Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 102.2: Kết thúc
Editor: Mẹ Bầu
Hai người nói chuyện với nhau câu được câu không. Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến hạng mục giải thưởng nam nữ diễn viên chính được mọi người chú ý nhất, theo cách gọi nôm na là Ảnh đế và Ảnh hậu.
Người đoạt được Giải thưởng Ảnh đế là ai, Ứng Uyển Dung không có tâm tình nào chú ý đến. Dù đã giành được bao nhiêu giải thưởng đi chăng nữa, Ứng Uyển Dung cũng không thể nói chính xác được rằng, lần này mình có thể bước lên sân khấu một lần nữa hay không…
Mãi cho đến lúc @MeBau*diendan@leequyddonn@ người dẫn chương trình phát âm đ ến cái tên Ứng Uyển Dung với ngữ điệu khẩu âm hơi trúc trắc, thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm động. Màn hình tập trung chiếu đến gương mặt của Ứng Uyển Dung, lúc này in hằn đôi môi đỏ mọng với đôi mắt đỏ hoe của cô.
Emily và Ron cho Ứng Uyển Dung một cái ôm ấp, nói khích lệ cho cô vài câu. Chờ Ứng Uyển Dung đi đến trên sân khấu, nắm trong tay không chỉ là một chiếc cúp, mà còn là niềm mong ước của hai thế hệ.
Ông trời đã đối xử tốt với Ứng Uyển Dung, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com khiến cho cô lại được đi đến nơi này, tại một nơi xa xôi, dưới sân khấu là những người có màu da và màu mắt khác nhau. Trong cô dậy lên, vang vọng một cảm xúc không nói được nên lời.
Hơi cúi chiếc cổ thon dài, đôi con ngươi ửng đỏ nhìn xuống mọi người và vị trí của máy quay phim ở dưới sân khấu, Ứng Uyển Dung hé mở cặp môi đỏ mọng, nói: “Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn luôn ủng hộ cho tôi, không có các bạn, tôi se không thể đi đến được nơi đây.”
Đôi con ngươi của cô chợt trầm tĩnh lại,di@en*dyan(lee^qu.donnn), ánh mắt thâm thúy giống như là xuyên thấu qua được màn ảnh, nhìn thấy Cao Lãng cùng hai đứa nhỏ đang ở nhà xem tivi, mím môi mỉm cười! Đúng là phồn hoa đua nở đẹp không sao tả xiết.
“Khi tôi chìm trong sự mê man mơ hồ, nghĩ đến các bạn, tôi liền có sức mạnh vô hạn.”
“Xin cảm ơn đạo diễn Ron, nếu không có ngài, tôi thực sự đã trở thành minh tinh của quá khứ rồi.”
Dưới sân khấu truyền đến một trận tiếng cười đầy thiện ý. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Đạo diễn Ron lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, tựa như nói cái con bé tinh quái này.
” Xin cảm ơn người đại diện của tôi! Tuy rằng mỗi lần đều tôi đều làm cho anh ấy phải giậm chân tức giận.”
Vưu Lương Tài xoa nhẹ gương mặt mình một phen, hốc mắt cũng ửng đỏ, miệng thì thào nói: “Có thể được làm đại diện cho một người như em, tôi cũng muốn nói lời cám ơn với em!”
“Còn có. . .” Ứng Uyển Dung nhìn vào màn ảnh ngừng lời một chút, chớp chớp mắt, cười tươi như hoa nói: “Cao Lãng, em yêu anh. Còn có những đứa con bảo bối của chúng ta nữa, cám ơn anh đã luôn luôn ủng hộ em.”
Ứng Uyển Dung giơ tay chiếc cúp giải thưởng trong tay lên, phất phất tay. Ở dưới sân khấu tiếng vỗ tay lại vang lên. Theo tiếng vỗ tay Ứng Uyển Dung cũng đi xuống sân khấu.
Cao Lãng ôm Tiểu Bảo giống như là đã biến thành một bức tượng ngồi ở đó. Vành tai của anh lặng lẽ đỏ lên, sắc mặt nghiêm túc, nhìn không ra phản ứng gì.
Bị lời nói của con dâu làm cho đến kinh ngạc, Trương Kim Hoa trừng mắt lên nhìn. Bà liếc mắt nhìn sang Cao Lão Hán. Cả hai người đều có chút dở khóc dở cười. Phải nói nhiều trước người như vậy, lại còn phát sóng ở trên ti vi nữa chứ, còn nói cái gì mà yêu hay không yêu kia nữa, quả thực làm cho người ta cảm thấy thực ngượng ngùng mà!
“Con bé Uyển Dung này, sau này vẫn nên phải chú ý một chút đi. . . Có bao nhiêu người ở đấy như vậy, nói ra thật ngượng ngùng quá đi.” Trương Kim Hoa ấp a ấp úng nói, cảm giác thảo luận với con trai việc này có chút khó chịu.
Cao Lão Hán ho khan một tiếng, quay đầu đi vào phòng bếp tiếp tục đi thái rau. Đây là để bổ sung bữa ăn cho các cháu nhỏ, cho nên cần phải công phu hơn một chút.
