Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 54.2: Được hoan nghênh
Editor: Mẹ Bầu
Thời điểm hai người cùng đi du ngoạn, thì ở huyện Du cũng bắt đầu chiếu bộ phim Nữ Đế nổi tiếng kia. Lúc vừa mới bắt đầu, quả thật không có người nào liên hệ Ứng Uyển Dung cùng với cô diễn viên điện ảnh trong tờ quảng cáo phim kia chính là một người. Những người quen thuộc người của cô chủ yếu đều là người sống ở trong thôn. Thỉnh thoảng cũng có người đi lên trên huyện, nhưng cũng không có người nào chú ý đến tờ quảng cáo phim ở rạp chiếu phim. Cho nên, cứ như vậy liền bỏ lỡ.
Mãi cho đến khi phòng bán vé bộ phim Nữ Đế bùng nổ mạnh mẽ. Theo truyền miệng nhau, @MeBau*diendan@leequyddonn@ sau có càng có nhiều người ùa vào trong rạp chiếu phim để xem phim. Điều này cũng có nghĩa, người xem bao gồm có rất nhiều người trong thôn, tự nhận là phú hộ có chút tiền của, mà còn có rất nhiều các học sinh tuổi trẻ.
Điều này bao gồm cả Ứng Thừa Văn. Ứng Thừa Văn sống ở trường học. Đến Chủ nhật cậu ta sẽ về nhà một chuyến để đổi quần áo tắm giặt, nhận tiền sinh hoạt. Gần đây trong nhà mây đen u ám, anh trai chị dâu không biết chạy đi nơi nào. Ứng Thừa Văn cảm thấy không khi trong nhà bị đè nén, lại càng không nghĩ muốn ở lại nhà.
Người trong thị trấn đua nhau đi về hướng rạp chiếu phim. Trong đám bạn học của Ứng Thừa Văn cũng có rất nhiều người đang nói gần đây có một bộ phim xem cực kỳ hay. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Cậu ta nghe vậy cũng theo đi xem. Vừa liếc mắt một cái đã liền nhận ra người ở trong phim trên màn ảnh chính là chị gái của mình!
Chuyện này thực sự quá mức tưởng tượng rồi! Không đợi Ứng Thừa Văn trở về nói cho ba mẹ của mình biết, người ở gần hai cái thôn có quen biết với Ứng Uyển Dung, thật sự là không hề ít người.
Đúng rồi, ở trên tấm áp phích giới thiệu bộ phim còn in cái tên vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ. Bọn họ kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy gương mặt ở trước mặt mình. Những người này không thể không thừa nhận, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. đây chính thật là cô nhóc của nhà họ Ứng kia rồi!
Cửa ra vào của nhà họ Ứng lẫn cửa ra vào của nhà họ Cao, thiếu chút nữa thì đã những người bị tò mò vây xem đạp nát. Những lời đồn đãi chuyện nhảm ngày trước, nói Ứng Uyển Dung đi quay phim bất thành có lẽ là đang lêu lổng được người ta bao dưỡng, lập tức ào ào chuyển đổi chiều hướng, không ngừng khen ngợi nơi này là đất địa linh nhân kiệt, lại sinh ra ngôi sao lớn!
Ngay khi người ở trong thôn nhân vừa mới thay đổi sự thờ ơ đối với người nhà của họ, dù quen thuộc hay không quen thuộc, bảy cô tám dì họ hàng xa, họ hàng gần, đều chạy đến nhà họ Ứng khơi thông mối quan hệ.
Theo bọn họ die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on việc đóng phim cũng chính là một chuyện vòng vèo như vậy. Ứng Uyển Dung đã có thể nổi danh, vậy thì em gái của bọn họ, rồi em họ, con gái của bọn họ mà đi đomgs phim như vậy, nói không chính xác, cũng có thể thành công thì sao?
Dưới chiêu bài đến an ủi Ứng Đại Hùng đang bị thương, có người đến lôi kéo làm quen, nói không được vài câu sẽ liền đề cập tới chuyện về Ứng Văn Triết đi gây dựng sự nghiệp. Lại còn muốn giải đáp sự hoài nghi một chút, hỏi Ứng Văn Triết có phải là đã chạy đi tìm em gái của mình rồi hay không. Dù sao hiện tại Ứng Uyển Dung đang thành công, tùy tiện là ngón tay hay kẽ tay, đều có chút liên quan với nhau. Ứng Văn Triết không từ mà biệt, vạn tệ có trong nhà tóm lại cũng không thành vấn đề gì hết.
Bọn họ cũng có xem báo chí, cũng biết phòng bán vé là như thế nào. Người đứng đầu được chia phần như thế nào, lẽ đâu người bên dưới như Ứng Uyển Dung làm sao có thể chỉ được có mấy vạn thôi?
