Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 53.2: Ôn tồn
Editor: Mẹ Bầu
Mọi người trong phòng thu âm trực tiếp lúc này lại cười lăn cười bò ra. Buổi phát sóng trực tiếp lần này đã kết thúc mỹ mãn. Liễu Chi Lan đưa tiễn mọi người đến dưới lầu, vẫn lại ôm lấy Ứng Uyển Dung một chút, chân thành nói: “Chị đúng thực là người hâm mộ của em! Hi vọng lần sau lại có thể mời em quá tới nơi này để tuyên truyền cho bộ phim mới của em. Ngày mai chị cũng sẽ đến xem lại bộ phim này một lần nữa.”
“Cảm ơn chị. Chị có muốn em ký tên hay không vậy?” Ứng Uyển Dung nhíu mày cười hỏi. Liễu Chi Lan thật sự liền lấy ra một cuốn sổ tay. Ứng Uyển Dung lắc lắc đầu cười cười, @MeBau*diendan@leequyddonn@ ký một chữ cho Liễu Chi Lan.
“Nguy rồi, tôi sợ sau khi bộ phim này được công chiếu rộng rãi, Uyển Dung sẽ làm cho cả nước phải bốc hỏa mất. Haiz, thật đáng thương cho Cao Lãng quá, có tình địch nhiều như vậy.” Ngô Minh không nói chèn ép hai câu cũng không phải là anh.
Vẫn là Liễu Chi Lan nói một câu giải vây: “Tôi xem ra Cao Lãng không cần phải lo lắng đâu! Mặc dù mới quen biết với Ứng Uyển Dung, nhưng mà tôi thấy Ứng Uyển Dung thực sự là một cô gái tốt, rất có chừng mực. Tuy rằng có rất nhiều người thích cô ấy, nhưng khẳng định cô ấy. . .”
Liễu Chi Lan thấy Cao Lãng ở phía sau diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn ngược lại ho nhẹ lên một tiếng, nên không tiếp tục nói hết câu. Ứng Uyển Dung liền trực tiếp ôm lấy khuỷu tay của Cao Lãng, trong mắt cô tràn ngập ánh sao sáng lộng lẫy, hướng bọn họ vẫy vẫy tay nói.
“Anh Ngô, chị Liễu tỷ, Dạng Dạng, chúng tôi đi về trước đây! Ngày mai đoàn làm phim còn có phân cảnh cần diễn, lần sau trở ra họp gặp. Anh Ngô, anh nhớ là trước hết phải đưa Dạng Dạng trở về đã nhé!”
Ngô Minh khoát tay một cái, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ. Nhìn thấy Ứng Uyển Dung đi xa rồi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn anh mới nói với Liễu Chi Lan vẻ đầy châm chọc: “Xem vẻ cực kỳ xinh đẹp, kỳ thực mồm mép đặc biệt lưu loát, một chút mệt mỏi cũng không hề có.”
Vạn Dạng Dạng chăm chú nhìn theo bóng lưng của người mà Ngô Minh vừa nói. Sau khi những tâm tư đó đã tản mát đi rồi, cô ngược lại quắc mắt đối với Ngô Minh, cũng không còn có cái loại cảm giác dè dặt cẩn trọng nữa rồi.
“Lời này tôi muốn nói lại với Uyển Dung với đạo diễn Nhạc.” Vạn Dạng Dạng sử dụng đòn sát thủ.
Liễu Chi Lan chớp chớp mắt nhìn thấy Ngô Minh di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn từ một nam thần tao nhã, liền biến thành nam thần hào sảng và hài hước của giới giải trí, lắc lắc đầu, cười. Liễu Chi Lan nói lời từ biệt với bọn họ rồi sau đó liền trở về trực tiếp sửa sang lại tài liệu.
Lúc này, tàu điện ngầm đã không còn, xe buýt cũng không còn, may mắn là nơi này cách đoàn phim Hồng Lâu mộng không quá xa, nên đi taxi cũng chỉ có mất khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ là có thể về đến nơi.
