Chương 49-1

Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 49.1: Nguy hiểm
Editor: Mẹ Bầu

Ứng Uyển Dung gõ gõ cửa, lúc này Khang Đức mới dời tầm mắt từ màn hình ra chỗ khác. Phát hiện ra là Ứng Uyển Dung đã tới, ông nói như trêu chọc: “Trong khoảng thời gian vừa rồi, cô ở chỗ của đạo diễn Nhạc thấy như thế nào? Có thích ứng được hay không?”

” Lại đây nào, ngồi bên này nói chuyện.”

Khang Đức chỉ chỉ vào chiếc ghế dựa ở phía trước. Ứng Uyển Dung đi qua đó, ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đùi ánh mắt nhìn thẳng vào Khang Đức.

“Tôi ở chỗ đạo diễn Nhạc đã học được rất nhiều điều ạ. Nhưng câu đầu tiên mà tôi muốn nói chính là, @MeBau*diendan@leequyddonn@ tôi thật sự muốn cảm ơn ngài. Ở dưới tình huống  tôi đã ký hợp đồng rồi, vậy mà ngài vẫn còn nguyện ý để cho tôi đi làm diễn viên để quay một bộ phim khác! Thật sự cám ơn ngài.”

Câu cám ơn này của Ứng Uyển Dung thực sự là chân tâm thật ý. Hiện tại cô bước đi bằng phẳng nhanh chóng như vậy, đều là vì đã gặp được Khang Đức và Nhạc Tu Minh. Vừa làm phim điện ảnh vừa làm phim truyền hình, một trước một sau truyền ra, đến lúc đó có thể được tưởng tượng sự bùng nổ của sự nổi tiếng sẽ như thế nào.

“Đây là do cô nỗ lực mới có được. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Hơn nữa, nguyên nhân còn không phải là do tiểu tử Nhạc Tu Minh kia rất quấn người hay sao. Cậu ta nhất định muốn tôi cho cô được nghỉ ba tháng. Bây giờ còn trả cô về trước vài ngày như vậy, xem như là cậu ta đã tuân thủ đúng tín nhiệm rồi.”

Khang Đức lắc đầu. Bây giờ đoàn làm phim của ông mới chuẩn bị mở máy quay. Kỳ thực cũng không còn chậm trễ chuyện gì, nếu mảnh nói lời, Ứng Uyển Dung phân diễn tập trung quay chụp, cũng không phải nhất định sẽ quay chụp thật lâu, nhưng là phải lấy cảnh địa phương tương đối nhiều, hậu kỳ thế nào cũng sẽ phải tiêu phí một ít thời gian.

Diễn viên chính là bữa cơm ăn ở tuổi thanh xuân, dinendian.lơqid]on,  chỉ một bộ phim là đã thành công rồi. Nhưng mà dần dần nếu như tài nguyên không được cập nhật, không xuất hiện, như vậy người xem sẽ không chút do dự mà quên mất bạn luôn. Không ai có thể đảm bảo rằng lần sau sẽ có may mắn như vậy, để có thể tiếp tục đảm nhận một bộ phim hứa hẹn hơn.

Mà trên người Ứng Uyển Dung thì lại có loại tư chất thành công này. Hơn nữa, Ứng Uyển Dung lại có thể dằn lại được lòng mình. Mỗi một ngày quay phim, cô đều nghiêm cẩn đối với từng phân cảnh diễn xuất, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chú ý nghiền ngẫm tâm lý. Đây là một phong cách làm việc mà rất nhiều diễn viên trẻ tuổi không có cách nào làm được.

Ứng Uyển Dung sờ sờ chóp mũi, nói có chút ngượng ngùng: “Đạo diễn Khang. . . Kỳ thực tôi còn có chuyện nữa chưa kịp nói cho ngài biết.”

Khang Đức để bút xuống, nghiêm cẩn nhìn Ứng Uyển Dung, bộ dáng nghiêng tai lắng nghe.

“Đạo diễn Nhạc đã giúp tôi giới thiệu với một đoàn làm phim khác. Tôi đã từng đi thử vai diễn, quay phim thử rồi. Đến thời điểm cuối năm, phỏng chừng cũng phải mất mấy tháng đi quay bộ phim này. Vì vậy tôi muốn xin phép ngài ở nơi này một chút… có thể cho phép tôi…” Ứng Uyển Dung cảm giác mình đây là được một tấc lại muốn tiến một thước rồi, vừa mới trở về đã nói chuyện xin nghỉ phép.

Bất quá Khang Đức lại không có quá để tâm đ ến chuyện này như vậy. Ông cười vang nói: “Cô nhóc này, lại còn rất có tài như vậy đấy. Yên tâm đi, bộ phim này của chúng ta tuy rằng sẽ tiêu phí thời gian có lâu một chút. Thế nhưng phân cảnh vai diễn của cô lại tập trung một chút ở cuối năm. Kỳ thực thì việc quay phim cũng không có gì sai biệt lắm.”

