Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 76.2: Giải quyết
Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung điềm tĩnh điềm đạm hơn, thản nhiên nói: “Không có việc gì, tuy rằng là anh đã đi lầm đường rồi. Thế nhưng anh đã biết sai thì có thể thay đổi được. Sống lương thiện thì sẽ có được sự yên ổn rất lớn. Cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn. Chỉ cần anh nhớ kỹ chuyện này, đừng bao giờ đi sai, bước nhầm là tốt rồi.”
Ứng Văn Triết gật gật đầu. Ứng Đại Hùng mang theo Ứng Văn Triết đi thay đổi quần áo cho sạch sẽ, @MeBau*diendan@leequyddonn@ rửa tay rửa mặt qua một chút, sau đó mới lên xe ngồi cùng nhau trở về.
Cao Lãng trầm ổn lái xe, Ứng Uyển Dung ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn ngoài cửa sổ. Ở chỗ ngồi phía sau, hai vợ chồng Lý Hương Hoa luôn luôn hỏi han Ứng Văn Triết chuyện ăn uống ngủ nghê ở bên trong như thế nào.
Cao Lãng cho rằng cô vợ nhỏ của mình đang còn khổ sở, tay phải anh liền đưa tới vỗ vỗ lên mu bàn tay của Ứng Uyển Dung, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn trong mắt anh tràn đầy sự quan tâm đối với cô. Ứng Uyển Dung hoàn hồn nhìn lại về phía Cao Lãng. lộ ra một nụ cười tươi tắn, lắc lắc đầu, ý nói cho anh biết cô không có việc gì.
Nếu không phải là Ứng Văn Triết đang ở kinh đô. Lúc trước, Cao Lãng lại đã từng nói là, tốt nhất làm như không biết hành tung của Ứng Văn Triết ra sao, thì hai vợ chồng sớm bọn họ liền đã đi qua một chuyến rồi. Chỉ có thể mỗi ngày ở nhà âm thầm phỏng đoán việc này của con trai có giải quyết được không, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn có bị thẩm vấn hay không.
Ứng Văn Triết đương nhiên là không có nhiều lời. Mặc dù ở bên trong trại tạm giam thật kham khổ, thế nhưng mà anh cũng không gặp phải việc xấu nào. Mỗi ngày trừ bỏ chờ đợi bị thẩm vấn, chính là ngòi yên ở trong gian phòng của mình, ngẩn người mà đọc sách báo, tạp chí.
Ở bên trong trại tạm giam, dinendian.lơqid]on, điều mà Ứng Văn Triết suy tư càng nhiều hơn chính là, vì sao bản thân mình ngày đó lại đần độn đến như vậy. Những ngày tốt đẹp mà anh đã từng trải qua ấy, đã làm cho anh trở thành như thế này, nhưng đây cũng không phải là cuộc sống mà anh mong muốn.
Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây nên, Hạ Tiểu Ngưng kia, Ứng Văn Triết cũng lập tức nhíu mi lại, hỏi: “Người nhà họ Hạ thế nào. Con muốn nói ngày ấy Tiểu Ngưng đã tìm đến con, muốn ký tên vào bản đồng ý li hôn, về sau này như thế nào rồi?”
Lý Hương Hoa cho rằng con trai mình còn muốn ăn quay đầu lại ăn cỏ cũ, lập tức đập một cái vào nơi ót của Ứng Văn Triết, nói: “Có phải là anh đã bị ngu ngốc rồi hay không. Hạ Tiểu Ngưng kia đã sớm tái giá rồi, hiện tại anh cũng đã ly hôn rồi, còn nghĩ muốn cô ta trở lại nhà mình nữa sao. Tôi nói cho anh biết, nếu như anh còn ý nghĩ lại lui tới cùng cô ta, về sau thì đừng có gọi tôi là mẹ nữa!”
Ứng Đại Hùng đứng giữa, nói dàn hòa: “Con muốn kết hôn với ai ba mẹ đều tùy theo ý của con. Chỉ có điều là còn đừng có dính dáng gì đến người nhà họ Hạ nữa.”
Ứng Văn Triết cười nhẹ. Tuy rằng người đã suy sút không ít, nhưng mà ánh mắt của anh lại đã sáng ngời hơn rất nhiều. Đó là một loại tâm hồn cởi mở sau khi đã triệt để tỉnh ngộ rồi.
“Tốt xấu gì thì cũng đã từng có thời gian là vợ chồng với nhau.” Ứng Văn Triết thấy hai vợ chồng Lý Hương Hoa vừa muốn bốc hỏa, liền nói giải thích: “Nói đến cùng, là người nhà họ Hạ có lỗi với con, Tiểu Ngưng cô ấy. . . Kỳ thực, trừ bỏ cô ấy cứ hay ngọt nhạt ở bên tai con, thì cũng không có điều gì không tốt đối với con.”
“Biết cô ấy nguyện ý tái giá, con thấy vậy cũng được yên tâm.” Ứng Văn Triết đương nhiên là cũng đã nghe thấy mẹ mình nói chuyện Hạ Tiểu Ngưng ly hôn rồi. Thế nhưng chuyện này lại có quan hệ gì đối với anh hay sao?
