Chương 136: Cơn giận của Lâm Ẩn

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Xin cô đấy, tổ tông Trương, tôi không cố ý phạm sai lầm đâu, xin cô nể tình tôi đã lớn tuổi, tha cho tôi lần này đi!” Cụ Đinh khóc nức nở, nhìn có vẻ rất thê thảm, lão ta liên tục dập đầu van nài.

Trương Kỳ Mạt khẽ nhíu mày, cũng cảm thấy ngài ngại, một ông cụ liên tục dập đầu với mình thì ra thể thống gì nữa.

“Thôi đi vậy, quản gia Lý, tôi thấy lão đã lớn tuổi rồi, tha cho lão đi.” Trương Kỳ Mạt nói.

“Vâng, cô Lâm.” Lý Bộc đáp với giọng cung kính.

Rồi sau đó, Lý Bộc lạnh lùng nhìn Đinh Thần Nhất, đạp mạnh vào người lão ta.

“Lão còn xưng là Tông Thần Nhất à? Cái đồ chó chết! Cả bó tuổi rồi, còn giở trò vô liêm sỉ, đi bắt cóc cô Trương? Đánh không thắng thì dùng thủ đoạn đê tiện?” Lý Bộc hừ lạnh, gương mặt toát ra vẻ khinh thường, giết thể loại như thế này còn sợ làm bẩn tay mình.

Cô Lâm đã nói như thế, vậy thì tha cho lão ta vậy, đợi lát nữa gọi điện cho cậu chủ, nói với cậu chủ rằng nhà họ Vương vẫn còn chưa chịu bỏ thói xấu!

“Cảm ơn cô Trương, cô thật rộng lượng!” Đinh Thần Nhất dập đầu liên hoàn, luôn miệng cảm kích.

Trương Kỳ Mạt không buồn quan tâm đến Đinh Thần Nhất nữa, cô nhìn ba anh em Lưu Quân, rồi nói: “Anh Lưu, cảm ơn các anh đã giúp tôi, hay là anh qua nhà tôi uống ly trà đi.”

“Không dám, đây là chuyện chúng tôi nên làm. Cô Lâm, cô đi thong thả.” Lưu Quân cười, nói một cách khách sáo, làm gì dám để cô Lâm gọi mình là anh?

Trương Kỳ Mạt cũng không lên tiếng nữa, chỉ quay sang nhìn Lý Bộc, nghiêm mặt nói: “Quản gia Lý, về biệt thự trước đã.”

“Tất cả đều nghe theo lệnh cô Lâm.” Quản gia Lý nghiêm mặt gật đầu, ông ấy không còn đè mạnh lão ta nữa mà thả lỏng chân.

Lý Bộc định quay người lại, vào lúc này, đột nhiên Đinh Thần Nhất ra tay, vôi được tung ra từ ống tay áo của lão ta, biến thành màn sương mù trắng, táp hết vào mặt Lý Bộc.

Lý Bộc nổi cơn thịnh nộ, ông ấy quay người định quật ngã đồ hèn hạ bỉ ổi vô liêm sỉ này, kết quả vôi trắng lại xộc vào cổ họng của ông ấy, quản gia Lý không khỏi ho vài tiếng.

Chỉ trong chớp mắt thôi, Đinh Thần Nhất đã chớp lấy thời cơ, lão ta xông về phía Trương Kỳ Mạt, rút một khẩu súng từ trong túi áo ra, nhắm thẳng vào đầu cô.

“Không được cử động! Nếu như các người dám cử động nữa, tôi sẽ bắn chết cô ta!” Đinh Thần Nhất nói với giọng lạnh lùng, ánh mắt toát ra vẻ đắc ý.

Lý Bộc nổi giận đùng đùng, gương mặt toát ra vẻ phẫn nộ, không ngờ nình nhất thời bất cẩn, để tên hèn hạ bỉ ổi này chớp lấy thời cơ, cầm súng uy hiếp cô chủ!

