Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 51.1 : Làm chương trình
Editor: Mẹ Bầu
Ở thời điểm Ứng Uyển Dung vừa dưỡng thương vừa tiếp tục quay phim, thì Nhạc Tu Minh đã bắt đầu công tác hậu kỳ cắt nối biên tập. Trải qua một tháng cắt nối biên tập và bố trí âm nhạc, sau khi hoàn thành liền lập tức đưa đi bộ phim tổng duyệt.
Nhạc Tu Minh còn vận dụng mối quan hệ với người quen cũ trong nước, khiến cho tốc độ xét duyệt được nhanh hơn rất nhiều. Người quen cũ này là lão tổng của Công ty Điện ảnh và truyền hình Thời đại, cũng tham gia chia sẻ cổ phần của bộ phim. Ông ta chịu trách nhiệm khi phim ra rạp, thì bố trí càng nhiều rạp trong nước chiếu phim càng tốt.
Sang tháng năm @MeBau*diendan@leequyddonn@ thì khí trời đã dần dần trở nên nóng bức. Những người trẻ tuổi kia tan tầm, hoặc, đi lại sau khi tan học ở trên đường đi. Khi đi ngang qua một khu rạp chiếu phim nào đó, liền phát hiện áp phích ở đã rạp chiếu phim thay đổi một tờ áp phích phim điện ảnh mới.
Người đàn ông trong tờ áp phích phim mới kia, thì bọn họ đều biết. Đó là Ảnh đế (vua màn ảnh) Ngô Minh, người vừa mới đoạt được giải Tiểu Kim Nhân, Gương mặt khôi ngô tuấn tú, trên thân mặc long bào, một thân khí thế uy nghi gần như có thể từ trong tranh trực diện đánh tới. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Thế nhưng người phụ nữ đứng sóng vai ở cạnh bên người anh kia là ai vậy?
Có người tò mò để đi tới gần xem dòng chữ huyền ảo viết trên tờ áp phích kia. Công chúa Minh Châu do diễn viên Ứng Uyển Dung thủ vai. Ứng Uyển Dung là ai vậy nhỉ?
Vào tháng sáu bộ phim sẽ được công chiếu, nhưng công tác tuyên truyền đã được tiến công oanh oanh liệt liệt ở các phòng chiếu. Ngoại trừ áp phích dán bên ngoài các rạp chiếu phim lớn đều đã được đổi lại bằng áp phích của phim Nữ Đế, trên làn sóng của đài radio, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn các trang giải trí trên các tạp chí và báo chí cũng bắt đầu nóng lên với bộ phim Nữ Đế…
Đừng nhìn Nhạc Tu Minh thiếu sự kết nối với người ở trong nước, nhưng phương pháp tuyên truyền phim điện ảnh thế nào, thì ông lại vô cùng thuần thục, vừa đúng khiến cho mọi người đều chờ mong đối với bộ phim này. Nhạc Tu Minh còn tỉ mỉ cắt nối biên tập khoảng chừng nửa phút phần trailer (giới thiệu tóm tắt) đầy phấn khích. Nhạc Tu Minh đi tuyến đầu thời đại, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn trực tiếp cho quảng cáo phim ở trên đài truyền hình.
Mượn lời nói của Khổng Phồn Thịnh mà nói, số tiền chi phí này tùy Nhạc Tu Minh định liệu. Nếu không kiếm ngược lại được thêm mấy lần, thì về sau liền cho không ông ta quay phim nữa. Còn ngược lại thì việc kinh doanh là có lời!
Có thể thấy được sự chờ mong cùng dã tâm của Nhạc Tu Minh đối với bộ phim điện ảnh này đã lộ rõ. Ông muốn dùng này bộ phim điện ảnh này đến để thuyết minh, không cần dựa vào quan hệ của gia tộc, tự bản thân ông cũng có thể đạo diễn quay ra được một bộ phim điện ảnh làm cho người xem chấp nhận và phấn khích vào theo đuổi.
Khi sự mong đợi ngày một sâu sắc hơn cho đến khi bộ phim được công chiếu. Cảnh trong phim nổi tiếng đến mức những người chưa từng xem phim đều phải sững sờ. Ứng Uyển Dung bởi vì nguyên nhân miệng vết thương còn chưa hoàn toàn triệt để lành hẳn, không đợi phóng viên phỏng vấn vài câu, liền đã ra khỏi hội trường rồi.
