Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 89.2: Đã biết được
Editor: Mẹ Bầu
“Lúc trước bác sĩ đã đề nghị với cô ấy rằng, cái thai này bất ổn, sẽ có ảnh hưởng đối với thân thể… Tốt nhất. . . Nhưng sau khi Uyển Dung biết có đứa nhỏ, thì cô ấy lại muốn giữ lại, cho nên. . . Mấy ngày tới anh cũng phải để ý chăm sóc cho cô ấy một chút. Nếu như không được, tôi sẽ đi tìm mấy người trợ lý đến đây. Tiểu Nha thì vẫn cứ ở lại đây, có việc gì, cứ gọi bảo cô ấy làm là được rồi.”
Cao Lãng nắm chặt lấy cây nạng, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, vẻ cao hứng bỗng chốc đã bị mất đi hơn quá nửa, chỉ còn thừa lại đúng là sự lo lắng đối với thân thể của Ứng Uyển Dung.
“Đi thăm cô ấy một chút đi! @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cô ấy vừa tiêm xong, đã ngủ rồi.” Vưu Lương Tài nhẹ nhàng nói. Nhìn thấy Cao Lãng như vậy, Vưu Lương Tài biết, Cao Lãng vẫn rất để tâm đối với Ứng Uyển Dung.
Cao Lãng trầm mặt xuống đi vào trong phòng bệnh. Tống Tiểu Nha nhìn thấy Cao Lãng đi vào, đang định nói điều gì, nhưng nhìn thấy Ứng Uyển Dung đã ngủ rồi, cô liền nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, đóng kỹ cửa lại.
Cao Lãng ngồi ở trên ghế cạnh cửa sổ, cất kỹ cây nạng đi. Anh nhìn chằm chằm thật sâu vào Ứng Uyển Dung đang ở trên giường bệnh.
Anh rời đi, Ứng Uyển Dung vẫn đang tràn ngập tức giận, đôi con ngươi sáng ngời giống như hồ nước mùa thu cứ nhìn anh chằm chằm. Còn bây giờ sắc môi của Ứng Uyển Dung có chút nhợt nhạt,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trước mắt cũng có chút xanh xao. Mặc dù là vẫn đang ngủ, nhưng Ứng Uyển Dung cũng vẫn cứ chau mày lại, hai tay đặt ở trên bụng giống như đang bảo vệ cái gì đó.
Cao Lãng cầm lấy tay phải của Ứng Uyển Dung. Ngón tay của cô nhìn thật rõ ràng, rất mảnh khảnh và trắng nõn, nơi đầu ngón tay trơn bóng nõn nà như ngọc. Cao Lãng không nén nhịn được liền cúi đầu xuống hôn một cái lên đầu ngón tay của Ứng Uyển Dung. Ánh mắt đầy quyến luyến của anh luôn luôn đảo quanh ở trên mặt của cô.
Có lẽ là do ánh mắt nhìn cực kỳ nóng bỏng của Cao Lãng, hàng lông mi của Ứng Uyển Dung khẽ run rẩy rồi liền mở ra. Khi nhìn thấy Cao Lãng rồi, cô còn ngây người mất đến vài giây, phải một lúc lâu mới cười nói: diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn “Là anh Tài điện thoại cho anh, gọi anh tới đây phải không?”
Cao Lãng không ừ hữ lấy một tiếng. Anh chỉ một mực nắm lấy bàn tay của Ứng Uyển Dung, như muốn truyền lại độ ấm cho cô. Ứng Uyển Dung ngồi dậy, Cao Lãng giúp cô đặt cái gối đầu vào ở phía sau lưng của cô, hạ mí mắt xuống, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
“Anh lo lắng sao? Kỳ thực là tình hình của em rất tốt. Em chỉ là phải nghỉ ngơi nhiều, đứa nhỏ cũng rất ngoan lại còn rất biết điều nữa.” Ứng Uyển Dung lộ ra nụ cười nhợt nhạt nhưng rất tươi tắn. Ánh mắt Ứng Uyển Dung nhìn xoáy vào Cao Lãng, nói với anh.
“Uyển Dung. . .” Lòng bàn tay của Cao Lãng có chút nóng, Ứng Uyển Dung phân tâm nhìn nhìn, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on “Gì ạ?”
“Đứa nhỏ. . .” Cao Lãng nói không nên lời. Lời nói đã lên đến ở đầu lưỡi nhưng lại lăn một vòng rớt trở về. Cao Lãng muốn nói, đứa nhỏ sau này rồi bọn họ sẽ lại có, thân thể của Ứng Uyển Dung mới quan trọng hơn.
