Chương 74: Cô nghĩ quá nhiều rồi

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một người đàn ông mặc đồ màu đen, vẻ mặt ác nghiệt, im hơi lặng tiếng, đứng phía sau Vương Tử Văn, nhấc tay nắm một chiếc túi câu cá rộng dài màu đen.

Túi câu cá được bọc kín có hình dáng ống súng trường, nhô lên chĩa vào sau đầu của Vương Tử Văn.

“Người anh em phía sau, đừng làm loạn, sẽ cướp cò mất……” Sắc mặt Vương Tử Văn tái nhợt, tự giác giơ hai tay lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Hắn cảm nhận được cảm giác lành lạnh của ống úng đặt sau đầu, cả cơ thể đều phát lạnh.

“Kêu vệ sĩ của anh hạ súng xuống, tất cả ngồi xuống!” Người đàn ông mặc quần áo đen lạnh băng nói.

“Toàn bộ làm theo lời anh ta nói! Nhanh lên, tất cả ngồi xuống cho tôi!” Vương Tử Văn hoảng loạn, tức giận quát đám vệ sĩ đang cầm súng.

Rầm.

Bảy tám người đàn ông mặc vest đều vứt súng xuống, giơ tay ngồi xổm trên mặt đất.

“Người anh em phía sau, có thể đặt súng xuống không, đây không phải thứ đùa được đâu.” Vương Tử Văn run rẩy, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Nói xong Vương Tử Văn khẽ nghiêng mặt, thoáng ngó qua người đàn ông đang đứng sau lưng, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cậu là A Lục? Cậu cầm súng chĩa vào đầu tôi? Vương Tử Văn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Ai phái cậu tới?”

“Câm mồm.” A Lục lạnh lùng nói: “Tôi nhận ra anh, nhưng súng của tôi thì không.”

Dứt lời, A Lục dùng túi câu cá đẩy đẩy đầu Vương Tử Văn.

Cơ mặt trên mặt Vương Tử Văn cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều phát run, chân bị dọa đến mềm nhũn.

Vèo!

Lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ hồng đi tới từ đầu con hẻm, thân xe đỗ ngang giữa hẻm.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen mở cửa một cách rất chuyên nghiệp, đôi giày cao gót đen đặt xuống đất, sau đó là một đôi chân trắng như tuyết sải bước xuống.

Một người phụ nữ với dáng vẻ cao gầy, khuôn mặt đẹp mê người, khoác trên mình một chiếc áo choàng phong cách cổ đại thêu gấm hoa trên nền đỏ, cất bước đạp gió đầy khí phách đi tới.

Khóe miệng Vương Hồng Lăng khẽ nhếch, dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp, khẽ vén lọn tóc, kéo kính râm xuống một cách tùy ý, để lộ một đôi mắt phượng điên đảo lòng người.

Ánh mắt cô ta nghiền ngẫm liếc nhìn Lâm Ẩn, sau đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Tử Văn.

“Em bảy, cô muốn làm gì? Cho dù cô với anh không hợp nhau nhưng anh dù gì cũng là anh họ của cô? Chẳng lẽ cô lại khử anh mình?” Vẻ mặt Vương Tử Văn vô cùng khó coi lên tiếng.

“Ha.” Vương Hồng Lăng không đếm xỉa cười lạnh đáp: “Nhìn bộ dáng nhát gan của anh kìa, bị dọa tới nỗi sắp tè ra quần rồi. Anh có mặt mũi nói mình là người của nhà họ Vương sao, còn không biết ngượng rêu rao ở bên ngoài?”

Sắc mặt Vương Tử Văn sắp biến thành màu gan heo, nhưng vẫn nhịn xuống, không dám nhiều lời.

Hắn nghĩ không thông là đã xảy ra chuyện gì, đang lúc định dạy dỗ tên vô dụng Lâm Ẩn thì mụ điên Vương Hồng Lăng này lại đột nhiên xuất hiện.

Tên vô dụng Lâm Ẩn này đúng là quá may mắn, mỗi lần đến thời khắc quan trọng, đều có người xuất hiện phá đám!

“Lâm Ẩn, tôi đã nói với anh từ trước rồi, phải ngoan ngoãn dốc sức phục vụ tôi đây mới đúng. Lần này nếu không phải tôi tới kịp lúc, xác anh đã lạnh rồi đó có biết không?” Vương Hồng Lăng ra vẻ đắc ý liếc Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn cười mà không nói.

“Em bảy, sao cô lại quen biết tên vô dụng Lâm Ẩn này?” vẻ mặt Vương Tử Văn tràn đầy thắc mắc hỏi: “Không lẽ cô đặc biệt tới đây giúp cậu ta sao?”

“Cô vì tên vô dụng này mà sai người cầm súng chĩa vào đầu anh họ mình?” Khuôn mặt Vương Tử Văn đầy kinh ngạc nói.

Hắn đột nhiên cảm thấy thế giới quan sụp đổ, Vương Hồng Lăng ở thành phố Thanh Vân nổi tiếng là cao ngạo lạnh lùng, một người phụ nữ giống Võ Tắc Thiên, là nữ vương băng giá. Trong giới thế gia, không có người đàn ông nào dám bắt chuyện với cô ta, họ sợ mình tự tìm cái chết.

Nhưng mụ điên này vậy mà lại ra mặt giúp tên vô dụng Lâm Ẩn kia?

