Chương 212: Các người sợ nó, nhưng không sợ tôi?

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Đang tấu hài à? Một thằng rể rác rưởi mà lại dám quấy rối ở nơi đường đường là hội đồng quản trị của tập đoàn Hải Dương sao?" Một ủy viên quản trị nhìn Lâm Ẩn với vẻ vô cùng khó chịu và tức giận.

"Lâm Ẩn? Cho dù cậu có chút quan hệ với chủ tịch Tưởng Kỳ, nhưng cậu cũng phải tự biết thân biết phận đi chứ?" Một ủy viên nữ nói với giọng khinh thường: "Thẩm Tam Gia có mặt ở đây rồi, cái ghế này đến lượt cậu ngồi chắc?"

Hành động này của Lâm Ẩn khiến cho mọi người trong hội đồng quản trị đều vô cùng khó chịu.

Tên rác rưởi này dựa vào đâu mà ngồi ở vị trí chủ tịch? Chẳng khác gì ngồi lên đầu bọn họ cả?

Trong mắt bọn họ, ngay cả Phú Quý của Thành Bắc ngồi ở ghế chủ tịch cũng có chút không đủ tư cách nữa là!

Huống gì có Thẩm Tam Gia ở đây rồi, Thẩm Tam ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp, bọn họ còn có thể chấp nhận được, tuy Thẩm Tam không phải người trong giới kinh doanh, nhưng dù gì cũng là nhân vật có danh tiếng vang dội khắp nơi, gã có tư cách ấy. Nhưng Lâm Ẩn là gì cơ chứ? Một thằng rể rác rưởi hôi không chịu được của thành phố Thanh Vân!

"Khụ khụ." Thẩm Tam ho khan hai tiếng, rồi trầm giọng bảo: "Anh Lâm ngồi ở vị trí chủ tịch mà các người cũng dám chất vấn?"

"Hay để tôi giới thiệu với các người một chút, anh Lâm là người đầu tư nhiều nhất vào tập đoàn Hải Dương, trong tay nắm hơn sáu mươi phần trăm cổ phần." Thẩm Tam nói rất nghiêm túc.

Thẩm Tam vừa nói ra câu này đã khiến mọi người ở đây giật nảy mình, sau đó là bật cười, cảm thấy Thẩm Tam đang đùa giỡn mình.

"Anh Lâm? Gì vậy? Thẩm Tam Gia, anh đang kể chuyện cười gì cho chúng tôi nghe vậy?" Lục Nguyên lắc đầu nói, hoàn toàn không tin vào lời của Thẩm Tam.

"Thẩm Tam Gia, chuyện cười này anh kể hơi quá lố rồi đấy, Lâm Ẩn là người đầu tư nhiều nhất? Ha ha..." Một nữ ủy viên không nhịn được phải bật cười: "Tôi nói này, Thẩm Tam Gia, mặc dù anh là bạn của chủ tịch Tưởng, nhưng anh không rõ được tình hình nội bộ của tập đoàn Hải Dương đâu, chúng tôi rõ hơn anh nhiều."

"Tôi lại bảo nữa này, Lâm Ẩn, cậu đừng có giả bộ ngồi ở đấy. Tôi biết cậu nịnh bợ chủ tịch Tưởng, rất thân với ông ta, bây giờ chủ tịch Tưởng cho cậu đứng ra nói chuyện, có gì thì cứ nói đi, đừng giả bộ ta đây hay lắm, cậu chỉ là một chân chạy vặt mà thôi." Lục Nguyên vô cùng khinh thường mà nói, ra vẻ biết tất mọi chuyện.

Khóe miệng Thẩm Tam khẽ co giật, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Gã đã giới thiệu anh Lâm một cách trịnh trọng như thế, sao đám người kia còn không tin?

"Thẩm Tam Gia, Lâm Ẩn, hai người các cậu đều đến để đại biểu cho thái độ của chủ tịch Tưởng ở cuộc họp này, tôi cũng không nói nhiều thêm nữa. Chỉ một câu thôi, bây giờ chúng tôi muốn bầu cử lại chủ tịch của tập đoàn Hải Dương, đồng thời hợp tác với tập đoàn Latinh." Lục Nguyên đi thẳng vào vấn đề: "Vì thế, cậu có chuyện gì thì cứ nói đi."

Ông ấy nói mấy lời này đã tỏ rõ thái độ, ý ngay trên mặt chữ, vô cùng rõ ràng, chỉ tùy tiện nói với Lâm Ẩn và Thẩm Tam mà thôi, dù sao bọn họ cũng đã chuẩn bị trở mặt, chẳng mấy chốc sẽ liên thủ với tập đoàn Latinh nuốt chửng tập đoàn Hải Dương, nên bọn họ nói gì thì nói đi, nói xong mau cút.

Cho dù là Lâm Ẩn hay Thẩm Tam có thân phận gì thì cũng chẳng có gì khác nhau trong mắt đám người Lục Nguyên cả, đều là người bên phe Tưởng Kỳ, không chung một con đường với bọn họ mà thôi.

Lục Nguyên và bọn họ đã ngầm nương tựa vào tập đoàn Latinh, thậm chí còn là đối thủ của Tưởng Kỳ và Thẩm Tam, vì thế, nhờ có tập đoàn Latinh làm chỗ dựa sau lưng, Lục Nguyên mới không e dè gì thế lực của Thẩm Tam.

