được, giống như núi Ngũ Chi đè xuống vậy, người thường căn bản không thể nào chịu đựng nổi.

Phải biết, Giang Thành Tử là tông sư võ học số một ở tỉnh Tây Xuyên, công phu mạnh đến mức nào? Dù có đứng ở giữa đường, tay không chặn mấy chiếc xe đua đang chạy nước rút, cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng một đấm nhẹ nhàng của Lâm Ẩn, đã đánh cho Giang Thành Tử hộc máu tươi quỳ trên đất, phế một thân võ công của ông ấy.

Sức mạnh này, quả thật như thần phật vậy!

Lâm Ẩn lắc đầu không nói gì, luận võ công, Giang Thành Tử đến tư cách lau giày cho anh cũng không có, gì mà tông sư võ học số một tỉnh Tây Xuyên, chỉ là cái hư danh mà thôi.

Cao thủ phàm tục, sao có thể so cao thấp với anh?

“Cái này! Cái này! Đại sư Giang Thành Tử, chuyện này là? Chuyện này là sao!”, Ninh Tông Thịnh trở nên hoàng hốt, không dám tin người đang quỳ dưới đất là Giang Thành Tử.

“Giang Thành Tử... Đồ vô dụng!” Ninh Tông Đạo trầm giọng mắng, vẻ mặt tức giận.

Người chỉ dạy cho ám vệ nhà họ Ninh, tông sư võ học số một tỉnh Tây Xuyên, Giang Thành Tử, vậy mà lại quỳ trước một tên nhãi ranh sao? Đúng là mất mặt!

Tuy rất tức giận, nhưng đồng thời ánh mắt Ninh Tông Đạo nhìn Lâm Ẩn, cũng trở nên coi trọng hơn nhiều.

Tên này, không phải hạng tầm thường!

Người như vậy mà không thể làm việc cho mình thì chỉ có thể giết!

Trong đầu Ninh Tông Đạo đã suy nghĩ rất nhiều thứ, ý muốn giết Lâm Ẩn trong lòng lại càng dâng cao.

“Giang Thành Tử, võ công kém cỏi như ông mà cũng dám tự xưng là tông sư?” Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi sẽ cắt hết gân cốt của ông, phế hết toàn bộ võ công, tránh để ông lại làm hại những đệ tử khác!”

“Không! Lâm Ẩn, đại trưởng lão Lâm! Lão phu chịu thua, xin ngài hạ thủ lưu tình!” Giang Thành Tử sợ hãi van xin.

Lâm Ẩn dùng một đấm phế hết nội công ông ấy luyện mấy chục năm, một lão già như ông ấy, làm sao có thể chịu nổi sự dày vò này?