Chương 50-2

Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 50.2: An toàn
Editor: Mẹ Bầu

Bên trong phòng của lão đại, cả một đám người cũng bị tiếng động đánh thức, liền khoác thêm chiếc áo khoác, cầm lấy vũ khí bắt đầu bố trí mạng lưới phòng vệ, lấy phương tiện che đỡ cho hắn rút lui khỏi nơi này.

Từ lúc hắn lựa chọn nơi này ngụ lại, cũng đã nghĩ đến việc chuẩn bị hai con đường đê chạy ra tìm đường sống. Cửa chính và cửa hông này đều là để đối phó đối với cái nhìn của người ngoài. Bên sườn căn phòng của phòng còn có một đường hầm dưới đất thông với ngôi nhà nằm ở cách vách.

Chỉ cần có người kéo dài cho@MeBau*diendan@leequyddonn@  hắn lưu đủ thời gian, chờ đến khi người của chính quyền tìm tới nơi này, thì hắn đã chạy ra ngoài tìm đường sống từ lâu rồi.

“Người phụ nữ vừa rồi mới mang về đâu rồi? Mang tới đây cho tao!” Lão đại nói vẻ đầy âm hiểm tàn độc. Đây chính là sự chuẩn bị của hắn cho giờ phút này, hắn nghĩ muốn phải làm cho hoàn hảo.

“Lão đại, lão đại, không xong rồi. Không thấy người đàn bà kia đâu nữa!” Người mới chạy ra rất nhanh đã chạy trở về. Hầu Tử đi theo sau, tiến vào trên tay còn nắm cây súng ngắn, lạnh mặt nói: ” Khẳng định cô ta còn chưa thể nào chạy xa được! Phỏng chừng vẫn còn ở trong sân thôi. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Lão đại, ngài hãy đi trước đi, tôi sẽ đi lục soát tìm người, một lát nữa sẽ đuổi theo ngài.”

Lão đại suy xét một lát, vẫn là dùng lực gật đầu. Hắn dùng sức vỗ vai Hầu Tử nói: “Sau khi chuyện này đã trôi qua rồi, nếu còn cùng ta trong chốn giang hồ, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu!”

Hầu Tử gật gật đầu, ánh mắt khó nén nổi sự kích động, nói: “Lão đại, yên tâm, tôi liều chết cũng sẽ không để cho bọn họ tìm được ngài!”

Sau khi cửa chính của tứ hợp viện bị phá mở, Trương Diệu Tổ liền mang theo những người khác từng nhóm tiến vào. dieendaanleequuydonnChiếc sân nho nhỏ sớm đã bị vây chung quanh chật như nêm cối. Cao Lãng che giấu Ứng Uyển Dung ở phía sau người mình, bước đi hướng về phía bên ngoài. Khi anh và Ứng Uyển Dung chạm trán với Trương Diệu Tổ liền gật đầu chào lẫn nhau, sau đó Cao Lãng liền mang Ứng Uyển Dung đi ra đến bên ngoài.

Bên ngoài có không ít xe ô tô dừng đỗ. Trong số đó có một chiếc xe vận tải là một tổng đài để bộ đội bọn họ giám sát liên lạc ở bên ngoài. Cao Lãng muốn đưa Ứng Uyển Dung đi vào trong xe đó. Về mức độ chắc chắn của xe thì không cần phải nhiều lời. Chỉ cần không phải là loại vũ khí nóng có lực sát thương quá lớn, còn vũ khí kiều như súng ngắn thì việc chiến đấu hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nơi chiếc xe này đang dừng đậu lại nằm cách nơi mà bọn Hầu Tử đang tránh né dân cư không xa. Lại cũng chính là nơi giao cắt xung đột với con đường mà lão đại đã chuẩn bị để chạy trốn.

Ở trong đêm tối, Cao Lãng mang theo Ứng Uyển Dung chạy về phía trước. Ở phía sau anh chính là nơi đồng đội của anh đang giao chiến. Vậy mà lúc này anh lại mang theo cô vợ nhỏ của mình chạy ra ngoài. Trong nội tâm Cao Lãng bị dày vò gần như đã xẻ đôi cơ thể của anh thành hai mảnh, một nửa là dành cho đồng đội, một nửa là dành cho người chồng của Ứng Uyển Dung. Bất luận Cao Lãng có lựa chọn bên nào thì cũng làm cho Cao Lãng cảm thấy trong lòng khó mà bình tĩnh nổi.

Lão đại bọn tội phạm để lại hơn phân nửa người để hấp dẫn hỏa lực. Còn bản thân hắn mang theo vài tên thủ hạ đắc lực, thông qua địa đạo chạy đến cách ngôi nhà ở cách vách. Chờ một lát để quan sát, phát hiện thấy nơi này không có dấu hiệu có người, hắn liền mở cửa ra  định tìm đến chiếc xe để chạy trốn.