Nhà họ Cao và nhà họ Ứng không thể nào gánh vác được cái chuyện phiền nhiễu này. Cao Nhu mỗi lần trở về đều sẽ bị bọn họ hỏi chị dâu đã nổi danh như vậy rồi, chả lẽ không nói giúp đỡ cho cô em chồng một chút hay sao. Người nổi danh thì tâm ý cũng lớn hơn.
Cao Nhu thật sự là chán ghét chuyện này chết đi được! Những người này xem chính là không phải là người tốt! Lúc trước nói chị dâu tôi đi làm việc, chính những người này còn nói có vẻ chua ngoa rằng đó là lối thoát cho việc học hành. Về sau này, biết là Ứng Uyển Dung đi đóng phim rồi, liền bắt đầu hoài nghi đây là đi làm một công việc gì đó không đứng đắn. Cho tới bây giờ, khi Ứng Uyển Dung đã nổi danh, thì liền lại thay đổi sắc mặt. Thật là cái đồ khiến người thấy chán ghét phiền nhiễu.
Nhà họ Cao không thể nhịn được nữa, sau đó liền dứt khoát khóa luôn, đi ra ngoài thăm người thân. Ứng Đại Hùng bị thương không thể đi được, cửa chính trực tiếp bị Lý Hương Hoa khóa lại, đóng cửa không ra.
Tiện nghi không chiếm được, hàng xóm chung quanh khó tránh khỏi nhỏ giọng nghị luận, cho rằng nhà bọn họ sợ phải bị dính với những thân thích nghèo khổ.
Thực sự nhà thông gia nghèo họ Hạ kia nghe được đến tiếng gió đến trễ một bước. Thời điểm đi đến nhà họ Ứng chính là đã gặp phải cảnh cửa chính khóa chặt. Cho dù Lý Hương Hoa biết được người ở bên ngoài kia, chính là cha mẹ của Hạ Tiểu Ngưng, thì bà cũng không có dự định ra mở cửa. Cửa hàng bán tạp hóa bán lẻ kia hiện tại cũng đã đóng cửa, con trai thì đi biệt tích không rõ, bọn họ thế nào còn có mặt mũi để đến đây chứ?
Tuy rằng cửa hàng tạp hóa bán lẻ kia không còn, nhưng mà điện thoại bọn họ vẫn là kéo về đến trong nhà. Lý Hương Hoa nghĩ ngợi đến con trai cùng con gái có lẽ sẽ còn có chuyện muốn liên lạc với bọn họ. Không nghĩ tới bọn họ là chờ được điện thoại của Ứng Văn Triết gọi về, lại không hề liên quan đến thương thế của Ứng Đại Hùng.
“Ba mẹ, bây giờ con đang ở thành phố S, đang đàm phán được một cái hạng mục, rất tốt. Sau một năm là có thể tăng gấp bội, chỉ cần ta có thể đưa ra được một vạn đồng để nhập cổ phần, về sau nằm một chỗ cũng đều có thể kiếm ra tiền.”
Giọng nói của Ứng Văn Triết vẫn đang tràn ngập tinh thần phấn chấn. Thế nhưng mà những lời này lại trực tiếp đã đóng băng trái tim của Lý Hương Hoa. Giọng nói run run, Lý Hương Hoa hỏi: “Văn Triết, lúc này con đang ở nơi nào của thành phố S? Con nói… con muốn bao nhiêu tiền?”
Ứng Văn Triết có chút không nhịn được, “Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Con biết là số tiền này hơi nhiều, nhưng mà phía đối tác thật sự rất tin cậy, có quan hệ, con đã tìm người ta, mới ăn cơm rất nhiều lần thì mới định ra được hợp đồng, hiện tại còn thiếu tiền. Trong nhà không có tiền con biết, nhwnng mẹ co thể nói với Uyển Dung một câu. Nói với nó rằng, trước cho con mượn, năm sau con liền trả lại cho nó.”
Lý Hương Hoa che miệng, nước mắt lúc này liền rơi xuống. Ứng Đại Hùng chống quải trượng ngồi ở một bên nghe điện thoại, cái lưng còng xuống thật sâu, dường như đã sắp sửa không chịu nổi sự đè nặng của cuộc sống nưa rồi.
“Văn Triết… Lúc đó vì sao con lại bỏ đi như vậy? Ba con bị thương, con không ở lại nhà để mà chăm sóc cho ông ấy, làm sao con lại trở thành như vậy chứ? Trong nhà làm sao có được số tiền kia! Con không thể làm đến nơi đến chốn công việc được hay sao? !”
