Chương 33: Tức giận

Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: An Hàn23

Triệu Dao Cẩm do dự trong chốc lát, rồi liên tục rủ rỉ kể chuyện, cuối cùng tổng kết lại nói: "Mình sẽ không nói chuyện này cho mấy người Tinh Tinh, nhưng mà, sau này cậu phải chú ý hơn một chút."

Ứng Uyển Dung dừng bước vô cùng nghiêm túc nói lại lần nữa: "Cho dù cậu có nghe thấy lời đồn đãi nào đi nữa, mình chỉ muốn nói cho cậu biết, mình không phải người như vậy. Còn về chuyện mấy cô ấy nói về người bạn trai kia..."

Ứng Uyển Dung nhẹ giọng lại, mặt mày rạng rỡ cười nói: "Cậu quên rồi sao? Mình đã nói các cậu là mình đã kết hôn, anh ấy là quân nhân, ngày hôm qua được nghỉ phép nên sang đây thăm mình, sáng nay đã trở về trường quân đội rồi. Chờ đến chủ nhật anh ấy được nghỉ phép, mình sẽ dẫn anh ấy đến gặp các cậu."

Đôi mắt Triệu Dao Cẩm mở lớn, vẻ mặt không dám tin, nói: "Mình cho là lúc trước cậu nói đùa... Cậu thật sự đã kết hôn rồi?"

"Ừ, là thật."

Triệu Dao Cẩm ôm ngực sững sờ một lát, thở phào nhẹ nhõm nói: "Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng kết quả này cũng coi như là rất tốt rồi, nhưng mà chuyện này vẫn nên nói rõ ràng ra, nếu không mấy cô ấy lại nói lung tung về cậu, người khác nghe thấy cũng phải hiểu lầm."

Ứng Uyển Dung không thèm để ý khoát khoát tay, "Chuyện này mình tự có tính toán, mấy cô ấy làm như vậy cũng chỉ là do hâm mộ số mình may mắn thôi. Nếu như chênh lệch quá lớn thì ngược lại mấy cô ấy sẽ không để ý đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như này đâu. Hơn nữa, mình cũng không sợ bị truy cứu đến cùng sao? Cao lãng là chồng mình, cò gì mà phải sợ đây?"

Triệu Dao Cẩm lắc đầu cười gượng, không biết là nên khen cô có tấm lòng bao dung, hay nên cảm khái cho cho hành động tung tin vịt của mấy người ngu ngốc kia nữa.

Cho dù những người khác biết được chuyện này, người không ăn được quả ngon nhất định không phải là Ứng Uyển Dung, cũng vừa lúc có thể giúp cô có thể nhận được nhiều sự đồng tình hơn.

Triệu Dao Cẩm yên tâm về chuyện này liền rảnh rỗi nói về việc để Ứng Uyển Dung mời khách, nói nhất định lần sau cô nhất định phải dẫn chồng mình là Cao Lãng theo để giới thiệu cho mọi người làm quen, tình cảm của hai người vẫn đang nấp dưới bóng tối, bỏ lỡ cơ hội tìm ra chân tướng.

"Cậu không đeo nhẫn trên tay, thậm chí còn không để lộ ra ảnh chụp chung, có thể trách bọn mình hiểu lầm cậu hay sao? Nhưng mà bây giờ anh ấy đang đi học ở trường quân đội hay sao?"

Trong lòng Triệu Dao Cẩm có một đống vấn đề muốn hỏi, cũng không kịp ăn thức ăn, vội vàng đưa ra thắc mắc chờ đợi giải đáp.

Ứng Uyển Dung so với cô nhàn hạ thoải mái hơn nhiều, mấy thứ này không phải do mình bỏ tiền ra hay sao, không thể lãng phí thức ăn được. Có thể ngồi trong biển người giống như vậy, trong nhà hàng chật kín người, gần như là điều mà trước kia cô không dám nghĩ đến.

"Cậu ăn trước đã, từ từ rồi tớ nói cho cậu nghe." Ứng Uyển Dung giới thiệu sơ qua về tình huống giữa hai người trước, nói là đến hôm nay cô cũng mới biết chuyện Cao Lãng đến trường quân đội ở thủ đô để bồi dưỡng, thời gian là một năm, sau này vẫn còn có nhiều cơ hội để gặp mặt.

Đôi mắt Triệu Dao Cẩm chớp chớp nói: "Vậy cũng được, chủ nhật cậu mang người tới đoàn phim của chúng ta để giới thiệu cho mọi người. Cậu không biết đâu, hôm nay tên Lữ An Dịch đi cùng bọn tớ, cái vẻ mặt đần ra khi biết được cậu có bạn trai nha..."