Hóa ra người trong xe biết Cao Lãng bọn họ muốn đi qua nơi này rồi. Người đang trấn giữ ở nơi này chính là Trương Quang Diệu, anh trai cả của Trương Diệu Tổ. Cửa xe vừa mở ra còn chưa kịp hô nhanh một chút tiến vào trong, thì đứng ở phía trên đã nhìn thấy lão đại cùng với thủ hạ của hắn.

Hai người yên lặng nhìn nhau một lát, sau đó liền ào ào rút vũ khí ở bên hông ra, bắn về phía đối phương, “Nằm xuống!”

Trương Quang Diệu hét lên, thậm chí cũng không kịp thông báo cho đồng đội đang ở trong viện vây diệt tội phạm biết, địch cũng đã sớm chạy ra ngoài rồi, mấy người còn ở bên trong mù quáng gây sức ép cái gì? !

Cao Lãng đẩy Ứng Uyển Dung nấp vào trong xe. Trước khi cửa xe sắp đóng lại một lát, anh vội nói: “Đóng cửa lại thật chặt, bất kể như thế nào, cũng không được phép mở cửa ra!” Một đợt đạn lạc lại quét bắn qua, không đợi Ứng Uyển Dung nói cái gì, Cao Lãng liền đóng chặt cửa lại rồi.

Lúc này bộ đội đang dốc toàn bộ lực lượng vây chung quanh cái sân chật như nêm cối. Nào biết đâu rằng lũ tội phạm kia giống như thỏ khôn có ba hang, đã thông qua địa đạo cứu mạng thông đến nơi này.

Hai người lưng tựa lưng tránh ở mặt sau chiếc xe, thở phì phò. Cây súng ngắn trong tay vững vàng nâng lên, ánh mắt thời khắc quét nhìn những chỗ dị thường ở chung quanh.

“Như thế nào? Em dâu đã an toàn rồi, có dám liều mạng nữa hay không hả?” Trương Quang Diệu nói vẻ trêu ghẹo, trên gương mặt không hề có chút biểu cảm hay cười cợt nào. Nếu như mấy người Diệu Tổ kia vẫn còn chưa có phát hiện ra chỗ không đúng mà đi lại đây, chỉ sợ hai người bọn họ cũng không thể nào nắm chắc được việc bắt giữ người.

“Nói nhảm gì vậy, đi nào!” Cao Lãng tuân thủ nguyên tắc không được nói nhảm, hai người biết ý nhau hầu như không cần cử chỉ.

Một tả một hữu lăn lộn về hướng hai bên cạnh, phân tán hỏa lực, cùng nhau đột phá. Có lẽ đạn dược của đối với phương không được sung túc, nhưng là hai người đều là những tay súng cừ khôi, lấy một chống lại mười, trước khi đại đội bộ đội đuổi đến, liền đã bắt sống lão đại.

Trương Diệu Tổ sau phát hiện ra được địa đạo mà lão đại đã chạy ra tìm đường sống. thiếu chút nữa là đã phá hủy luôn căn phòng đó đi. Anh còn đang muốn thông báo cho anh cả của mình biết rằng, lần này lại đã để lọt lưới cho người chạy mất rồi, thì lại nhận được tin tức nói đi đón nhận người tình nghi.

Trương Diệu Tổ còn đang cực kỳ buồn bực, chờ thấy anh trai của mình cùng với Cao Lãng, trên người mang theo vết thương, trong tay còn bắt được một người, miễn bàn có bao nhiêu kinh ngạc.

“Thế nào vậy, hóa ra bọn chúng đều đã bị hai người bắt được rồi! Thế này là hai người đã sớm biết hắn muốn bỏ chạy đúng không? Được rồi, tôi đây thật sự đã không nhìn lầm hai người.”

Trương Diệu Tổ nói xong, Cao Lãng liền giao người trong tay cho cậu ta. Cả nhóm người cũng lúc liền đồng loạt xông lên, gần như trói gô cả tên kia lại. thoá mạ đối với bọn chúng có tai như điếc, sau đó trực tiếp mang đi chuẩn bị thẩm vấn suốt đêm, Chuyện về sau đó như thế nào, cũng không thuộc phạm vi của Trương Quang Diệu bọn họ quản nữa.

Cao Lãng không kịp xử lý vết trầy da trên cánh tay, mở cửa xe muốn nhìn xem vợ của mình một chút, xem có phải cô đã bị hù sợ hay không. Anh phát hiện ra Ứng Uyển Dung đang ôm miệng vết thương trên vai, vẫn còn đang chảy máu. Cô cắn môi, mồ hôi lạnh ứa ra ngồi ở dưới đất.

“Xe cứu thương đâu? Ai gọi điện thoại gọi xe cứu thương một chút!” Cao Lãng bước một bước dài tiến lên ôm lấy Ứng Uyển Dung, cất tiếng thét lớn lên.

Chỉ cần nhìn thấy vết máu để lại đầy trên thân thể, trên áo khoác, áo sơ mi của Ứng Uyển Dung đều đầy vết máu, ánh mắt của Cao Lãng lập tức liền nóng lên. Trương Quang Diệu cũng nhíu mi lại, tiến lên kiểm tra rồi xé một mảnh vải tạm thời băng bó đơn giản một chút cho cô.