Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 96.1: Bảo bối
Editor: Mẹ Bầu
Không khí bị Ứng Thừa Văn can thiệp như vậy, làm cho tất cả mọi người đều cực kỳ vui vẻ nhìn cậu ta diễn. Cuối cùng vẫn là Lý Hương Hoa không thể nào chịu nổi cái cảnh tượng hai chị em dọa người như vậy nữa, liền kêu gọi mấy người hãy mau mau đi hỗ trợ nhặt rau thôi.
Bữa cơm buổi trưa, người của hai nhà hiếm khi có được giây phút tâm bình khí hòa, cùng ngồi ăn cơm với nhau chung một chỗ như vậy. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Những chút va chạm ngày xưa giờ đây cũng đều đã trở thành nhất thời.
Không chỉ có riêng Cao Nhu cảm thấy cuộc sống bây giờ đã biến hóa rất lớn, mà cả cha mẹ hai nhà thì lại càng thấy đúng là như vậy.
Trương Kim Hoa và Cao Lão Hán không chỉ một lần cảm khái ở trong lòng, cảm thấy thực may mắn khi lúc trước đã không đồng ý cho con dâu tiến hành chuyện ly hôn. Chắc là do tuổi trẻ không hiểu chuyện, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hiện tại tâm tính đã ổn định rồi, đương nhiên là sẽ nguyện ý cùng nhau sống cuộc sống qua ngày thật tốt đẹp rồi.
Trong doanh thì chắc chắn là không có rượu gì đó rồi. Đồ uống Ứng Thừa Văn đã mang theo một gói đồ uống. Tuy hôm nay không phải là Tết Nguyên Đán nhưng lại làm cho người ta thấy cao hứng, vui hơn ngày Tết Nguyên Đán.
“Đến nào, anh rể! Thật lâu rồi em không gặp anh, nhìn anh bây giờ lại càng ngày càng đẹp trai hơn rồi đó. Anh và chị gái của em bây giờ đúng là xứng đôi vừa lứa, là một cặp đôi hoàn hảo! Nào, chúng ta cạn một ly!” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Ứng Thừa Văn giống như một kẻ dở hơi ân cần dâng hiến.
Lý Hương Hoa vỗ lên đầu Ứng Thừa Văn, nói trách mắng: “Ít xem ti vi một chút đi! Ở trong nhà bây giờ, hiện tại mỗi ngày chỉ có một mình mày xem ti vi mà thôi. Ngày trước thì mày nói là muốn xem chị gái mày biểu diễn trên ti vi, bây giờ thì cả ngày đều không biết mày xem cái gì ở đó, suốt ngày lẩm nhẩm thần bí.”
Trương Kim Hoa cười cười lý giải, cũng nói châm chọc con gái của mình, “Tiểu Nhu chẳng phải lúc đó cũng như vậy hay sao. Có thời gian rỗi liền cùng bạn học đi xem phim ảnh gì đó, còn theo đuổi ngôi sao gì ấy nhỉ… di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. A, chính là cái nhóm nhạc Long Đồ ngày hôm nay đó.”
Cao Nhu sắc mặt đỏ lên, cảm giác bị mất mặt ở trước mặt anh trai và chị dâu của mình, liền thấp giọng kêu lên: “Mẹ!”
“Mẹ cái gì mà mẹ, đều là người trong nhà cả. Cô mà còn biết ngượng ngùng nữa sao?” Trương Kim Hoa khoát tay nói.
“Bất quá những lời này của Thừa Văn nói cũng rất đúng. Tiểu Lãng và Uyển Dung nhất định là một cặp đôi hoàn hảo!die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Nào bây giờ, chúng ta cụng ly làm một hơi nhé!” Trương Kim Hoa sảng khoái nói, tay cầm cái cốc đã giơ lên.
“Uyển Dung thân thể không tốt, con uống là được.” Cao Lãng chưa từng quên tình huống của Ứng Uyển Dung. Cho nên, mặc dù là mẹ mình có nói như vậy, anh vẫn kiên trì nói.
Ứng Uyển Dung vỗ vỗ cánh tay anh, nói: “Không có việc gì đâu, em uống một chút được mà. Khó được một ngày như hôm nay mọi người tề tựu đông đủ ở nơi này, không khí cũng vui, có được không, anh Lãng?”
Đôi mắt trong veo như nước của Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng nhìn về phía Cao Lãng. Cao Lãng cho dù có không vừa ý thì cũng không thể ngăn cản, không cho người ta được uống một ngụm nước trái cây như vậy, đành rầu rĩ lên tiếng chấp nhận. Được cái Cao Lãng lại được Ứng Uyển Dung an ủi, ở bên dưới bàn cô vỗ vỗ vào đầu gối của anh, trừng mắt nhìn đối với anh, ý cười bên môi làm cho Cao Lãng thấy hoa mắt.
Những người ở trên bàn lúc này cũng không phát hiện ra động tĩnh ở bên dưới bàn, vô cùng náo nhiệt giơ chén lên cùng nhau uống một hớp lớn đồ uống. Nơi giữa lông mày đều là sự khát khao đối với tương lai.
