Đăng vào: 12 tháng trước
"Không cần tiếp đâu." Lâm Ẩn nói.
"Vâng, theo sự sắp xếp của sếp Lâm." Tưởng Kỳ nói một cách cung kính.
Biệt thự Tuyết Long là khu biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Thanh Vân, được xưng là trung tâm giới thượng lưu. Người ở trong đấy không phải là cán bộ cấp cao thì cũng là nhà tài phiệt của thành phố Thanh Vân. Hơn nữa giá cả vô cùng đắt đỏ, mỗi căn biệt thự đều có giá khởi điểm hơn trăm triệu.
Tuy không biết lai lịch của Lâm Ẩn thế nào, nhưng ông hoàn toàn tin tưởng Lâm Ẩn có khả năng chi trả này.
Ông quản lý công ty bất động sản Hải Dương, cũng vừa khéo có một phần cổ phiếu ở trong khu biệt thự Tuyết Long này, vì thế ông mới có quyền giúp Lâm Ẩn thu xếp được ngay một căn biệt thự hạng sang nhất.
Tất nhiên, cũng vì thế mà ông ấy phải trả một cái giá không nhỏ, thiệt hại một ít tài nguyên và ân tình.
Nhưng ông muốn giao thiệp với một nhân vật lớn như Lâm Ẩn, muốn thành việc lớn thì đánh đổi cái gì cũng không thành vấn đề cả!
"Sếp Lâm, hôm nay cũng đã trễ rồi, sao lại muốn mua biệt thự thế?" Tưởng Kỳ hỏi dò, chủ động bắt chuyện.
Thật ra ông cũng rất tò mò về Lâm Ẩn, rõ ràng anh là nhân vật lớn có xuất thân hiển hách, nhưng bình thường lại không lái xe, ăn mặc cũng vô cùng tùy ý, đồng thời lại chỉ ở trong khu dân cư Thủy Nguyên Hoa Uyển khá là bình thường.
Phải hiểu rằng người có thể ném một tấm thẻ ngân hàng có hơn hai tỷ trong đấy ra một cách dễ dàng sẽ là kiểu người như thế nào?
"Không có nhà ở, bị người ta đuổi khỏi nhà." Lâm Ẩn nói rất thờ ơ.
"Không thể nào, có người dám cướp nhà của cậu sao, chán sống rồi à?" Ánh mắt của Tưởng Kỳ lộ vẻ kinh ngạc, cũng có chút không dám tin.
Suy nghĩ một chốc, Tưởng Kỳ cảm thấy đây là cơ hội để lấy lòng Lâm Ẩn, ông nghiêm mặt lại rồi bảo: "Sếp Lâm, tập đoàn của chúng tôi nắm giữ một trăm phần trăm cổ phần của Thủy Nguyên Hoa Uyển này, ở đây tôi có tiếng nói lắm. Là tên nào có mắt như mù thế, tôi sẽ xử lý giúp cậu!"
Những nơi khác thì không dám nói, chứ riêng đất nơi thành Bắc này, nhất là khu Thủy Nguyên Hoa Uyển, Tưởng Kỳ tự tin mình vẫn có chỗ đứng lắm.
"Bị mẹ vợ tôi đuổi ra ngoài." Lâm Ẩn cười bảo như mang theo chút tự giễu.
Tưởng Kỳ ngẩn ra, không biết phải tiếp lời như thế nào nữa. Ông suy nghĩ trong lòng một chốc, trước đây ông đã nghe qua tên Lâm Ẩn rồi, biết cậu Lâm Ẩn kia ở rể nhà họ Trương, người bên ngoài đều đồn Lâm Ẩn là một tên vô dụng bất tài, ngay cả nhà họ Trương cũng xa lánh anh.
Mà bố mẹ vợ của sếp Lâm chẳng phải là người nhà họ Trương sao?
Tưởng Kỳ coi thường chuyện này, người của Trương gia đúng là thấy Phật trước mặt mà không biết quỳ lạy. Một vị Phật lớn như trước mắt này mà lại bị bảo là thằng ở rể vô dụng? Còn đuổi Lâm Ẩn ra khỏi nhà nữa?