Cao Lãng ầm ừ nói một tiếng, Trương Kim Hoa cũng không biết là anh đang có suy nghĩ như thế nào. Con dâu hoạt bát dám làm dám nói, con trai thì đánh cho ba gậy chẳng nói chẳng rằng, một cái rắm cũng không ra! Khụ, bà chỉ biết lắc đầu, thật sự không biết là phải đánh giá bình luận cái gì nữa.
Nhìn Ứng Uyển Dung đi xuống sân khấu, màn ảnh chuyển dời đến gương mặt của người ngoại quốc khác, Trương Kim Hoa cũng chuẩn bị đứng dậy đi đến phòng bếp để xào rau rồi, Cao Lãng bất ngờ nói một câu.
“Con cũng vậy, con yêu cô ấy.”
Trương Kim Hoa đột nhiên có cảm giác, cảm thấy ghê răng một trận. Con dâu nói thế nào mà lại làm cho người ta thấy cảm động như vậy. Còn con trai nói cũng nói ra câu nói ấy, thế nào lại có cảm giác như không đúng chỗ vậy!
Cao Tiểu Bảo cũng nói theo: “Con yêu ba.”
Trong nháy mắt, gương mặt của Trương Kim Hoa trở nên cứng ngắc thành hòn đá rồi lập tức vỡ tan thành các mảnh nhỏ. Cháu nội của bà rốt cục cũng đã nói ra được một cụm từ có ba chữ rồi, nhưng mà. . . tại sao thằng bé lại nói ra một câu như vậy chứ? !
Ứng Uyển Dung cầm một đống giải thưởng, tránh né sự truy tìm của phóng viên, của giới truyền thông lẫn người hâm mộ, ngựa không dừng vó đáp máy bay trở về, cũng cảm giác không khí trong nhà có gì đó là lạ.
Ứng Uyển Dung thấp giọng hỏi Cao Lãng, “Ba mẹ như vậy là thế nào vậy? Ánh mắt này của ba mẹ rất kỳ quái.”
Cao Lãng trầm mặc một lát rồi nói: “Đoán chừng là bởi vì nói chuyện về bạn trai của Tiểu Nhu cũng nên.”
Ứng Uyển Dung cả kinh nói: “Ba mẹ làm sao mà biết được?” Cô ở kinh đô cũng chỉ mới biết chừng độ được một tháng mà thôi.
Cao Lãng chính là một người làm hại em gái chuyên nghiệp. Nhìn thấy Trương Kim Hoa lại một lần nữa ngu ngơ sau khi nghe thấy chân tướng sự việc, lại há mồm nói: “Con bé nói, ngày mồng một tháng năm tới đây liền mang bạn trai sang đây để ra mắt người lớn trong nhà.”
“Tôi không chịu được nữa rồi!” Trương Kim Hoa tức giận đến mức đau trong ngực. Tiểu Nhu kia mới đi học học đại học được bao lâu chứ, thế nào mà lại nói chuyện có bạn trai rồi!
Về vấn đề này Ứng Uyển Dung cũng chỉ có thể buông tay. Tìm được bạn trai kỳ thực cũng là một chuyện không tồi, cũng chưa phải là đối tượng để kết hôn. Nói chuyện với vai ba người để so sánh thì cũng không có chuyện gì lớn.
Cao Lãng nhíu mày, nói chuyện với vai ba người để so sánh sao? Đây là lời nói trong lòng của em hay sao?
Ứng Uyển Dung sắc mặt đứng đắn, này anh đang nói mò cái gì đó. Trong lòng cô chỉ có đảng, một trái tim đỏ luôn hướng về mặt trời mà thôi.
Nói cách khác, Ứng Uyển Dung cô đã bị rơi vào trong cái hố rồi có tên là Cao Lãng mất rồi, còn muốn cô làm cam đoan cái gì nữa đây?
Cao Lãng trực tiếp nắm lấy eo của Ứng Uyển Dung, xoay người kéo cô đi vào trong nhà, trực tiếp cúi đầu xuống hôn lên Ứng Uyển Dung. Hành lý cũng để lại ở trong sảnh rồi, bọn trẻ con gõ cửa gọi mẹ mẹ cũng bị Cao Lãng trực tiếp bỏ qua.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra thở hổn hển. Cao Lãng tì trán lên cái trán của Ứng Uyển Dung, nói cam đoan: “Cuối cùng sẽ có một ngày, anh cũng sẽ ở trước mặt mọi người, nói cho mọi người cùng nghe, anh yêu em.”
Ứng Uyển Dung nũng nịu liếc mắt một cái đáp lại, cười nói: “Em mỏi mắt mong chờ ngày đó!”
Hai tay nắm lấy tay nhau, tựa như muốn cùng nhau sống thật lâu đến già giống như trời đất vậy. Hai cặp con ngươi đen lặng lẽ chăm chú nhìn vào nhau, đều mang theo thật sâu những tình ý sâu nặng. Hô hấp giao hòa, cánh môi lại dán sát đến một chỗ.
Năm tháng yên lặng trôi qua! Có lẽ thật lâu thật lâu về sau này, anh sẽ nói cho em biết, cái tên mà anh đã gọi không biết bao nhiêu lần kia, chính là Ứng Uyển Dung.