Mọi người vừa ăn đồ ăn, vừa thảo luận chuyện đứa nhỏ sinh ra đến về sau sẽ bận rộn như thế nào, rồi chuyện đến lúc thai mấy tháng thì sẽ phải đi đến bệnh viện để dưỡng thai. Là hai đứa trẻ kia đấy! Mang song bào thai luôn luôn đều sẽ sinh sớm hơn, cho nên mọi việc đương nhiên cần phải chuẩn bị sớm một chút mới tốt.
Cao Lãng vừa nghe vừa suy xét. Anh mới biết được Ứng Uyển Dung mang thai thân thể không tốt. Thực sự rất khó rồi, nhưng không ngờ rằng, mang song bào thai lại sẽ có nhiều phiêu lưu như vậy.
Giống như biết được tâm thần Cao Lãng không yên, Ứng Uyển Dung ở dưới bàn nắm lấy tay của Cao Lãng. Hai người, mười ngón đan xen với nhau. Giữa ngày hè lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đã thấy có chút dính dấp, nhưng cả hai người, cũng không ai chịu nới tay ra.
Ứng Văn Triết từ sau khi trở lại huyện Du đến giờ, con người cũng trầm tĩnh hơn một chút. Dĩ vãng anh còn có chút mạnh mẽ, hiện tại chỉ còn lại sự trầm ổn. Lúc ăn cơm Ứng Văn Triết đều chỉ nghe ba mẹ anh đang nói chuyện, thỉnh thoảng tầm mắt lại đảo qua hai vợ chồng Ứng Uyển Dung một chút. Ánh mắt của anh lóe lên cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ứng Thừa Văn thật sự kích động, lúc ăn cơm đều sẽ nghĩ cách khoe khoang sự tích về chị gái của mình. Giống như chỉ sợ rằng, nhà chồng của Ứng Uyển Dung không biết đến, chị gái của nhà cậu ta đây chính là công chúa Minh Châu vậy!
“Ai nha, việc này con cũng đã nói vài lần rồi! Con liền nói lại lần nữa, từ khi chị gái con nổi danh cho đến về sau này, con cũng vậy đều trở nên nổi danh rồi. Mỗi lần đi rạp chiếu phim thời điểm nhìn thấy chị gái của con, con đều chịu phục rồi. Trước kia con bội phục nhất là anh rể, còn hiện tại chính là chị gái của con đây.” Ứng Thừa Văn nói như khoe khoang.
Ý cười bên môi của Ứng Văn Triết trở thành nhạt nhẽo. Nơi đáy mắt anh thoáng có một chút ảm đạm, chỉ có điều là này phần thất lạc này đã được Ứng Văn Triết che dấu rất tốt.
Ứng Thừa Văn nói qua nói lại xong, liền bắt đầu vỗ bàn. Mấy chiếc đũa ở trên bàn đều bị cậu ta vỗ mạnh đến mức rơi hết xuống trên đất rồi. Ứng Thừa Văn nhức đầu, liền khom thân mình xuống, tính toán nhặt lên rồi lau lại cho sạch. Thời điểm vừa ngẩng đầu lên, cậu ta liền nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy tay nhau.
Ứng Thừa Văn: “. . .” Cậu ta vẫn là nên giả vờ như không biết gì hết hay là không biết gì đây nhỉ?
Thời gian tạm dừng bất quá chỉ là một lát. Chờ đến khi Ứng Thừa Văn từ dưới bàn nâng người đứng dậy, thì đã nhìn thấy chị gái của mình đang nhìn đối với cậu ta, cười đến ý vị thâm trường.
Không không không! Ứng Thừa Văn cậu thật sự thật là không nhìn thấy cái gì hết mà! Thật uất ức. . .
Ứng Uyển Dung nhìn Ứng Thừa Văn thật sự đúng không có ý gì. Cô và Cao Lãng là vợ chồng, cũng chỉ là tay cầm tay mà thôi. Cũng không phải là thân mật trước mặt mọi người, thật sự cũng không sẽ cảm thấy xấu hổ.
Cao Lãng lại hoàn toàn không hề nghĩ tới phương diện kia. Cho nên hai người đều thật bình tĩnh, chỉ có Ứng Thừa Văn cứ thở hồng hộc hồng hộc, mãi nửa ngày vẫn nghẹn, không thể nói ra được một câu nào.
Cao Lãng chờ tất cả mọi người ăn uống gần như xong xuôi hết cả rồi, liền mới mở miệng nói: “Ba, mẹ, bây giờ cũng đã sắp tới mùa thu rồi! Uyển Dung hiện tại cũng đã tốt hơn nhiều. Con biết mọi người sống ở chỗ này cũng buồn chán, vừa vặn anh Văn Triết cũng tới rồi, ba mẹ hãy đi theo anh ấy trở về nhà cùng một lúc đi. Chờ đến khi Uyển Dung sắp sinh thì lại tới đây cũng vẫn kịp mà! Con sẽ chăm sóc tốt cho Uyển Dung.”
Trương Kim Hoa thì không vui. Tuy rằng bà ở chỗ này cùng với ba của Cao Lãng, trừ bỏ việc nấu cơm thì chính là xem tivi. Quả thật là cũng rất nhàm chán. Thế nhưng, trong bụng con dâu của bà lại đang mang thai đứa nhỏ của nhà họ Cao này đấy! Đang trong thời điểm thế này thì lại bảo bà đi cái gì mà đi?