"Ầy, sếp Lâm, cậu tốt tính quá." Tưởng Kỳ nở nụ cười lúng túng, sau đó đưa một điếu Cửu Ngũ lên rồi châm lửa cho Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn hút một hơi thuốc, anh nhìn Tưởng Kỳ một chốc, người này quả thật rất biết điều.
"Tưởng Kỳ, sau lưng tổng công ty bất động sản Hải Dương của các ông là ai thế?" Lâm Ẩn hỏi một cách tùy ý.
Tưởng Kỳ dám đảm bảo đêm nay có thể giúp mình vào ở ngay khu biệt thự Tuyết Long, vậy đã chứng minh công ty bất động sản Hải Dương chắc chắn có bỏ vốn vào khu biệt thự Tuyết Long này.
Mà phải biết rằng đây là khu biệt thự cao cấp nhất của thành phố Thanh Vân, không phải ai cũng có thể góp vốn vào được, có tiền cũng khó mà vung.
Trên mặt Tưởng Kỳ hiện vẻ rất phức tạp, sau đấy vẫn trả lời nghiêm túc: "Cổ đông lớn nhất sau lưng công ty bất động sản Hải Dương là nhà họ Tôn, nhưng chủ tịch lại chưa bao giờ ra mặt, chỉ lo mỗi việc chia lợi nhuận thôi."
"Ồ? Nhà họ Tôn?" Lâm Ẩn rất thích thú: "Vậy ông có biết Tôn Hằng không?"
"Tôn Hằng..." Trong mắt Tưởng Kỳ rõ ràng ánh lên tia căm tức, nhưng sau đó đã nhanh chóng giấu nhẹm đi.
"Biết, hắn là anh vợ của tôi." Tưởng Kỳ nói một cách cay đắng: "Tất nhiên, sếp Lâm, tôi chỉ nói những lời này trước mặt cậu thôi."
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày lại, nhìn Tưởng Kỳ một cái thật lâu.
Có lẽ anh đã hiểu được tại sao Tưởng Kỳ thân là tổng giám đốc của công ty bất động sản lớn nhất thành Bắc mà hôm đó lại đích thân để tòa nhà Bảo Đỉnh để xin lỗi mình.
"Ông là người thông minh, có chuyện gì cứ nói đi." Lâm Ẩn nói từ tốn.
Tưởng Kỳ tiếp cận mình là mục đích, nhưng Tưởng Kỳ rất biết điều, nên anh cũng không ngại cho ông ấy một cơ hội.
Tưởng Kỳ nhìn Lâm Ẩn, vẻ mặt ra phức tạp, như thể đang hạ xuống quyết tâm nào đó.
Ông nghiêm mặt lại rồi bảo: "Sếp Lâm, đầu tiên tôi muốn nói xin lỗi với cậu, tôi tiếp cận cậu quả thật là vì muốn nhờ vả. Tôi rất thật lòng."
Lâm Ẩn không nói gì, dụi tắt điếu thuốc.
Tưởng Kỳ vẫn nói rất nghiêm túc: "Tôi biết cậu không ưa Tôn Hằng. Tôi với Tôn Hằng lại có nợ máu, thế nhưng dựa vào mỗi tôi thì có cố gắng cả đời cũng không chọi lại hắn được!"
Nói đến đây, Tưởng Kỳ cắn răng lại, hai mắt ửng đỏ, như đang nhớ đến chuyện xưa vô cùng bi thương.
"Ông nói tiếp đi." Lâm Ẩn thấy rất hứng thú.
"Thật ra theo phương diện nào đó tôi cũng giống như cậu, tôi cũng là một người ở rể." Tưởng Kỳ lắc đầu cười khổ: "Tôi ở rể nhà họ Tôn được mười năm rồi. Lúc trước, toàn bộ công ty bất động sản Hải Dương đều là một mình tôi gây dựng, sau đó nó trở thành công ty bất động sản lớn nhất ở thành Bắc. Mà nhà họ Tôn chỉ cần ngồi không cũng có tiền, thế mà họ còn muốn cưỡng chế kiểm soát đường làm ăn của tôi. Tôi cực khổ vì nhà họ Tôn nhiều năm như vậy, nhưng khi quay đầu lại họ lại không cho phép tôi nói với bất kỳ ai rằng tôi là người của nhà họ Tôn..."