Ứng Uyển Dung nhếch mày cười một tiếng, "Không phải tớ đã sớm nói với hắn là tớ đã kết hôn rồi sao? Hơn nữa, coi như tớ có bạn trai, thì có quan hệ gì với hắn? Nhiều nhất chúng tớ cũng chỉ có... Quan hệ đồng nghiệp đi?"

Triệu Dao Cẩm lắc đầu một cái, "Tớ cũng không hiểu được, quên đi, ăn nhanh thôi, nếu không nhất định lần sau Nhạc đạo sẽ không đồng ý cho cậu xin nghỉ nữa đâu. Vốn dĩ hôm nay mấy người Tinh Tinh cũng sẽ tới, nhưng lại vướng việc bận nên liền nhờ tớ đến xem cậu ở chỗ này như thế nào. Bây giờ nhìn thấy, cậu thích ứng cũng không tệ."

Trong lòng Ứng Uyển Dung ấm áp, biết mấy cô thật lòng nghĩ cho mình còn là một cô gái nhỏ đến chỗ này quay phim, sẽ khó mà chịu được. Làm sao biết được cô đã sớm hình thành thói quen tham gia vào đoàn phim, cũng chỉ là lặp lại thói quen lần nữa mà thôi.

"Chỗ dưa muối tớ để trên bàn ở ký túc xá các cậu nhớ lấy mà ăn, để quá mấy tháng sẽ bị hư thì làm sao bây giờ? Tớ ăn ở đoàn phim này, uống ở đoàn phim, không thể tốt hơn được nữa, các cậu không cần phải lo lắng cho tớ không quen ở chỗ này."

Triệu Dao Cẩm gật đầu một cái, cũng không có phản bác lại lời này, cho dù điều kiện ở chỗ này không tệ, nhưng nhất định sẽ rất cô đơn đi. Ở đoàn phim Hồng Lâu còn có các cô nói chuyện tán gẫu với nhau mỗi ngày, nói về việc học tập gì đó, nhưng ở chỗ này giống như đi vào một vòng tròn khác,  ngoại trừ mỗi ngày đi quay phim thì còn phải làm quen với những ánh mắt soi mói không tốt nữa.

Haizz...

Ứng Uyển Dung không biết sự lo lắng của cô, kể cho cô nghe vài chuyện thú vị trong đoàn phim, còn có việc Nhạc Tu Minh đối với cô rất tốt nữa, ngoại trừ việc quay phim ở đây rất lạnh, thì cũng không còn việc gì khác.

Tiễn Triệu Dao Cẩm đi, Ứng Uyển Dung trở về đoàn phim, cô không thể ngăn cản được những lời đồn đãi đó, việc có thể làm tốt chính là hoàn thành công việc của mình, quay phim rồi quay phim thật tốt, chỉ là mấy tháng nữa thì các cô cũng đường ai nấy đi, để ý đến suy nghĩ của mấy người này thì quá buồn chán rồi.

Lúc Triệu Dao Cẩm xuống xe trở về chỗ cũ thì trời đã tối, mùa đông trời tối sớm, không có nhiệm vụ phải quay phim vào lúc này, phần lớn mấy người các cô đều ở trong ký túc xá đọc sách, đánh cờ viết chữ gì đó.

Hôm nay lúc cô trở về thì đi qua một phòng ký túc xá lại nghe được thanh âm xì xào bàn tán, nói không lớn không nhỏ nhưng cũng vừa đủ để cho mọi người nghe thấy rõ, đến khi cô một cô gái thấy cô thì kinh ngạc trong chốc lát rồi liền chủ động đi tới.

"Hôm nay cậu đi thăm Ứng Uyển Dung sao?"

"Ừ, hôm nay mình có xin Khang đạo cho nghỉ."

"Vậy những lời bọn họ nói là thật sao? Ứng Uyển Dung ở trong đoàn phim kia, cùng với diễn viên nam, đạo diễn, khụ khụ, cái đó..."

Trong nháy mắt khi Triệu Dao Cẩm nghe thấy lời nói che che giấu giấu của cô gái kia liền hiểu là họ đang nói cái gì, sắc mặt tức giận đỏ bừng, có ba người cùng đi với nhau, không phải do cô nói thì còn có thể là ai nữa?

"Đừng có mà nói hươu nói vượn! Uyển Dung không phải là người như vậy, chuyện này tôi nói cho mọi người biết, đây đều chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Người tới tỏ vẻ am hiểu lòng người gật đầu nói: "Ừ, mình hiểu, Uyển Dung là một cô gái tốt, khó tránh khỏi có lúc phạm phải sai lầm, haizz... Được rồi, mình đi lấy nước đây, cậu cũng về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải bận rộn tiếp đây."