Đêm khuya yên tĩnh, Cao Lãng cũng không còn cái tế bào lãng mạn nói cái gì mà tản bộ dưới ánh sao đêm nữa. Anh trực tiếp vẫy một chiếc xe ta xi, nói địa chỉ liền mang Ứng Uyển Dung lên đi trở về.
Tài xế xe taxi không quá quen thuộc đoạn đường này. Anh ta cho xen cạy quanh quẩn một hồi lâu mới về đến đại viện. Còn cách nhà ngang nơi Ứng Uyển Dung ở vẫn còn có một chút khoảng cách nữa. Tuy rằng ban ngày Ứng Uyển Dung phải bân rộn với việc làm chương trình thì tinh thần rất sáng láng. Nhưng khi đã lên ở trên xe liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Không có người nào hiểu Ứng Uyển Dung rõ ràng hơn Cao Lãng. Cô đã phải hao tốn bao nhiêu thời gian mới đuổi kịp được tiến độ của đoàn làm phim. Vì không muốn làm chậm trễ sự sắp xếp của Khang Đức, Ứng Uyển Dung phải cắn răng tiếp tục. Xem Ứng Uyển Dung bình thường vẻ ngoài có phần yếu đuối, nhưng bên trong cô chính là một người có trái tim cực kỳ kiên nghị.
Cao Lãng thanh toán tiền xe xong, còn đang chuẩn bị ôm Ứng Uyển Dung ôm đi trở về nhà, thì cô liền mơ mơ màng màng mở mắt ra. Nhìn thấy cảnh như vậy, cô liền muốn được hạ xuống để chính mình tự đi.
“Đã đến nơi rồi à, Cao Lãng, thả em xuống. . .” Ứng Uyển Dung thấp giọng lẩm bẩm. Trong giọng nói vẫn còn mang theo sự buồn ngủ nồng đậm. Ánh đèn đêm chiếu xuống không thể nhìn thấy rõ biểu tình của Cao Lãng.
Cao Lãng đặt Ứng Uyển Dung xuống. Nhưng, bất quá một lần nữa anh lại cõng cô lên lưng, để cho cô nằm sấp ở trên lưng mình có thể tiếp tục híp mắt một lát nữa.
Ứng Uyển Dung có buồn ngủ nữa thì cũng không thể nào tiếp tục ngủ được nữa rồi. Giằng co như vậy, cơn buồn ngủ bảy phần cũng đều tan đi mất ba bốn phần rồi, chỉ còn lại cảm giác thấy đầu óc choáng váng. Ứng Uyển Dung ở trên lưng Cao Lãng cứ cọ xát, giống như chú mèo con lười biếng cứ cọ cọ bộ lông của mình vậy.
Cao Lãng cảm thấy một trận tê dại ở phía sau lưng mình. Cơ bắp trên thân thể anh như bị căng cứng. Cao Lãng thở sâu tiếp tục cất bước đi tới. Mấy ngày qua anh thương tiếc Ứng Uyển Dung bị thương, cho nên động tác thân thiết nhất gần gũi nhất, cũng chỉ là dám hôn môi của cô mà thôi, mọi cái khác đều chưa từng làm qua.
Người đàn ông đã bắt đầu quen ăn mặn, một khi phải ăn chay một thời gian, nếu bị người trong lòng tùy tiện đụng chạm một chút, thì cân não sẽ sai lệch. Bất luận là Ứng Uyển Dung nghiêng đầu cười với anh, hay là cô cao hứng khi tới gần thân thể, sự tự chủ đối với Cao Lãng đều là một sự khảo nghiệm.
Ứng Uyển Dung vẫn còn chưa ý thức được có gì khác. Chẳng qua là cô cảm thấy nằm ở phía sau lưng Cao Lãng như vậy thực là thư thái, ổn định. Ứng Uyển Dung không nhịn được lại cọ cọ người. Cô nghiêng mặt, dán sát vào ở trên mặt Cao Lãng, rồi không nén nhịn được liền hôn lên vành tai nhọn của người đàn ông.