"Ban đầu nó chỉ là việc xấu trong nhà nên tôi không quan tâm lắm. Nhưng Tôn Hằng lúc trước vì lợi ích của mình mà giật dây cho vợ của tôi qua lại với ông Ba nhà họ Vương, sau đấy tôi phát hiện ra mối gian tình này. Thế mà Tôn Hằng lại đạp mặt tôi xuống đất, bảo rằng tôi dám không phục thì sẽ lập tức làm tôi biến mất ở thành phố Thanh Vân này. Hắn cưỡng ép cắm cho tôi một cái sừng cho bằng được!" Tưởng Kỳ nghiến răng nghiến lợi: "Thật ra bây giờ tôi coi như vẫn sống rất tốt, cũng rất có thân phận. Nhưng mà có cho tôi thêm nhiều tiền hơn nữa cũng thế thôi, thứ tôi muốn là tự tôn của một người đàn ông!"
Nói đến đây, Tưởng Kỳ gắt gao siết chặt nắm đấm lại, ông tháo tấm mặt nạ thường ngày xuống, để lộ một mặt nội tâm chân thật nhất của mình.
Ban đầu ông chịu nhục sống qua ngày cũng coi như là cố nghĩ thoáng, bản thân ông dù cố gắng cả đời cũng không phải là đối thủ của người thừa kế nhà họ Tôn - Tôn Hằng được.
Nhưng Lâm Ẩn xuất hiện như một cọng rơm cứu mạng, cho Tưởng Kỳ hy vọng về việc báo thù...
Lâm Ẩn vẫn không tỏ vẻ gì, chẳng nhìn ra được đầu mối nào.
"Vậy vợ ông đâu rồi?" Lâm Ẩn hỏi.
"Cô ấy... Đã mấy năm rồi tôi không sống chung nhà với cô ấy, chỉ khi đến Tết mới gặp mặt nhau." Trong mắt Tưởng Kỳ tràn ngập lửa hận: "Bây giờ tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, chỉ là một công cụ kiếm tiền của nhà họ Tôn, bọn họ chỉ hận không thể ép khô đến tận giọt máu cuối cùng của tôi mà thôi!"
"Ban đầu nhà họ Tôn nhìn trúng ông nội tôi có suất làm nhân viên thường ủy của của tỉnh ủy tỉnh Đông Hải mới cho tôi bước chân vào cửa nhà họ. Sau khi ông nội tôi mất, cho dù tôi có cố gắng thế nào thì trong mắt họ cũng chỉ là trò cười, một tay tôi gây dựng nên tập đoàn bất động sản Hải Dương, nhưng rốt cuộc lại thành con rối của bọn họ." Tưởng Kỳ cười tự giễu.
Lâm Ẩn gật đầu, nói: "Tôi sẽ cho ông một cơ hội. Cơ hội tự tay diệt nhà họ Tôn."
Tưởng Kỳ bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Ẩn, hai mắt phát sáng, cảm giác máu toàn thân sôi sục lên, nhưng vẻ mặt của Lâm Ẩn vẫn hờ hững như thể chuyện chỉ nhỏ bằng hạt cát.
"Đội ơn sếp Lâm!" Tưởng Kỳ nói rất nghiêm túc.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nếu Tưởng Kỳ có năng lực nắm chắc được cơ hội, vậy anh cũng không ngại xem Tưởng Kỳ là một thanh đao, chém phăng gốc rễ nhà họ Tôn.
Hai người nói chuyện xong thì xe cũng đã lái đến biệt thự Tuyết Long.
Tưởng Kỳ mở cửa ra đi theo sau Lâm Ẩn.
Khu biệt thự Tuyết Long.
Nó được xây dựng trên sườn núi Tuyết Long cạnh bờ sông Thanh Vân, có người nói lúc trước còn mời thầy phong thủy nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải đến xem địa hình, lựa ra mảnh đất có phong thủy tốt nhất.
Lâm Ẩn nhìn một lượt, Tuyết Long là khu biệt thự có cảnh sắc bao la, đứng sừng sững trong bầu không khí phi phàm, được dùng vật liệu quý hiếm để xây dựng, kiến trúc cũng được chuyên gia đẳng cấp quốc tế thiết kế ra.
Từ xa nhìn lại, khu biệt thự được xếp ngang dọc cứ như một con rồng dài lấp tuyết chiếm giữ cả một sườn núi.
Không hổ là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố Thanh Vân.