"Tôi muốn hỏi một chút, tập đoàn Latinh cho các người bao nhiêu lợi lộc? Mà đã mua chuộc được các người về tay?" Lâm Ẩn nói rất hờ hững.

Nghe thế, Lục Nguyên chau mày lại, nghiêm mặt nói: "Lâm Ẩn, cậu để ý cách nói chuyện một chút đi. Gì mà chúng tôi bị tập đoàn Latinh mua chuộc? Chúng tôi đều là cổ đông của tập đoàn Hải Dương, chỉ là đều tán thành với việc hợp tác chúng với tập đoàn Latinh, tiến hành hợp tác khai phá những dự án trong thành Thế Giới!"

"Đúng vậy! Chung tay hợp tác khai phá thì mọi người mới có thể cùng chiến thắng, và có được lợi ích. Chứ không phải như chủ tịch Tưởng đi đối đầu với tập đoàn Latinh, như vậy sẽ không có quả ngon mà ăn, hoàn toàn là dẫn tập đoàn đi vào con đường lụi tàn." Môt tên ủy viên nói với giọng điệu nặng nề.

"Tôi nói thật, Lâm Ẩn, cậu căn bản không hiểu một chút gì trong chuyện trên thương trường cả, chỉ là một tên tay ngang mà thôi, sao chủ tịch Tưởng có thể để một người không trình độ như cậu đến đây mở họp chứ?"

Lâm Ẩn cười khẩy lắc đầu, đám ăn cây táo rào cây sung này nói dễ nghe thật, trên thực tế là cầm sản nghiệp của tập đoàn để đầu quân cho chủ nhân mới, đều là bán chủ để cầu vinh mà thôi.

Những dự án sản nghiệp trong thành Thế Giới đều là tự bản thân anh đắp vàng ròng bạc trắng lên, bọn họ chẳng bỏ ra một cắt nào, vậy mà cũng dám "hợp tác khai phá" với tập đoàn Latinh?

Đúng là nực cười quá thể.

"Tôi cũng lười phải nói thêm với các người." Lâm Ẩn nói rất hờ hững: "Tôi hỏi các người một câu thôi, nhất định phải hợp tác với tập đoàn Latinh?"

"Tất nhiên rồi, chúng tôi đã nói rất rõ, nghị quyết của hội đồng quản trị là muốn thay đổi chiến lược phát triển tập đoàn, phải hợp tác với tập đoàn Latinh và chung tay khai phá các dự án lớn." Lục Nguyên nói rất quả quyết: "Chúng tôi có thể mời tổng giám đốc Tiêu, tức Tiêu Trang của tập đoàn Latinh đến đầu tư vào hội đồng quản trị của tập đoàn Hải Dương, hai bên cùng liên thủ với nhau. Đã nói rõ hết rồi, cậu có thể chuyển lời cho Tưởng Kỳ."

"Đúng! Lục Nguyên là đại biểu chúng tôi đồng ý đề cử ra, lời của ông ấy chính là ý của tất cả cổ đông chúng tôi."

"Tôi hiểu rồi." Lâm Ẩn nói rất chậm rãi: "Xem ra thế lực của tập đoàn Latinh khiến các người cảm thấy rất áp lực, bọn họ uy hiếp gia đình các người, đe dọa đến sự an toàn của người thân lẫn bản thân các người, thế là các người lập tức đầu hàng làm chó săn cho đám người nước ngoài kia sao? Các người sợ đến vậy?"

"Cậu! Cậu nói gì đấy!" Một ủy viên nữ lộ vẻ khiếp sợ, không dám tin mà nhìn Lâm Ẩn?

Bấy giờ, trong ánh mắt tất cả cổ đông ở đây đều ánh lên tia hãi hùng nhìn về phía Lâm Ẩn, bọn họ không rõ tại sao Lâm Ẩn lại biết những bí mật đó.

Quả thật, mấy ngày trước, tất cả những những ủy viên ở đây cùng thân thích nhà mình đều bị thế lực ngầm của tập đoàn Latinh mò đến tận cửa, cầm súng ống vũ trang đầy đủ uy hiếp đe dọa bọn họ, hơn nữa lại dùng tiền tài lợi ích để dụ dỗ, cưỡng chế bọn họ buộc phải cúi đầu, ngoan ngoãn phục tùng.

"Nói hươu nói vượn! Lâm Ẩn, cậu đừng ở đây nói thuyết âm mưu!" Lục Nguyên thấy hơi sốt ruột và sợ hãi, lập tức phản bác lại ngay.

Những chuyện này Lục Nguyên cũng từng gặp phải, hơn nữa ông ấy là người đầu tiên đứng ra nhờ vả tập đoàn Latinh, đồng thời là người nối giáo cho giặc, cho nên mới có thể trở thành là con rối đại biểu ở tập đoàn Hải Dương cho tập đoàn Latinh.

Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, anh quét mắt sang tất cả mọi người một lượt rồi nói: "Các người sợ nó, nhưng không sợ tôi?"

Nói xong, Lâm Ẩn đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Tam, Thẩm Tam lập tức nghiêm mặt lại, lấy một sập văn kiện dày trục từ trong kẹp hồ sơ ra.

Những tư liệu văn kiện này đều là thu được từ tiểu đội Hắc Ưng, bên trong đều là thông tin cá nhân bí mật của từng ủy viên quản trị trong tập đoàn Hải Dương, cùng một ít tệp ghi âm nhược điểm dùng để uy hiếp bọn họ.