Thân thể Cao Lãng run lên, suýt nữa thì cả người vấp té ngã xuống. Cô vợ nhỏ của anh cái gì cũng tốt, chỉ là rất ưa thích chọc ghẹo anh. Mỗi lần như vậy, đều là cô đốt lửa cháy lên rồi bỏ chạy, không có một chút ý tưởng nào muốn dập tắt lửa.
Dọc theo đường đi, Ứng Uyển Dung xem như hài lòng với chuyện bản thân mình đã gần gũi thân thiết với Cao Lãng rồi. Thế nhưng mà Cao Lãng thì lại đã có thể bị tội lớn rồi. Nếu cố tình, anh sẽ làm cho thân thể Ứng Uyển Dung bị mệt mỏi. Ngày hôm sau Ứng Uyển Dung có phân cảnh phải quay phim rồi, cho nên anh căn bản không có cách nào khác, không thể làm chút gì.
Ứng Uyển Dung nhìn thấy phía trước chính là ký túc xá rồi. Cô giãy giụa muốn xuống đất. Cô ngẩng đầu lên muốn nói với Cao Lãng rằng, đến cuối tuần sẽ cùng nhau đi du ngoạn, thì đã bị người đàn ông kéo vào trong ngực, áp sát vào ở ở trên tường, nhiệt liệt ôm hôn.
Đôi con ngươi của Cao Lãng giống như là có hai quả cầu lửa đang cháy sáng vậy. Hai tay của Ứng Uyển Dung để trên ngực anh gần như có thể bị ngọn lửa đốt cháy. Không biết từ bao giờ Cao Lãng đã học được cách hôn môi như thế nào. Anh biến đổi đa dạng cách hôn môi, Ứng Uyển Dung căn bản thực sự không phải là đối thủ của anh.
Dưới ánh trăng, Ứng Uyển Dung mê say, hai gò má phiếm đỏ ửng. Cô thấp giọng thở phì phò, ngực lúc lên lúc xuống gần như đã săp không chịu nổi sự nhiệt tình của người đàn ông nữa rồi.
Nếu không phải là địa điểm không được phép, phỏng chừng Cao Lãng sẽ bảo với Ứng Uyển Dung lấy một loại phương thức khác để trợ giúp cho anh. Đến cuối cùng vẫn chỉ là cùng nhau thở hổn hển, tì hai cái trán vào nhau. Ở trong tròng mắt của hai người đều có sự khát vọng lẫn nhau! Sự dày vò đã sắp sửa đốt cháy chính bản thân hai người rồi.
“Em vào đi thôi.” Cao Lãng nói, cuối cùng mổ hôn lên đôi môi của Ứng Uyển Dung một cái. Cái trán của anh nổi lên gân xanh. Bàn tay của Cao Lãng nắm chặt lại thành quyền chống đỡ ở trên tường. Anh dùng hết khí lực toàn thân để khống chế lại bản thân mình bằng được!
Ứng Uyển Dung ôm lấy thắt lưng của Cao Lãng, hôn lên bờ môi của anh, “Tuần sau, chúng ta đi ra ngoài du ngoạn nhé!”
Giờ phút này, lời đề xuất của Ứng Uyển Dung giống như có chút ý tứ ám chỉ. Bởi vì hai mắt của Cao Lãng rất nhanh liền tỏa sáng. Ngọn lửa trong mắt anh, chỉ trong nháy mắt lại càng nóng lên cực điểm.
“Ừ.” Cao Lãng vuốt cằm, trong cặp mắt thâm thúy tràn đầy đôi môi đỏ mọng hơi bị sưng của Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung cười cong mắt, nới vòng tay ôm hông của Cao Lãng ra. Cô đi về phía trước mấy bước, xoay người lại, hướng về phía anh, tặng anh nụ hôn gió, rồi sau đó mới chạy băng băng đi lên lầu.