“Tôi muốn giúp ai thì liên quan quái gì đến anh?” Vương Hồng Lăng cười lạnh đáp: “Tên nhát gan như anh không phục sao? Tôi lại cứ thích anh không được thoải mái đấy, làm sao? Anh muốn quay về mách lẻo với ông nội? Nói tôi bắt nạt anh?”

“Cô! Cô!” Vương Tử Văn tức đến lúng túng, cảm thấy phải chịu sự nhục nhã vô cùng lớn, trước mặt tên vô dụng như Lâm Ẩn mà bị em họ mắng té tát, máu trên mặt như bị rút cạn.

Lâm Ẩn mặt không có biểu cảm gì, đi về phía Vương Tử Văn.

“Tên vô dụng kia mày muốn làm gì?” Vương Tử Văn lạnh giọng nói.

Bốp!

Lâm Ẩn giáng cho Vương Tử Văn một cái bạt tai khiến hắn ngã nhào trên mặt đất, mặt mũi bầm tím, nhổ ra một ngụm máu tươi.

“Mày dám đánh tao?” Vương Tử Văn không dám tin, tức giận trừng Lâm Ẩn, tay siết chặt thành nắm đấm.

Phịch một tiếng, đế giày Lâm Ẩn hung ác giẫm lên mặt Vương Tử Văn, giẫm đến nỗi hắn liên tục nôn ra máu, nửa bên mặt bị ép chặt xuống nền đất, lộ ra ánh mặt phẫn hận đến cực điểm!

“Nếu Vương Hồng Lăng đến muộn một phút, anh đã là một thi thể rồi.” Lâm Ẩn nhẹ nhàng nói.

“Tên vô dụng này mày chết chắc rồi, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này. Đừng tưởng rằng dựa vào thế lực của Vương Hồng Lăng là có thể đánh tao! Mày nhiều nhất cũng chỉ là con chó của cô ta mà thôi!”

Mắt Lâm Ẩn ánh lên một tia giá rét, nghiêng người nhấc chân đạp tới, cả người Vương Tử Văn bị đá bay ra ngoài mấy mét, nặng nề ngã bên một chiếc Mercedes Benz màu đen, toàn thân đau đớn đến phát run, cơ bắp co rút.

“Vương Hồng Lăng! Cô nhìn anh bị tên vô dụng này nhục mạ như vậy sao?” Ánh mắt Vương Tử Văn tràn ngập oán hận, một nửa mặt sưng to, cực kỳ thảm hại: “Sau khi về nhà anh nhất định sẽ bảo với ông nội thực hiện gia pháp, tố cáo cô ăn cây táo rào cây sung!”

Vẻ mặt của Vương Hồng Lăng vẫn không đổi, nhìn sang A Lục, nói: “Làm cho anh ta câm mồm lại.”

A Lục xông lên đấm một cú vào mặt Vương Tử Văn, hắn ngất xuống đất.

Ánh mắt Vương Hồng Lăng rất vui vẻ đánh giá Lâm Ẩn, xem ra tên này chiều nay ở tập đoàn Trương Thị bị Vương Tử Văn bắt nạt khá thảm, ra tay cũng tàn nhẫn ghê, dám dẫm lên mặt Vương Tử Văn luôn.

“Tôi giúp anh trút giận, còn cứu anh một mạng. Anh là một người đàn ông, cũng biết phải làm gì tiếp theo rồi đúng không?” Vương Hồng Lăng ra vẻ vui đùa nói.

“Cô cứu tôi một mạng?” Lâm Ẩn lắc đầu: “Cô đến hay không, kết quả đều giống nhau.”

Mắt phượng của Vương Hồng Lăng khẽ chớp, rất không hài lòng nhìn Lâm Ẩn, nói: “Hơn mười khẩu súng chĩa vào đầu, anh vẫn còn cứng miệng ở đây được sao?”

“Tôi từng nói, cô đến rất đúng lúc, chỉ cần đến muộn một phút, anh họ của cô đã chết rồi.” Lâm Ẩn đạm mạc nói.

Vương Hồng Lăng tay chống hông, dùng biểu cảm nhìn kẻ ngớ ngẩn lườm chằm chằm vào Lâm Ẩn.

Cô ta hít một hơi thật sâu, kìm cơn giận, ngờ vực hỏi: “Được, ý của anh là tôi không nên đến đúng không? Có người nào ra vẻ như anh không?”

Trong lòng Vương Hồng Lăng vô cùng xấu hổ và tức giận, lần đầu tiên trong đời đi giúp đỡ đàn ông, Lâm Ẩn không biết ơn thì thôi, lại còn có thái độ lỗi lõm này nữa?

Nếu không phải cô ta tự mình đến, anh dựa vào gì mà ra oai? Dựa vào gì mà dám đánh Vương Tử Văn? Toàn ỷ mình diễn giỏi, còn không biết cảm ơn?”

“Lâm Ẩn, anh có còn là đàn ông không? Anh còn muốn giở trò vô lại, côn đồ đúng không?” Vương Hồng Lăng giận giữ nói: “Không phải tôi đây đến cứu anh một mạng, anh đã bị Vương Tử Văn đánh cho nhừ xương rồi anh biết không? Anh nên cúi đầu và cảm ơn ngay bây giờ, rồi vỗ ngực thề trung thành với tôi!”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Lâm Ẩn lắc đầu cười lạnh, quay người rời đi.

“Tôi! Tôi nghĩ nhiều quá?” Mặt Vương Hồng Lăng lập tức đỏ ửng, tức đến nỗi dậm chân, chưa bao giờ cô ta gặp một người không biết điều như Lâm Ẩn.