Miễn bàn đến việc người xem sẽ có ý nghĩ đối với người mới này là như thế nào. Chỉ riêng giới truyền thông đều cảm thấy Ứng Uyển Dung đã có chút kiêu căng quá mức rồi.
Nhạc Tu Minh vỗ vỗ vào microphone, nói xin lỗi: “Thực xin lỗi! Sức khỏe của Uyển Dung không được khoẻ. Đoán chừng là thời gian này vì đang phải tham gia diễn xuất trong bộ phim đang quay của đạo diễn Khang, cho nên cô ấy đã phải diễn đến mệt nhọc quá mức…”
“Đạo diễn Khang? Có phải là ngài đang nói đến đạo diễn Khang Đức hay không?” Có phóng viên hỏi.
Nhạc Tu Minh gật gật đầu, mang theo chút ý cười không chút để tâm, nói: “Nhưng không phải là riêng lão Khang đâu nhé. Lúc trước tôi cũng do đã nhìn thấy Uyển Dung từ trên truyền hình. Liếc mắt một cái đã cảm thấy ngoại hình của cô gái này rất thích hợp. Khi đó cô ấy còn đang chuẩn bị diễn xuất để quay bộ phim Hồng lâu mộng, căn bản không có thời gian rảnh để đến đoàn làm phim của chúng tôi.”
Thấy lực chú ý của đoàn người đã chuyển tiến đến gần, Ngô Minh cười nghiêng đầu nói: “Cho nên đạo diễn Nhạc của chúng tôi đã trực tiếp đi đến gặp đạo diễn Khang nói mượn người. Muốn đạo diễn Khang cho phép mượn người trong vòng ba tháng để quay phim. Nhất định trong vòng ba tháng có thể quay xong bộ phim này. Rồi sau có Châu về Hợp Phố.” (*)
(*) Châu về Hợp Phố: Nguyên văn: 洲到城市 – “Hợp Phố châu hoàn”. Câu thành ngữ “châu về Hợp Phố” thường được dùng hàm ý chỉ “những cái quý giá không mất được, sớm muộn cũng sẽ quay trở về với chủ nó”. Câu thành ngữ này được hình thành từ điển tích Trung Quốc. Ở thành ngữ “châu về Hợp Phố”, “châu” là từ vốn dùng để chỉ ngọc trai, về sau để chỉ ngọc nói chung, còn “Hợp Phố” vốn là tên của một quận xa xưa của Giao Châu. Đây là một nơi sản xuất châu nổi danh. Tương truyền, ở thời Hậu Hán có tên quan thái thú tham lam, bạo tàn, thường bắt dân lấy ngọc châu rất ngặt. Vì thế mà châu đã bỏ quận nhà để sang nơi khác. Cho đến khi Mạnh Thường đến thay chức Thái Thú, ra những đạo luật mới, bỏ những tệ cũ, cho dân chúng tự do kiếm châu, sản xuất châu, thì châu mới trở về quận Hợp Phố quê nhà. Từ tích này, người ta mới dùng câu “châu về Hợp Phố” để chỉ vật quý trở lại chốn cũ, hay nhận lại những vật quý đã mất.
Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú, trực tiếp nêu câu hỏi, phỏng vấn: “Vậy ngài có hối hận cái chuyện ‘mượn người’ kia hay không? Nghe nói Ứng Uyển Dung trước kia chưa tham gia quay những bộ phim dã sử bao giờ!”
Nhạc Tu Minh nói đầy vẻ ý vị thâm trường (*) : “Về việc này nếu tôi nói thì không chính xác, nhưng là một lát nữa, sau buổi lễ ra mắt bộ phim kết thúc, mọi người có thể lưu lại để xem phim, xem xem đến cùng cô ấy có để cho tôi phải thất vọng hay không!”
(*) Ý vị thâm trường”: Dịch nghĩa: Ý tứ sâu xa – Trích trong một câu của “Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)”: “Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc (sách) cực lâu, nhưng thấy ý tứ sâu xa.