Giọng nói của Lý Hương Hoa mang theo tiếng khóc nức nở. Bà thực sự đã sắp không thể nào hiểu được đứa con trai do mình sinh ra, nuôi dưỡng giáo dục lâu như vậy rồi. Rõ ràng lúc trước còn tốt đẹp là thế, về sau thế nào lại thay đổi thành một người khác như vậy…
Đầu điện thoại bên kia dừng lại một lát. Trong mắt của Lý Hương Hoa dấy lên chút hi vọng, nhưng ngay sau đó lại tan vỡ, “Mẹ, con còn đang bận rộn công việc lắm. Nếu như mẹ mà không nói, con sẽ tự mình gọi điện thoại tới nói chuyện với Uyển Dung. Không phải là Uyển Dung đang ở kinh đô hay sao? Cùng lắm thì tự mình con sẽ tự đi tới cửa để cầu cạnh nói. Chẳng lẽ nó còn có thể nhìn anh trai của nó đần độn thành ra như vậy hay sao?”
Lý Hương Hoa cả kinh. Ứng Đại Hùng đã túm lấy điện thoại quát lên: “Tao không cho phép mày đi tìm Uyển Dung! Nếu như mày đi tìm nó rồi, vậy thì mày cũng đừng có nhận hai người chúng ta làm ba m nữa! Tao không có đứa con trai nào như vậy hết !”
“Ba!”
“Đừng gọi tao là ba! Lúc trước tao bị người ta đánh, là anh vợ của mày đã tìm thuê người làm thành như vậy. Trong lòng dạ của mày biết rõ chuyện này. Kết quả mày lại bỏ chạy cùng vợ của mày như vậy. Mày chạy đi đâu chứ? Văn Triết… Trước kia mày không như vậy mà! Thế nào mà mày lại lại nhanh quên như vậy? Đến bây giờ mày lại còn muốn đi tìm Uyển Dung. Mày đã quên rồi sao? Ngày trước khi mày đưa Uyển Dung ra khỏi cửa thì mày đã nói như thế nào hả? Uyển Dung là em gái của mày, là em gái ruột của mày đó! Vậy mà bây giờ mày liền như vậy hay sao?”
Ứng Đại Hùng một bên rống to, hốc mắt cũng đi theo đỏ ửng lên. Ông thất vọng đau lòng đối với đứa con trai lớn của mình, vừa lo lắng cho đứa con gái. Trong lúc nhất thời nhiều cảm xúc đan xen hỗn hợp, đau lòng khó nhịn.
Nhưng tất cả những điều này đều không thể là cho Ứng Văn Triết hồi tâm chuyển ý. Anh ta chỉ nói một câu: Bản thân con sẽ đi tìm Uyển Dung để nói chuyện, sau đó liền treo điện thoại rồi.
Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng ngồi một lát, mây đen u ám càng nặng trĩu hơn dĩ vãng. Trước kia bọn họ lo lắng cho tăm tích của Ứng Văn Triết, sợ con trai đi chệch đường, hiện tại lo lắng nhiều hơn, sợ con trai làm liên lụy đến Uyển Dung.
“Văn Triết… Thế nào mà nó lại biến thành như vậy?” Lý Hương Hoa vẫn là không dám tin, nói lại đầy sự nghi hoặc lẫn thất vọng.
Ứng Đại Hùng đập bàn một cái, khí lực quá lớn, cái bàn liền rung lên đi theo sự chấn động mạnh đó, nước trà đổ ra đầy một bàn.
“Nhất định là do cái thằng Hạ Đại kia. Mỗi ngày Văn Triết nó đều ăn ở lẫn lộn cùng với Hạ Đại như vậy, nhất định là nó đã học xấu từ Hạ Đại rồi! Sớm biết rằng… Sớm biết rằng nó nằm trong sự toan tính của con gái nhà họ Hạ kia, tôi cũng không nên để cho nó cưới!” Ứng Đại Hùng hối hận nói như tự trách.
Lúc trước hôn sự của con gái Ứng Đại Hùng có chút tự chủ trương, nhưng mà ông cũng đã hỏi thăm ý của Uyển Dung rồi, phản đối cái loại ép duyên thế này. Đến phiên con trai, bọn họ yêu cầu cũng không cao, chỉ cần là gia đình trong sạch, nhân phẩm không sai, con trai vừa mắt là được rồi.
Lại không nghĩ rằng có một số người từ gốc rễ len trên đều sai lệch. Giẫm vào vũng bùn này rồi, sẽ lại cũng không nhổ ra được như vậy! Hạ Tiểu Ngưng có phải là một người hư hỏng hay không, bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng mà nhà cô ta đã dẫn dụ làm cho Văn Triết đi vào con đường không đứng đắn như vậy, chính là sự thực không thể nghi ngờ!
“Việc này phải nhanh chóng gọi ngay điện thoại nói cho Uyển Dung và Cao Lãng biết, ngộ nhỡ…” Ứng Đại Hùng chần chờ một lát vẫn là suy sụp vẫy vẫy tay, ý bảo Lý Hương Hoa đi gọi điện thoại. Hai người trong nháy mắt giống như là đã già đi mười tuổi, chỉ ngóng trông tìm được người bẻ lái cho con trai mình trở về con đường chân chính mới tốt.