Chương 526: Anh không sợ bị đánh nữa à?

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Sắc mặt Lâm Ẩn dần trở nên lạnh lùng, hờ hững nhìn qua.

Trên mặt chàng trai trẻ vẫn mang vẻ châm chọc, nhìn Lâm Ẩn như đang theo dõi con mồi vậy.

“Anh là con trai của Công Tôn Phi Hồng, Công Tôn Thạch?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.

Anh nhớ lúc trước từng đến nhà Công Tôn ở tỉnh Cao Dương chữa bệnh cho cụ Công Tôn Tòng Long của nhà bọn họ.

Lúc đó hình như còn vì chuyện của em họ Công Tôn Thu Vũ mà xử lý mấy tên cậu ấm nhà giàu.

Sau đó còn khiến Công Tôn Phi Hồng của nhà Công Tôn ghi hận mình, không tiếc phái người đuổi giết tới tận tỉnh Đông Hải.

Nếu nhớ không lầm, Công Tôn Thạch trước mắt chính là con trai của Công Tôn Phi Hồng, lúc đó ở nhà Công Tôn bị mình đánh đến nửa chết nửa sống.

Không ngờ lúc gặp lại ở thủ đô vẫn mang dáng vẻ không phục như thế.

“Ha hả, thần y Lâm, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi?”, Công Tôn Thạch lạnh lùng nói: “Đúng vậy, là tôi đây. Tôi cũng không ngờ có thể gặp lại cậu ở thủ đô đấy?”.

“Nơi thế này một tên vô dụng đến từ tỉnh ngoài như cậu có thể đi vào được sao? Tôi thấy cậu ngay cả chi phí ở đây cũng không trả nổi ấy chứ?”, Công Tôn Thạch châm chọc, trong mắt mang theo ý khinh thường.

Anh ta thân là cậu chủ của nhà Công Tôn, lúc trước lại có thể bị lang băm chân đất đến từ tỉnh ngoài như Lâm Ẩn đánh đến quỳ xuống đất, cục tức này đã nghẹn trong lòng không biết bao lâu rồi.

Mấy tháng trước còn tìm người đến tỉnh Đông Hải một chuyến tìm Lâm Ẩn báo thủ, kết quả hình như để anh trốn thoát, hành động thất bại.

Cũng không ngờ lần này đến thủ đô còn gặp được anh.

“Anh Thạch, thần y Lâm người ta cũng không phải chỉ biết chữa bệnh thôi đâu, hình như nghe nói còn rất giỏi ăn bám nữa? Thần y Lâm đến gần Thu Vũ có phải vì thèm muốn tiền tài quyền thế của nhà Công Tôn, muốn ăn bám Thu Vũ không?”.

“Anh nhìn thần y Lâm đi, lần này lại dẫn theo người phụ nữ khác bên cạnh, đoán chừng là lại ăn bám rồi?”.

Đột nhiên chàng trai mập mạp bên cạnh Công Tôn Thạch lên tiếng, giễu cợt Lâm Ẩn.

“Nguyên Bảo, cậu không nói tôi cũng suýt quên mất. Thần y Lâm vắt óc tìm kế đến gần em họ Thu Vũ của tôi không phải vì muốn ăn bám phụ nữ, thấy nhà Công Tôn chúng ta có thế lực sao?”, Công Tôn Thạch châm chọc nói.

“Cô gái nhỏ à, tôi thấy cô cũng có khí chất, có lẽ là cô chủ nhà giàu nào đó của thủ đô đúng không? Đừng trách anh đây không nhắc nhở cô, Lâm Ẩn ngồi bên cạnh cô này chính là tên vô dụng mặt dày, cậu ta đã có vợ rồi còn quyến rũ phụ nữ khắp nơi”, Công Tôn Thạch nhìn Sở Sở nói với giọng điệu quái gở.

“Ơ…”, mặt Sở Sở đỏ lên, nhỏ giọng hỏi Lâm Ẩn: “Anh Lâm, anh quen mấy người này không? Bọn họ…”.

“Không cần để ý đến bọn họ, chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, chậm rãi chầm tách trà lên uống một ngụm hồng trà.

“Chao ôi? Thần y Lâm, cậu là sợ chúng tôi nói nhiều, ảnh hưởng đến kế hoạch ăn bám của cậu à? Ha ha ha ha!”, Trịnh Nguyên Bảo cười như điên nói: “Yên tâm đi, vụ bê bối của cậu nhiều đến mức tôi cũng lười nói rồi. Không phải chỉ là ở rể thôi sao? Không sao, không sao cả, chúng tôi sẽ không khinh thường cậu”.

“Đúng, chúng tôi sẽ không khinh thường. Nhưng không biết cô gái bên cạnh cậu có tôn trọng cậu không thôi!”, Công Tôn Thạch cười châm chọc.

Lâm Ẩn cười lạnh, hứng thú nhìn Công Tôn Thạch và Trịnh Nguyên Bảo.

“Hai người các anh không sợ bị đánh à?”.

Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi.