Lý Bộc bắt buộc phải cân nhắc đến sự an toàn của cô chủ, ông ấy không dám lỗ mãng xông lên, chỉ lạnh lùng nhìn Đinh Thần Nhất.

“Đinh lão cẩu, lão muốn làm gì? Má! Đúng là đồ vô liêm sỉ!” Lưu Quân buột miệng chửi lớn: “Tự xưng mình là cao thủ trong giới võ thuật, kết quả lại dùng súng uy hiếp một cô gái tay không tấc sắt, lão có phải là người nữa không? Tởm lợm!”

“Ha ha, người làm việc lớn luôn bỏ qua tiểu tiết.” Đinh Thần Nhất cười lạnh, gương mặt toát lên vẻ đắc ý.

“Tôi đây là Tông Thần Nhất, chỉ giành thắng lợi là được rồi. Tôi có là hạng bỉ ổi vô liêm sỉ đi chăng nữa, thì các người có thể làm gì tôi?” Đinh Thần Nhất không hề coi trọng danh dự của mình, lão ta nói: “Có giỏi thì các người xông lên đi, ông đây sẽ giết chết cô ta ngay!”

“Lão!” Trương Kỳ Mạt tức giận đến nỗi cơ thể run rẩy, từ trước đến nay cô chưa từng hạng tiểu nhân nào thâm hiểm và bỉ ổi như vậy, còn là tông sư sáu mươi tổi, đã sáng lập một môn phái nữa?

Gương mặt Lý Bộc và anh em Lưu Quân đều có vẻ đau khổ, trong lòng thấy áy náy vô cùng, vừa tức giận vừa phiền muộn.

Mức độ vô liêm sỉ của Đinh Thần Nhất vượt quá suy nghĩ của mọi người, một giây trước còn quỳ trên mặt đất xin tha, gọi tổ tông, gọi bà nội van cô Lâm tha cho lão ta, kết quả vừa mới tha, lão ta lập tức giở thủ đoạn bỉ ổi ném cát với vôi ngay, còn bắt cô Lâm làm con tin nữa!

Lần này bọn họ cũng hết cách, cô Lâm bị khống chế, họ thật sự không dám làm liều!

Nếu để anh Ẩn biết cô Lâm đã bị khống chế, thì nhóm người bọn họ biết ăn nói thế nào đây?

“Sao rồi? Không dám lộn xộn nữa chứ gì?” Đinh Thần Nhất nói với vẻ đắc ý.

Cái danh xưng Tông Thần Nhất của lão ta xuất phát từ vô số thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ, đương nhiên phải giữ vững ngón nghề này của mình, tiếp tục giở trò bỉ ổi vô liêm sỉ nữa.

Lão ta cũng đã thấu tỏ, dường như người phụ nữ tên Trương Kỳ Mạt này có địa vị rất cao trong lòng ông ấy, và cả ba anh em Lưu Quân, cô là một người hết sức quan trọng.

Bởi thế, chỉ cần khống chế Trương Kỳ Mạt, cho dù bọn họ có giỏi võ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng đành bó tay mà thôi, không làm gì được mình hết.

“Các người cách xa ông ra, nếu dám qua đây, tôi sẽ đánh chết cô ta ngay.” Đinh Thần Nhất cười lạnh, lão ta đẩy Trương Kỳ Mạt vào hàng ghế sau trong xe, bản thân lão ta cũng ngồi ở ghế sau, lúc nào cũng dứ ống thép trong tay vào người Trương Kỳ Mạt.

Lý Bộc và Lưu Quân siết chặt nắm đấm, không dám mạo hiểm khiến cô Lâm bị thương.

“Lão cẩu Tông Thần Nhất, nếu như lão dám đụng đến một cọng tóc của cô Lâm, tôi nói cho lão biết, cả nhà lão đợi chôn cùng đi!” Lý Bộc dọa dẫm.