Lồng ngực Triệu Dao Cẩm phập phồng, nhưng khổ nỗi Ứng Uyển Dung giấu kìn chồng mình đến tận bây giờ, cô có muốn giải thích cũng không làm gì được, chỉ có thể chứa một bụng tức giận đi về.

Tự nhiên mấy người Cố Tinh Tinh cũng nghe nói về chuyện này, Ứng Uyển Dung là hạng người gì sao các cô có thể không biết? Lời đồn này quả thật là nói bậy nói bạ!

"Nhất định là có người tung tin đồn nhảm! Bình thường Uyển Dung dịu dàng ít nói, sao có thể làm chuyện như vậy với người khác? Nếu thật sự muốn quyến rũ đạo diễn, nam chính đó, chỉ cần cậu ấy buông lời ở chỗ này, không biết có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng chờ cậu ấy đây. Những người này, hừ!" Cố Tinh Tinh tức giận nói.

Lục Manh ngồi trên giường trực tiếp vỗ chăn, "Nhất định là do tên Lữ An Dịch đó! Tớ đã sớm cảm thấy hắn là người không ra gì rồi, cả ngày dính theo sau Uyển Dung, chắc chắn là do tên đó có tâm tư không đàng hoàng, bị Uyển Dung từ chối nên không còn mặt mũi, liền trực tiếp đi bôi xấu danh dự của cậu ấy!"

Triệu Dao Cẩm biết sự thật ho khan vài tiếng, có chút lúng túng giơ tay nói: "Cái này có chút hiểu lầm, nhưng mà cũng có chỗ đúng..."

"Cái gì?" Hai người không hiểu ra sao nhìn cô.

Triệu Dao Cẩm cẩn thận kể lại những chuyện mình biết lại một lần, lại thành công nhận được vẻ mặt ngây ngốc của hai người.

Cố Tinh Tinh trực tiếp lắp bắp nói: "Uyển Dung thật sự đã kết hôn? Trời ạ..."

Mạch não của Lục Manh có chút sáng tỏ, trực tiếp cười ha ha nói: "Để xem mấy cô ấy nói hươu nói vượn tiếp như thế nào! Chỉ cần Uyển Dung cùng đi với người đó, hừ hừ, để tớ xem mấy cô ấy giấu mặt vào đâu, hừ!"

Cố Tinh Tinh cảm thấy cũng có lý, liền bắt đầu mong chờ đến chủ nhật để Ứng Uyển Dung nhanh nhanh đưa chồng cô sang đây giới thiệu cho mọi người, chuyện mời khách gì đó cũng bỏ qua, nhìn thấy những người đó xấu hổ, vẻ mặt ảo não mới là thứ mà các cô muốn nhìn thấy nhất.

Hai ngày nay Lâm Tuyết đi bộ cũng cảm thấy như đang lướt trên gió, biết mấy ngày nay Ứng Uyển Dung trải qua không tốt, cô liền an tâm. Đối với mấy lời bới móc của Khang đạo cô cũng không để ý.

Nhưng ngược lại với cô, Lữ An Dịch kể từ hôm xin nghỉ đi thăm Ứng Uyển Dung trở về, sắc mặt vẫn luôn tối tăm, diễn xuất hiện tại sao với lúc ban đầu khi vào vai Bảo Ngọc kém hơn nhiều, bị Khang đạo mấy lần trực tiếp nói là hắn thích hợp với vai diễn khác hơn, hắn nghẹn trong lòng đến mức sắp nổ tung rồi!

So với vẻ bên ngoài thì yên bình nhưng sóng ngầm bên dưới đã bắt đầu khởi động của đoàn phim Nữ Đế, lòng người của đoàn phim Hồng Lâu hai ngày nay quả thật mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa rất nhanh Khang đạo đã biết được nguyên nhân.

Có nhiều người biết chuyện này đến nói cho ông rằng có biết Ứng Uyển Dung là người trong ngoài không đồng nhất đến mức nào không, đích thân viết thư cho ông nói, tốt nhất là ông nên chọn lựa lại diễn viên cho vai diễn Đại Ngọc này, nếu không họ sẽ nói cho những phóng viên ở mấy tòa báo nhỏ kia biết!

Conde thì có sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua, không chịu nổi áp lực vậy ông còn đi quay phim làm gì nữa? Ông muốn diễn viên đều phải là những người thích hợp nhất, chọn Ứng Uyển Dung tự nhiên là co lý do của ông.

Mà ngọn nguồn của mấy lời đồn đãi này, ông cũng biết, so với việc mọi người tin chắc là do Lữ An Dịch lan tin ra chung quanh, ông lại càng có khuynh hướng tin là do Lâm Tuyết làm hơn.