Xem ra lúc ở tỉnh Cao Dương chưa đủ tàn nhẫn, hai tên ngu xuẩn này vẫn chưa rút kinh nghiệm.

Lúc trước khi còn ở thành phố Thanh Vân, rõ ràng đã trừng trị Công Tôn Phi Kiếm để ông ta chuyển lời với Công Tôn Phi Hồng.

Mình đã cảnh cáo nhà Công Tôn rồi.

Bây giờ, từ thái độ của Công Tôn Thạch có thể nhìn ra bố anh ta là Công Tôn Phi Hồng hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của mình.

Có lẽ nên tìm thời gian liên lạc với em họ Công Tôn Thu Vũ ở tỉnh Cao Dương hỏi tình hình của nhà họ Công Tôn thế nào. Xem có nên lấy quân cờ để ở bên đó là Công Tôn Tàng Phong ra không.

“Sợ bị đánh? Ha ha ha, thần y Lâm, chúng tôi thật sự rất sợ đấy, cậu giỏi võ như thế, sao có thể không sợ được?”, Công Tôn Thạch khinh thường nói, dáng vẻ không hề sợ hãi gì.

“Thần y Lâm, cậu đúng là ngông cuồng ghê nhỉ, cậu cho rằng mình biết chút võ thì giỏi lắm sao? Ở thủ đô không biết có bao nhiêu cao thủ lợi hại hơn cậu nữa, đúng là nhân vật nhỏ chưa trải sự đời, còn dám diễu võ dương oai trước mặt chúng tôi?”, Trịnh Nguyên Bảo cũng khinh thường nói.

Dứt lời, hai chàng trai khí chất sắc bén đi ra từ sau lưng Công Tôn Thạch, đôi mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

Rất rõ ràng hai người bọn họ dám đến đây khiêu khích là ỷ vào cao thủ mình mời đến.

“Thần y Lâm, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nơi này là khu Khoa – Kỹ Thiên Long. Nhà Công Tôn chúng tôi cũng có thị phần ở thành Thiên Long này, ở đây, cậu thử xem có thể cứng đấu cứng với ông đây không!”, Công Tôn Thạch cực kỳ tự tin nói.

“Ồ? Nhà Công Tôn các người có thị phần ở thành Thiên Long à?”, Lâm Ẩn hờ hững nhìn về phía Công Tôn Thạch.

“Đương nhiên! Cậu cho rằng nhà Công Tôn chúng tôi là gia tộc nghèo khổ sao? Lần trước cho cậu được lợi là vì thần y bố tôi mời đến chữa khỏi bệnh cho ông nội nhưng đúng lúc bị cậu giành công. Ông nội bảo vệ cậu, nếu không, cậu đã chết ở tỉnh Cao Dương từ lâu rồi!”, Công Tôn Thạch lạnh lùng nói.

Đúng vậy, trong mắt Công Tôn Thạch và Trịnh Nguyên Bảo.

Một thầy lang ở nông thôn như Lâm Ẩn chỉ là may mắn được lợi từ người khác, khiến cụ Công Tôn tưởng là Lâm Ẩn chữa khỏi, cho nên nể mặt anh thôi.

Nếu không phải có ông nội bảo vệ, thì từ lúc ở tỉnh Cao Dương anh ta đã cho người xử lý Lâm Ẩn rồi!

Sau đó anh ta còn tìm người đến tỉnh Đông Hải cố ý hỏi thăm thân phận bối cảnh của Lâm Ẩn.

Lại có thể chỉ là tên ở rể vô dụng có tiếng của một gia tộc nhỏ? Tiếng tăm còn rất không tốt, thích quyến rũ phụ nữ?

Chỉ một thứ thấp kém như vậy còn giẫm lên mặt anh ta? Công Tôn Thạch càng nghĩ càng giận, vẫn luôn mang thù với Lâm Ẩn.

“Ồ?”, Lâm Ẩn cười buông tách trà xuống: “Nghe ý của anh là tôi chỉ chiếm lợi của người khác, bệnh của cụ nhà Công Tôn các người không phải tôi chữa khỏi?”.

“Chẳng lẽ không phải à? Chỉ với việc cậu lăn lộn trên xã hội tệ hại đến mức đi ở rể cho người ta thì cậu có thể có y thuật, có bản lĩnh như thế sao?”, Công Tôn Thạch khinh thường nói.

“Đừng nói cậu thấy chúng tôi trêu cậu hai câu thần y thì xem mình là thần y thật nhé?”, Công Tôn Thạch khinh thường nói.

“Anh Thạch, em thấy cứ tuỳ tiện tìm một người xử lý cậu ta ở thủ đô, trút cơn giận lúc trước đi”, Trịnh Nguyên Bảo ở bên cạnh đề nghị.

“Không không không”, Công Tôn Thạch cười nghiền ngẫm, vẻ mặt châm chọc: “Cho dù nói thế này thần y Lâm cũng có ơn với nhà Công Tôn chúng ta mà, lại thêm em họ Thu Vũ của tôi bảo vệ cậu ta nữa, tôi nào dám tuỳ tiện sắp xếp chứ?”.