Nhạc Tu Minh đứng dậy giương tay, liền kết thúc cuộc phỏng vấn ngắn gọn. Phần đông giới truyền thông đều ở lại để xem phim xem như thế nào. Nghĩ một lát định viết bản thảo. Thế nhưng đợi đến âm nhạc vang lên, liền không tự chủ được mà đắm chìm ở trong đó. TTheo âm nhạc vang lên mà tâm hồn liền bị cuốn hút đi vào bên trong bộ phim rồi…
Thời điểm Nhạc Tu Minh trở lại hậu trường, Ứng Uyển Dung vẫn còn chưa đi. Từ khi bị thương một tháng trước, về sau này cô vẫn cảm thấy bả vai vẫn mơ hồ bị làm đau. Tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, nhưng cũng không thể xê xích gì nhiều. Đồng thời cũng đã liền dư lưu lại vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt ở trên đó, nhưng mà trong sinh hoạt cũng luôn có chút bất tiện.
Sau khi chụp X quang xong, liền nhìn ra xương cốt ở bên trong có dấu vết bị rạn xương. Vết thương kia cũng chỉ có thể từ từ lành trở lại. Thế nhưng phần diễn xuất của cô thì cũng không thể buông tha được. Mỗi ngày Ứng Uyển Dung đều mang vết thương trên người đi quay phim. Dây dưa kéo dài thế nào cũng tốt, không triệt để.
Lần này buổi lễ ra mắt phim mới của Nhạc Tu Minh may mắn được thực hiện ở ngay tại kinh đô. Ứng Uyển Dung xin nghỉ ngồi xe đi tới nơi. Phần tạo hình đương nhiên đã có đoàn đội phụ trách chuyên nghiệp Nhạc Tu Minh mời đến.
“Mọi người bận rộn, một lát nữa cô lên sân khấu nói cũng nên nói chuyện nhiều một chút nhé. Đầu tiên người lên nói bắt nhịp thì sẽ là tôi, nếu có cái gì cần khơi thông thì sẽ trực tiếp hỏi cô. Đây là buổi ra mắt lần đầu tiên của bộ phim, cô có chịu nổi hay không?”
Chương 51.2 : Làm chương trình
Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung sắc môi nhợt nhạt. Cô nghỉ ngơi được một tháng rồi, nhưng mà càng ngày càng gầy. Cao Lãng chỉ còn thiếu cưỡng chế yêu cầu cô phải xin phép nghỉ mà thôi, không có gì quan trọng hơn là sức khỏe bản thân.
“Tôi chỉ sợ, nếu tôi lâu quá không đi ra ngoài, Cao Lãng sẽ chạy vào giết người rồi mang tôi đi thôi.” Ứng Uyển Dung cười cười, nói trêu chọc. Trước kia nụ cười của cô giống như là ho Mẫu Đơn vậy, vừa khoan thai, vừa xinh đẹp, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái là đã thấy kinh ngạc. Còn hiện tại thì nụ cười của cô lại như là đóa Sen tươi mát vậy, @MeBau*diendan@leequyddonn@ đẹp như một đường cong của nét bút phất nhẹ lên, nhìn vừa thanh nhã vừa đẹp, thật thu hút lòng người.
Nhạc Tu Minh bĩu môi, cũng đã từng nghe nói về một hai hành vi của Cao Lãng. Anh gần như là đã bất chấp trời mưa gió mà chạy tới đoàn làm phim để thăm Ứng Uyển Dung. Thế nhưng hiện tại chuyện này đối với bọn họ mà nói, thì lại không có quan hệ gì quá lớn.
“Mấy ngày nữa là cả nước sẽ chiếu phim rồi. Cô nói xem, có phải là cô cũng cũng nên phối hợp tham gia một ít công việc tuyên truyền hoạt động một chút hay không? Yên tâm đi, sẽ không để cho cô phải chạy lên núi hay xuống biển đâu! Chỉ là phỏng vấn và tham gia show tạp kỹ một chút thôi, di@en*dyan(lee^qu.donnn) chỉ có hai việc như vậy, đối với vị kia (Cao Lãng) nhà cô chắc cũng không thành vấn đề chứ, hả?”
Ngô Minh đi lại phía bên này, thuận tay liền lột bỏ vỏ quýt vứt lên ở trên bàn, nghe vậy liền thổi phù ra một tiếng, nghẹn họng, sau đó bắt đầu ho khụ khụ.