“Ở nơi này, việc quay phim các phân cảnh diễn xuất cũng sẽ không thể lâu lắm. Đoàn làm phim còn có thể đi các nơi trong cả nước tiếp tục quay nữa. Chỉ cần trong khoảng thời gian này, cô hãy tập trung quay phim cho tốt, đừng xin phép. Đến cuối năm tôi liền cho phép cô nghỉ một thời gian dài. Cần quay bổ sung phân cảnh nào, thì sẽ thông báo cho cô biết là được rồi.”

Ứng Uyển Dung chỉ biết là này bộ phim này phải quay trong thời gian khá lâu. Cô thực sự không nghĩ tới đạo diễn Khang lại có thể nguyện ý bật đèn xanh cho mình lớn đến như vậy. Trong lòng Ứng Uyển Dung thực sự không biết phải nói lời cảm ơn đối với đạo diễn Khang như thế nào. Cô chỉ có thể đứng dậy thi lễ đối với ông.

“Có thể được thày giáo Trương đề cử đi tới đây để tham gia một vai diễn của bộ phim Hồng lâu mộng thế này, thật sự là quá may mắn.” Ứng Uyển Dung nói một câu cảm thán.

Khang Đức cười ra tiếng sang sảng, thuận miệng hỏi: “Bộ phim sắp mở máy mà cô sẽ tham gia diễn xuất, là do ai đạo diễn vậy? Lại còn phải dự trù chuẩn bị tới cuối năm như thế?”

Ứng Uyển Dung đứng thẳng người nói: “Là bộ phim mới của đạo diễn Lý. Kịch bản vẫn còn chưa được viết xong. Cho nên thật sự là cũng chưa làm dự trù chuẩn bị gì hết, chỉ mới xác định nhóm diễn viên chính.”

Khang Đức vẻ đầy ngạc nhiên nghi hoặc, hỏi lại như muốn xác định,: “Đạo diễn Lý sao?”

Ứng Uyển Dung gật đầu, “Đúng vậy, đạo diễn Lý, Lý Hữu Đạo.”

Khang Đức chợt giống như bị kích động, tay chạm phải cốc nước liền làm cho cốc nước rơi xuống đất. Lý Hữu Đạo trong mắt ông chính là một người bạn ý hợp tâm đầu, cùng chung chí hướng. Ứng Uyển Dung nói như vậy, ông vừa nghe liền giật mình, cô vậy mà lại có thể đạt được đến việc này. . .

“Đạo diễn Lý là một đạo diễn rất giỏi. Có thể được nhận vai diễn trong bộ phim điện ảnh của ông ấy, cô phải chú ý nắm chắc cơ hội, chú ý học tập với ông ấy nhiều hơn.”

Ứng Uyển Dung trịnh trọng gật đầu. Không cần đạo diễn Khang nói, cô cũng sẽ khiêm tốn thỉnh giáo. Đời trước tuy rằng cô cũng có kỹ thuật diễn xuất, nhưng không có nghĩa là cô luôn ở đỉnh cao của sự tồn tại trong giới. Cô cần phải  không ngừng học hỏi, không ngừng tiến bộ, nếu như không muốn bị người khác bỏ rơi lại phía sau.

Khang Đức gọi cô đi đến gặp ông, đương nhiên không phải là vì muốn rót cho cô bát canh gà. Ông muốn nói với Ứng Uyển Dung về bối cảnh quay của những ngày tới. Bộ phim sẽ bắt đầu quay trên khắp đất nước sau khi quay ở đây một tháng. Vì vậy Ứng Uyển Dung cần phải chuẩn bị.

Trong lòng Ứng Uyển Dung âm thầm thở dài. Cô vốn cho rằng sau khi Cao Lãng trở về, bọn họ rốt cục có thể được gặp mặt nhau nhiều hơn. Thực không nghĩ tới, ngược lại chính cô lại bắt đầu phải chạy các nơi trong cả nước.

Sau khi các bộ phim của đạo diễn Khang và đạo diễn Lý được quay kết thúc, Ứng Uyển Dung muốn nghỉ mấy tháng để thoải mái ở bên Cao Lãng. Tuy rằng Ứng Uyển Dung không cho là bởi vì cô bận rộn về việc công tác, mà tình cảm của Cao Lãng sẽ trở nên xa cách. Nhưng mà, là một người vợ tốt thì đương nhiên là cô cần phải làm một tri kỷ, một chiếc áo bông nhỏ, để cho anh mỗi ngày có thể được gặp cô nhiều hơn.

Sau khi trở lại đoàn làm phim một lần nữa, đoàn người đều đã thành thục không ít. Khi đối mặt với yêu cầu của đạo diễn Khang, thì đều có thể cấp tốc phản ứng kịp, không có nơi nào làm không đúng.

Do diễn viên chính cũng đã được xác định, vì vậy phân cảnh thứ nhất, diễn cảnh Đại Ngọc mới vào Vinh Quốc phủ liền được xác định. Ngày hôm sau, trời vừa sáng, đoàn người đã phải đi hóa trang mặc trang phục xong xuôi. Công việc hoá trang cũng đều do thợ trang điểm có kinh nghiệm thực hiện. Chung quanh còn có thể thấy một số người lớn tuổi mái tóc hoa râm, đi kiểm tra bọn họ đối chiếu với nguyên bản, xem có chỗ nào bị sai khác gì hay không. Mọi việc đều yêu cầu phải cực kỳ hoàn hảo.