Chương 61-1

Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 61.1: Hợp tác
Editor: Mẹ Bầu

Bốp bốp bốp!

Khang Đức vỗ vỗ hai bàn tay, nhìn thấy mọi người vẫn còn đang trong trạng thái chậm chạp chưa nhập vai, liền nhíu nhíu mi, trầm giọng nói: “Ở trong này, tôi tin tưởng mọi người ở đây đều là nghĩ muốn quay bộ phim truyền hình này được tốt. Tối sẽ không nói những lời vô nghĩa với mọi người. Cho mọi người nửa giờ sửa sang lại cảm xúc, một lát nữa tôi hi vọng sẽ nhìn thấy các diễn viên của mình là những người chuyên nghiệp.”

Đoàn làm phim Hồng lâu mộng đã dời đi đến địa phương ở tỉnh G để quay phim đã được ba ngày nay. Nhưng mà mọi người trong đoàn làm phim vẫn luôn ở trong trạng thái thất thần. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Khang Đức là người đối với hình ảnh đã tốt, vẫn còn muốn tốt hơn. Ông tức giận trực tiếp quăng luôn tập kịch bản đi, hung hăng mắng cho mọi người thông suốt.

Chân của Ứng Uyển Dung đã tốt hơn được phân nửa, chỉ cần không phải vận động kịch liệt, thỉnh thoảng đi mấy bước diễn xuất để quay phim thì cũng không thành vấn đề.

Mấy ngày nay, cảnh quay dày đặc, phải quay mấy lần phân cảnh già Lưu vào đại quan viên. Ở trong sách thì tách ra, nhưng trong quá trình quay phim, đạo diễn Khang muốn tập trung những phần diễn di-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n của các diễn viên chính trong cảnh quay một lần.

Giai đoạn trước muốn bày ra cảnh phồn hoa, rồi sau đến thời kỳ đến suy bại của Giả phủ. Phượng tỷ uỷ thác cho già Lưu, nhìn thấu đối với tất cả mọi người bên trong phủ. Có những cảnh quay ở khắp mọi nơi, yêu cầu rất cao đối với bọn họ.

Mọi người giống như là quả cà tím héo rũ khi gặp phải mưa rơi. Chỉ yên tĩnh ngồi trở lại chỗ cũ mà liếc nhìn kịch bản, Trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn nghe thấy tiếng động của các trang giấy đang được lật giở.

Ứng Uyển Dung có nhiều bất tiện trong hoạt động. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Đạo diễn Khang gọi người chuẩn bị cho cô xe lăn để hỗ trợ. Trừ bỏ khi quay phim thì cô phải phải đi lại, còn thời gian khác đều là nhờ Lục Manh và mấy cô bạn cùng phòng phụ giúp cô đẩy đi khắp nơi.

Thấy mấy người trong nhóm Lục Manh mặt mũi sa sầm đầy vẻ ảo não, kỳ thực Ứng Uyển Dung hiểu rất rõ tâm trạng của các bạn. Bất kể là ai khi phải trải qua một lần như vậy, tâm trí đều đều rất khó bình tĩnh trở lại. Ngay cả Ứng Uyển Dung cô cũng còn có chút hoảng hốt, thất thần như vậy nữa là. Chỉ có điều là, cô có chút mạnh mẽ hơn các cô bạn kia mà thôi. Phần kỹ thuật diễn xuất của Ứng Uyển Dung là đã phải trải qua sự rèn luyện mới có, cho nên dù Ứng Uyển Dung có bị thất thần đi nữa, thì cũng vẫn có thể diễn xuất thuận lợi để quay xong phân cảnh của mình.

“Đừng lo lắng, một lát nữa, cứ dựa theo giống như bình thường đã tập mà diễn xuất để quay thì tốt rồi. Đừng để tư tưởng phải chịu gánh nặng áp lực quá mức.” Ứng Uyển Dung cầm kịch bản gõ gõ lên mặt bàn nơi nhóm mấy người Lục Manh đang ngồi, ngửa đầu cười nói.

Lục Manh trực tiếp nản lòng nằm sấp xuống ở trên mặt bàn, thở dài nói: “Tớ cũng nghĩ như vậy! Rõ ràng đã đều chuẩn bị xong, thế nhưng cuối cùng đạo diễn Khang lại nói là tớ diễn xuất không đúng.”

Ứng Uyển Dung nhìn thấy như vậy Lục Manh, liền không nhịn được mà bật lên cười, nói: “Không bằng thử đi thỉnh giáo Anh Ngô xem sao? Khó có được cơ hội anh ấy chạy đến nơi đây quan tâm.”

Sắc mặt Lục Manh lập tức đỏ rực lên, liền không dám nói thêm câu gì nữa rồi. Cố Tinh Tinh vàTriệu Dao Cẩm liền thổi phù ra một tiếng, bật cười, “Hay quá, đề nghị này quả thật không sai, tớ tán thành!”

Bị trận động đất hù dọa đến không chỉ có là các cô gái. Ngô Minh cũng giống như là tương thông rồi. Mấy ngày nay anh đều lấy danh nghĩa đến thăm, nên mỗi ngày đều chạy đến đoàn làm phim. Lại còn thường xuyên thảo luận vấn đề cùng với đạo diễn Khang, rất được sự chào đón của Khang Đức.

Lục Manh nhận được sự quan tâm đặc biệt này liền cũng tốt hơn ngày trc nhiều. Tiết trời rất nóng, việc quay phim vốn là như chịu tội. Có người mỗi ngày mời toàn bộ người trong đoàn làm phim uống đồ uống mát mẻ, hay là kem gì đó, miễn bàn nhận được nhiều sự hoan nghênh của mọi người rồi.