“Đạo diễn Nhạc, hiện tại khí quản của ngài thế nào lại trở nên bị viêm rồi hả? Ở trước mặt đạo diễn Khang ngài cũng dám nói mượn người. Còn bây giờ đang ở trước mặt Cao Lãng thì lại yên lặng như vậy?” Ngô Minh cười cười, nói trêu chọc, ánh mắt liền quét một cái nhìn Nhạc Tu Minh.
Nhạc Tu Minh trợn mắt nhìn lại Ngô Minh, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn chờ nghe Ứng Uyển Dung trả lời. Đương nhiên là Ứng Uyển Dung không có gì là không vừa ý.
“Đây là hẳn là việc nên làm, khi nào thu xếp xong thời gian thì ngài hãy thông báo cho tôi biết! Tôi sẽ gọi điện thoại cho đạo diễn Khang để thu xếp.” Ứng Uyển Dung gật đầu nói.
“Việc này thì không cần. Trước kia tôi cũng đã từng nói qua với lão Khang về chuyện này rồi. Chủ nhật chính là một ngày tốt lành, trước sẽ làm buổi trực tiếp trên radio, sau đó lại đi đến đài truyền hình để biểu diễn tạp kỹ, chỉ là thể hiện một chút tài nghệ mà thôi. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Thời gian là hai ngày thôi, không coi là nhiều quá đấy chứ?”
Nhiều cũng không phải tính là nhiều, chỉ có điều là Ứng Uyển Dung thật sự vẫn không biết khi đến đài truyền hình thì sẽ phải biểu diễn tài nghệ gì đây! Hiện tại chắc chắn không có chương trình thực tế thú vị trong các trò chơi khác nhau như trong tương lai. Mọi người vẫn ham thích những gì thật chất phác hơn.
Nói chuyện giao lưu, xem tiểu phẩm, nghe giọng ca một chút. . .
Tôi đều đã xem qua kịch bản gốc rồi, đến lúc đó sẽ báo cho cô một ca khúc. Chính là khúc chủ đề về bộ phim của chúng ta. Mặc dù là Ngô Minh hát, nhưng ở tình huống đặc biệt, việc xử lý cũng có đặc thù riêng của nó. Hai người sẽ cùng nhau hợp xướng. Tôi cảm thấy việc này rất tốt, cảnh đẹp ý vui.” Nhạc Tu Minh siêng năng khuyên nhủ.
Ngô Minh cảm thấy phía sau lưng một trận mát lạnh, vội vàng cự tuyệt nói: “Đạo diễn Nhạc yêu quý của tôi ơi, ngài đừng vừa nghĩ ra là liền nói ra luôn nhé. Người ở trong Đài Truyền Hình nhà người ta đã nói rõ ràng với tôi rằng, thời điểm kết cục thì sẽ hát một lần ca khúc chủ đề của bộ phim, thế nào bây giờ lại trở thành hợp xướng như vậy rồi hả ?”
Nhạc Tu Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn sang phía Ngô Minh. Cái đồ nhóc con nhà cậu, đến cùng có chịu hiểu thế nào là giúp đỡ người mới hay không hả! Người nào mà không biết Đài Truyền Hình trông cậy vào cậu hát để kéo tỉ lệ người xem TV một chút, cũng có thể thu được mức xếp hạng rất tốt. Thế nhưng còn nhân vật nữ chính thì sao đây? Bị cậu ăn hết hay sao?
Ứng Uyển Dung nhìn thấy bộ dạng hai người giằng co nhau như vậy, sóng mắt hơi đổi. Cô cũng biết ý tứ của Nhạc Tu Minh rồi. Cô thật sự rất cảm tạ Nhạc Tu Minh đã nguyện ý hao hết tâm tư, nghĩ muốn để nâng cao vị thế của cô lên. Bất quá, Ứng Uyển Dung cô lại thấy không cần thiết phải bò lên trên, theo cái cột Ngô Minh kia như vậy. Cô vốn như thế nào liền cứ như thế thôi. . .
“Đạo diễn Nhạc, tôi cảm thấy lời nói này của anh Ngô cũng có đạo lý. Đài Truyền Hình đã thu xếp như vậy rồi, chúng vẫn là không nên tùy tiện sửa lại. Tôi cảm thấy việc tuyên truyền trong quá khứ rất tốt như vậy, đã là một chuyện rất tốt rồi.”