“Ha, các người chỉ dám uy hiếp tôi bằng miệng thôi à? Muốn hù tôi sao?” Đinh Thần Nhất nói với vẻ đắc ý: “Cũng không biết nghĩ xem Đinh Thần Nhất tôi là người như thế nào? Còn đối chọi với tôi hay sao? Ha, ông có đủ thủ đoạn bỉ ổi làm các người thấy phục!”

Vô liêm sỉ, đúng là đồ vô liêm sỉ.

Lý Bộc cắn răng, tức đến nỗi không nói nên lời.

“Lái xe, về nhà họ Vuơng.” Đinh Thần Nhất dặn dò tài xế, rồi lạnh lùng nhìn Trương Kỳ Mạt: “Đừng hòng chạy trốn, nếu dám chạy tôi sẽ đánh chết cô! Theo đại sư đây đến nhà họ Vương làm khách, nghe rõ chưa!”

Tài xế cầm lái, chạy nhanh vun vút trên đường.

“Lên xe, mau bám theo! Mau gọi cho Thẩm Tam Gia! Dẫn người bao vây nhà họ Vương!” Lưu Quân vẫy tay, lập tức vọt lên xe, nhanh chóng đuổi theo chiếc Audi của cụ Đinh.

“Đinh lão cẩu, lão mà dám đụng đến một cọng lông của cô Lâm thôi, tuyệt đối sẽ không có đất chôn thân!” Lưu Quân nói với vẻ dữ tợn.

Đinh Thần Nhất cười lạnh, nhìn chiếc Land Rover đằng sau đuôi, chẳng coi lời nói của Lưu Quân ra gì.

Chỉ cần đưa Trương Kỳ Mạt đến nhà họ Vương, Lưu Quân còn làm được gì nữa? Thẩm Tam Gia thì sao? Lẽ nào bọn họ dám xông vào nhà họ Lâm à? Đúng là buồn cười!

Lý Bộc ngồi trong xe, vầng trán nhễ nhại mồ hôi, vội vàng rút điện thoại gọi cho Lâm Ẩn.

Tích tích tích.

Lâm Ẩn vừa xuống máy bay, đang ở sân bay quốc tế trong thành phố Thanh Vân, anh tiếp điện thoại của Lý Bộc.

“Cậu chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Lâm Ẩn vừa bắt máy, Lý Bộc đã sốt sắng nói.

“Ông nói đi, xảy ra chuyện gì?” Lâm Ẩn cất tiếng hỏi, lông mày anh khẽ nhíu lại.

“Cậu chủ, nhà họ Vương mời lão cẩu đại sư Đinh bắt cóc cô chủ đến nhà bọn họ, lão ta khống chế cô chủ. Bọn tôi không dám hành động lỗ mãng, bây giờ đang bám theo xe của lão ta.” Lý Bộc nói bằng giọng hoảng hối, không biết sau khi nghe tin này, cậu chủ sẽ giận dữ đến cỡ nào.

Ánh mắt Lâm Ẩn thoáng có vẻ lạnh lùng: “Ông nói cho tôi nghe xem, tình hình cụ thể là như thế nào. Bây giờ tôi sẽ qua nhà họ Vương ngay.”

Lâm Ẩn thật sự nổi nóng, lúc ở thủ đô không bắt được Văn Thiên Phụng, không ngờ vừa về đến đã nghe tin đám người nhà họ Vương không biết sống chết là gì này đụng đến Kỳ Mạt?

Nhà họ Vương muốn lâm vào cảnh máu chảy thành sông, đoạn tử tuyệt tôn mới cam tâm à?

Lý Bộc thấp thỏm lo âu, ông ấy đã nhận ra sát khí bốc lên ngùn ngụt trong giọng nói của cậu chủ.

Lý Bộc trần thuật lại tất thảy mọi chuyện đã xảy ra.

Tích.

Lâm Ẩn cúp máy, đã nắm được ngọn nguồn của câu chuyện, anh ngồi vào xe, chạy vút đến nhà họ Vương.