Lữ An Dịch là người rất dễ bị nhìn thấu, tự cho mình là hơn người lại còn có khí chất phong lưu phóng khoáng, lúc yêu thích Ứng Uyển Dung thì ngày ngày đi theo phía sau bồi cười, ân cần không tả được, giờ biết người trong lòng không phải tốt đẹp như mình đã nghĩ, liền oán trời trách đất, hận cô phụ hắn, làm lãng phí thời gian của mình.

Mà Lâm Tuyết cũng giống như những lời mà Trương lão sư đã nói lúc đầu khi giới thiệu người. Người này là để trả ân tình, đẩy đi không được, có thích hợp hay không thì ông cứ xem rồi làm. Sau đó qua đợt bồi dưỡng quay thử cũng đã nhìn ra, cô ấy đối với vai diễn được phân mình tỏ vẻ rất bất mãn, hơn nữa rất ghen tỵ với việc Ứng Uyển Dung được chọn vào vai Đại Ngọc.

Như vậy xem ra, động cơ và mục đích cô đều chiếm toàn bộ rồi, nhưng mà Conde cũng sẽ không đi giải thích chuyện này.

Người trẻ tuổi mà, tính tình lớn, cả ngày nhìn việc gì cũng thấy không vừa lòng, chuyện này coi như là để rèn luyện các cô đi.

Về phần kết cục như thế nào...

Conde nghĩ đến chồng của Ứng Uyển Dung, người đó là một quân nhân tên Cao Lãng, sờ sờ cằm suy nghĩ, lúc đầu khi nghe thấy lời đồn này việc ông liền nghĩ đến việc người bạn trai kia có phải người này không.

Cũng đến lúc nên gọi Ứng Uyển Dung về thăm đoàn phim rồi, dĩ nhiên là nên dẫn theo cả Cao Lãng đến để cho mọi người làm quen nói chuyện một chút, thế là có thể trấn áp được mấy lời đồn này rồi.

Tính khí của Nhạc Tu Minh so với Conde hiền hòa thì lớn hơn nhiều lắm, ngày thứ hai biết chuyện này thì đang phát giận ở trong đoàn phim.

Gọi tổ hóa trang, diễn viên phụ gì đó, nhóm người diễn viên quần chúng cố định đến trước mặt, Nhạc Tu Minh tức giận trực tiếp đập chén nước, nói: "Bớt làm mấy chuyện không ra gì ở trong đoàn phim của tôi đi!"

"Uyển Dung là người mà tôi đặc biệt tìm tới để cứu cái vai nữ chính này, nhìn cô ấy không vừa mắt cũng chính là nhìn tôi không vừa mắt, không chịu nổi thì phiền mấy người mau cút đi! Tôi ghét nhất là nhìn mấy người cả ngày không chịu quay phim cho đàng hoàng, diễn viên chỉ biết nói năng lung tung."

Nhạc Tu Minh chỉ vào Ứng Uyển Dung vừa mới bước vào cửa không rõ chuyện gì nói: "Cho mấy người biết, người bạn trai kia mà mấy cô mấy cậu nói đó chính là chồng của Ứng Uyển Dung, người yêu của cô ấy, người ta đau lòng vợ mình ôm một cái thì có làm phiền gì mắt của mấy người không?!"

Giờ Ứng Uyển Dung mới biết là Nhạc Tu Minh đang tức giận cái gì, nhíu mày nhìn vẻ mặc hoặc xấu hổ hoặc khó chịu của mọi người, nghiêng đầu tự nhiên nói với Nhạc Tu Minh: "Nhạc đạo, tôi cũng không để ý chuyện này, mọi người hiểu lầm tôi là do không biết tôi là người như thế nào, lời này nói ra là được rồi."

Thái độ hào phóng của Ứng Uyển Dung khiến cho Nhạc Tu Minh càng thêm áy náy nhiều hơn, quả thật ông và Ứng Uyển Dung cũng không có quan hệ đặc biệt gì cả, cũng chỉ là cảm thấy có thể cho người mới này một cơ hội, mà sự thật chứng minh là ông không có nhìn lầm người.

"Sao thế được? Tôi hi vọng chuyện này là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nếu để cho tôi phát hiện được ai nói xằng nói bậy, sau này cũng không cần làm việc với tôi nữa, tôi không mời nổi vị Phật lớn như vậy."

Nhạc Tu Minh nói năng mạnh mẽ, gió đông xào xạc cuốn theo bông tuyết bay đi, đoàn người giống như đang đứng giữa trời đông giá rét, lạnh thấu tim.

Chỉ có nam chính Ngô Minh vẫn mang vẻ mặt tươi cười như cũ, cầm kịch bản nhìn lời kịch, Ứng Uyển Dung nghiêng đầu nhìn anh, nhất thời có một phỏng đoán.