Ứng Uyển Dung càng khiêm nhượng như vậy, Nhạc Tu Minh ngược lại càng thấy tức giận, không thuận. Ông âm thầm quyết định cần phải tranh thủ thời gian một chút để nâng cao vị thế của Ứng Uyển Dung lên, nương theo bộ phim điện ảnh này mà đưa cô lên thẳng mây xanh.
Quả thực qua hai ngày nữa, Nhạc Tu Minh liền gọi điện thoại thông báo cho Ứng Uyển Dung buổi sáng đi thu hình tiết mục, buổi tối sẽ trực tiếp phát sóng trên radio. Tuy rằng thời gian hai chương trình có chút sít sao với nhau như thế, nhưng lại thuận tiện tiết kiệm thời gian để Ứng Uyển Dung mau chóng đến với thính giả hơn.
Lần này Ứng Uyển Dung lại phải rời khỏi đoàn làm phim, ánh mắt của mọi người cũng có chút không đúng lắm rồi. Thỉnh thoảng đoàn làm phim cũng sẽ cho mọi người nghỉ một ngày. Những ai ở xa quê, không muốn ở lại trong ký túc xá, thì cũng tính sẽ rủ ai đó đi xem phim, đương nhiên cũng thấy đâu đâu cũng có áp phích quảng cáo..
Còn có, các bài tuyên truyền trên báo tràn đầy trời đất. Tuy rằng nhìn ảnh Ứng Uyển Dung ở trên sân khấu cũng không phải là thật rõ ràng lắm. Thế nhưng mà những ai đã quen biết với Ứng Uyển Dung thì đều nhận ra, đấy chính là cô.
Ở gần thôn của nhà họ Lý Gia và thôn của nhà họ Cao không có rạp chiếu phim. Chỉ có ở trong huyện thì mới có một rạp chiếu phim đã được xây từ lâu rồi, chỉ là rạp chiếu phim này tương đối cũ kỹ. Ưu điểm của nó là chi phí ít, khuyết điểm của nó chính là, vừa đến thời gian xem phim, nơi đó liền chật ních một đám người. Nhìn đám người chen lách nhau mênh mông một mảnh, thực cũng không biết là người ta đến đây để xem phim hay là để ngắm nhìn mọi người đang chen chúc nhau nữa.
Lần này ở bên cạnh Ứng Uyển Dung chính là Cao Lãng. Anh đang trong kỳ nghỉ ngơi danh chính ngôn thuận, nên liền ra đây với Ứng Uyển Dung. Cũng không biết có phải nguồn gốc là do bởi chuyện xảy ra lần trước, đã làm cho anh bị kích động hay không, nên bây giờ khi ra ngoài Cao Lãng đều phải đi ở bên cạnh Ứng Uyển Dung.
Nhạc Tu Minh và Cao Lãng đều là người quen cũ, nên hai người cùng nhau đi vào phòng hóa trang. Nhạc Tu Minh lại còn nói chuyện trêu chọc với Cao Lãng vài câu.
“Cao Lãng này, cậu nói xem, người cũng đều đã tới đây rồi. Cậu muốn lên sân khấu biểu diễn một tiết mục gì đó cùng với vợ của cậu hay không? Ca hát, nhảy nhót, múa, cái gì cũng có thể được.”
Cao Lãng một mặt lạnh nhạt, thời khắc đều chú ý đến tình huống của Ứng Uyển Dung. Nghe thấy Nhạc Tu Minh đề nghị như vậy, anh chỉ đáp lại một câu, “Chỉ cần ông có lời chào hỏi với cấp trên của tôi một câu. Nếu như bọn họ đồng ý, thì tôi đây cũng sẽ không thể phản đối.”
Thế này rõ ràng chính là đang khéo léo từ chối rồi. Nhạc Tu Minh trợn trắng hai con mắt, kéo Ngô Minh qua một bên, để cho Vạn Dạng Dạng đi qua, tránh quấy rối hai người này.
Vạn Dạng Dạng rõ ràng là đã tới nơi này nhiều lần hơn Ứng Uyển Dung nhiều. Quy trình cơ bản của chương trình đều nắm bắt rất rõ ràng. Vạn Dạng Dạng đã sớm hóa trang xong xuôi, đang an vị ở một bên ngồi nói chuyện phiếm.