Những ngày vừa qua, nếu như Hạ Tiểu Ngưng lựa chọn chờ đợi anh. Như vậy, Ứng Văn Triết anh cũng có trách nhiệm phải chăm sóc cho Hạ Tiểu Ngưng. Nếu như Hạ Tiểu Ngưng muốn điều khác, vậy thì anh cũng tôn trọng.
“Anh lại còn nói khen ngược! Người nhà họ Hạ ước gì lại cho anh quay trở về để mà đi thu thập cục diện rối rắm đấy.” Lý Hương Hoa nói vẻ tức giận nói.
Ứng Uyển Dung ở phía trước nghe đến đó, mới nói xen vào: “Ba mẹ, anh trai, bằng không mọi người đi đến trong huyện mở tiệm đi. Tiền của con tuy không nhiều lắm, nhưng mua một căn phòng ở thị trấn thì vẫn là đủ. Nhà mình ở trong huyện cũng có thể tránh được người nhà họ Hạ.”
Ứng Đại Hùng lập tức cự tuyệt, nói: “Không cần, nhà chúng ta sống ở trong thôn vẫn rất tốt, làm sao mà lại phải mua nhà khác làm gì. Tiền của con cứ lưu trữ lại để cùng Tiểu Lãng sống qua ngày cho đầy đủ.”
Lý Hương Hoa tuy có chút động tâm, nhưng mà bà cũng biết con gái mg cũng đã lập gia đình. Số tiền này cũng không chỉ là của riêng con gái mình. Nhà họ Cao nếu biết việc này, thì sẽ có con mắt nhìn như thế nào đối với bọn họ đây.
Cao Lãng đang lái xe, nhìn nhìn kính chiếu hậu, phát hiện hai vợ chồng Lý Hương Hoa đều đang cực kỳ khẩn trương, lại còn vẫn đang nhìn anh, cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi, lập tức cười nói.
“Ba mẹ! Việc này Uyển Dung đã nói cùng con rồi. Con cũng cảm thấy nên như thế. Ba mẹ cũng chớ để ý, con kiếm tiền ít hơn, không có nhiều tiền như Uyển Dung đâu! Bằng không, con đã sớm mua nhà cho ban mẹ rồi. Ba mẹ không cần phải để ý đến điều này đâu!”
“Không không không!” Lý Hương Hoa cứng họng, cảm giác rất khó giải thích, “Ba mẹ không phải là có ý tứ này. Muốn mua phòng cũng là mua cho thông gia, chứ mua cho ba mẹ để làm cái gì.”
“Mẹ! Uyển Dung là con gái của ba mẹ. Con cũng vậy, là con rể của hai người, nhưng cũng chính là con trai của ba mẹ. Điều này cũng là lòng hiếu thảo của chúng con, ba mẹ, hai người cũng đừng chối từ nữa.” Cao Lãng nói: “Hơn nữa, ở trong thôn ngộ nhớ người nhà họ Hạ tìm đến ba mẹ gây phiền toái thì phải làm sao bây giờ? Ở trong huyện, con còn có thể nhờ người lưu ý đến được nhiều hơn, cũng không sợ bọn họ đến giở trò.”
Lời nói có hiếu có tâm này, thì có thể có gì sánh bằng nữa đây. Lời nói vừa rồi của Cao Lãng lại càng có sức thuyết phục hơn. Ứng Đại Hùng và Lý Hương Hoa lưỡng lự liếc mắt nhìn nhau. Ứng Uyển Dung vừa mới đề đạt ý kiến của mình, lập trường của hai vợ chồng bọn họ liền dao động.
Ứng Văn Triết hiện tại cũng là người sáng suốt không ít. Hai mắt anh nhìn sang gương mặt nhìn nghiêng của Cao Lãng, nói: “Anh sẽ trả lại cho các em. Cứu lúc ngặt nghèo chứ không cứu lúc cùng khổ. Căn phòng này, khi anh có tiền, nhất định sẽ trả lại cho các em cả vốn lẫn lời.”
“Nếu như anh cứ nhất định phải hoàn trả lại cho em, vậy thì anh hãy giúp em chăm sóc cho ba mẹ thật tốt là được rồi. Anh cũng biết là em cả ngày đều ở bên ngoài, không có thời gian rảnh trở về nhà được! Việc chăm sóc ba mẹ hàng ngày vẫn là phải nhờ vào anh thôi! Nếu anh thật sự cảm thấy băn khoăn, thì coi như căn phòng ở này chính là tiền thù lao đi.”
Ứng Uyển Dung nói hết lời, Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng bọn họ lại càng cảm thấy tâm tư con gái mình thật tinh tế. Mặc dù là Ứng Uyển Dung đã nói như vậy, nhưng mà về tình thì vẫn là Văn Triết thiếu nợ em gái của mình. Ứng Đại Hùng liền ghi nhớ việc này ở trong lòng, ngày sau nhắc nhở con trai không nên quên lòng tốt của em gái.