Người trong đoàn làm phim cũng không phải là người mù. Mỗi ngày Ngô Minh đều đến đây, chạy về phía ai chạy, làm sao mọi người còn có thể không nhìn ra được hay sao? Bất chợt có người vỗ vào bả vai Lục Manh, nói vẻ đầy hâm mộ lẫn đố kị, thở dài nói: “Này cô phải cẩn thận nắm chắc lấy duyên phận đấy, nghe chưa?”

Lại càng làm cho Lục Manh vốn không hiểu ra là sao, lại biến thành loạn hơn nữa. Theo ý của Lục Manh, thì Ngô Minh kia thật sự là một ngôi sao lớn cực kỳ nổi tiếng. Trong phạm vì các lão tiền bối, cô chính là một nhân vật mới mẻ, mới vào nghề, cũng không hề biết làm bất cứ chuyện gì, làm sao Ngô Minh lại có thể coi trọng cô được đây?

Không phải là cô tự hạ mình, bất luận là Ứng Uyển Dung ngay lúc bắt đầu đã gặp may, hay là người vẫm luôn luôn dè dặt, văn nhã như Triệu Dao Cẩm, hoặc là luôn luôn hoạt bát hướng ngoại sang sảng như Cố Tinh Tinh. Ứng Uyển Dung có cảm giác mình ngay đến là một chút ưu điểm thôi, cũng đều không có, Nhất định là có nơi nào đó đã sai lầm mà thôi?

“Chớ nói lung tung, Anh Ngô anh ấy. . .” Lục Manh gãi gãi mặt, buồn rầu thở dài, làm cho các cô gái kia mặt mày hớn hở liếc nhìn nhau, không có tiếp tục nói hết trêu đùa cô nữa.

“Có phải là mọi người đang ở đây nói xấu tôi không đấy?” Người còn chưa đến tiếng đã tới trước rồi. Ngô Minh dẫn theo trợ lý mang theo mấy túi lớn đồ ăn vặt đã đi tới.

Mọi người ho khan khụ khụ, ai uống nước thì uống nước, ai xem kịch bản thì vẫn nhìn kịch bản, trực tiếp ngồi trở lại chỗ cũ rồi. Cuối cùng cũng chỉ còn lại Ứng Uyển Dung ở lại. Cô ở trên xe lăn, vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ, làm bóng đèn cực sáng ở trước mặt.

Ngô Minh cười tủm tỉm đi tới, đặt đồ vật ở trên bàn, ân cần thăm hỏi Ứng Uyển Dung vài câu, sau đó đưa chiếc túi nhỏ đang cầm ở trên tay cho Lục Manh.

“Không phải là em nói thích ăn nhất là món điểm tâm ngọt ở phố Bắc đó sao! Hôm nay anh tiện đường đi qua, nêm đã mua đến đây cho em một phần.” Ngô Minh ánh mắt thâm thúy, khóe môi mang theo ý cười, kèm theo khí tràng của thần tượng nam chủ, không nhịn được liền nhíu mày nhìn sang Ứng Uyển Dung đang xem cuộc vui.

Sắc mặt của Lục Manh trở nên hồng rực. Cô tiếp nhận đồ ăn, nói giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn anh Ngô.”

Ứng Uyển Dung nhìn một lát liền chuyển động xe lăn chuẩn bị đi sang tụ họp cùng với nhóm các cô gái vẫn còn đang độc thân kia. Cô thực không hề nghĩ tới, Ngô Minh vậy mà lại đi theo xe của cô, phụ giúp đẩy cho chiếc xe lăn của Ứng Uyển Dung đi vào tiểu viện ở cách vách.

Chỗ ở của các cô gái trong đoàn làm phim Hồng Lâu mộng, ở ngay tại nơi này, ngay trong tầng tầng lớp lớp các phòng trong cho thuê nho nhỏ. Mỗi ngày các cô đều mặc cổ trang đi ở trong đó, đều cảm thấy như là đang bước vào một thời không khác.

“Anh Ngô, hôm nay thế nào có thời gian tới đây để tìm em tán gẫu thế này?” Ứng Uyển Dung tuyệt không lo lắng Ngô Minh sẽ làm cái gì chuyện xấu, đối với những gì cô biết được qua mấy ngày nay, coi như Ứng Uyển Dung đã có một chút hiểu biết đối với Ngô Minh rồi.

Hơn nữa vài ngày nay, trừ bỏ việc Ngô Minh cực kỳ xum xoe đối với Lục Manh ra, cơ bản anh cũng là dùng ánh mắt chất vấn đối với cô. Liệu có phải là Ứng Uyển Dung đã dạy hư Lục Manh nhà anh hay không? Chung quy, cũng không có câu trả lời, cuối cùng Ngô Minh đành quay ra nói chuyện một lát.

Hôm nay Ngô Minh nói là có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến. Sau khi trở về Ngô Minh liền xe đưa Ứng Uyển Dung đến chỗ hẻo lánh để nói chuyện. Như thế này không phải là đã có chuyện gì sao?

Ngô Minh đẩy xe đưa Ứng Uyển Dung đến một trước mặt một chiếc bàn đá. Trên mặt bàn còn có hai hộp quân cờ. Bình thường các cô trừ bỏ những lúc phải quay phim thì dùng đến, thì vào ban ngày cũng sẽ thỉnh thoảng tự đấu với nhau để tự thân tăng tiến tu dưỡng.