Thế nhưng nhìn đôi con ngươi Ứng Uyển Dung đang mang theo ý cười, lại còn ánh mắt đầy chờ mong của cô như thế, Cao Lãng thực sự không thể nói nên lời. Nhưng Ứng Uyển Dung lại nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, cô làm sao có thể không nhận thấy rõ ràng đây?
Ứng Uyển Dung không tiếng động thở dài một tiếng. Cô lôi kéo tay bàn tay của Cao Lãng đặt ở nơi bụng của mình. Ở nơi đó không có sự ức hiếp, cũng không cảm nhận được nhịp tim đập, thế nhưng ở đó chính là đứa con, là mối liên thông huyết mạch của hai người bọn họ.
“Hai đứa nhỏ thật biết điều, anh sẽ thích các con, có đúng không?” Ứng Uyển Dung hỏi vẻ đầy nghiêm túc.
Cao Lãng sửng sốt. Đến lúc này anh mới biết được Ứng Uyển Dung chính là đang mang song bào thai. Nhìn đôi con ngươi sáng trong của cô, trái tim của Cao Lãng cũng không nén nhịn được nữa, trở nên mềm nhũn.
“Thích chứ!” Không chỉ có bởi vì đây là đứa con của anh, mà hơn nữa, bởi vì đây là những đứa con của hai vợ chồng bọn họ.
Ứng Uyển Dung nhận được đáp án chuẩn xác của Cao Lãng, vẻ tươi cười lại càng lớn hơn một chút. Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên, Ứng Uyển Dung chưa bao giờ trải qua thể nghiệm làm mẹ, cho nên trong lòng Ứng Uyển Dung vẫn là có chút kích động. Giọng nói của Ứng Uyển Dung đầy sự trong trẻo và gọn gàng, nói cho Cao Lãng biết rằng, bọn trẻ đã gần được ba tháng tuổi rồi. Bác sĩ nói bọn trẻ rất ngoan. Sắp tới đây, hai vợ chồng bọn họ sẽ phải đi mua quần áo và đồ chơi giống nhau cho bọn trẻ chơi.
Khóe môi của Cao Lãng chính là cong vểnh lên. Anh thích nhìn thấy bộ dạng tràn ngập sức sống này của Ứng Uyển Dung. Đôi con ngươi linh động của cô giống như là đang sáng rực lên vậy, lóe ra một thứ ánh sáng lộng lẫy.
Không chỉ có dân chúng ở trong nước mê luyến Ứng Uyển Dung. Ở trong chỗ quân doanh của Cao Lãng cũng như vậy. Nhớ lại lúc Cao Lãng vừa mới trở lại trong doanh trại bộ đội, đã có không ít chiến hữu đã liền chạy tới hỏi thăm anh, liệu anh có thể nhờ Ứng Uyển Dung ký tên lên tấm ảnh hay cái gì đó, có được hay không. Cao Lãng đi đến chỗ nào, chỗ đó cũng đều có người thảo luận.
Ở giữa những người hâm mộ Ứng Uyển Dung hoặc cả trong ánh mắt ghen tị, Cao Lãng ngược lại, lại càng thêm tin tưởng ở cô. Uyển Dung thật sự bây giờ đã khác hẳn với Uyển Dung của ngày trước kia.
Nhưng bây giờ đây, cô đang ngồi ở chỗ này, cùng anh bàn luận về đứa con của bọn họ sau khi sinh thì sẽ như thế nào. Trong đầu Cao Lãng liền thoáng qua ánh mắt của Vưu Lương Tài, ánh mắt ấy vừa giống như oán trách lại vừa giống như thầm than thở. Ở vào thời kỳ sự nghiệp của Ứng Uyển Dung đang thăng hoa như vậy, chỉ bởi vì mang thai, mà Ứng Uyển Dung nghĩ muốn buông tay cho sự nghiệp mà mình yêu thích. . .
“Có chuyện gì vậy? Hôm nay anh làm sao mà cứ ngẩn người ra như thế? Có phải là anh đã bị quá mức vui mừng kinh ngạc rồi hay không, hay là bởi vì không biết làm một người cha tốt là như thế nào?” Ứng Uyển Dung cười, nói như có vẻ oán giận.
Cao Lãng lắc lắc đầu, quăng ra khỏi đầu tất cả những suy nghĩ hỗn độn và phức tạp kia. Anh triệt để quán triệt việc chăm sóc đối với Ứng Uyển Dung, mặc dù là bản thân anh đang kéo theo một cái chân đang bị thương như vậy, nhưng lại bị Ứng Uyển Dung trực tiếp cự tuyệt.
“Anh đấy, em đã nói với anh rồi mà! Tất cả mọi lúc mọi nơi anh đều phải luôn luôn giữ gìn cho bản thân mình, thế nhưng hiện lại anh lại để bị thương thế này!” Ứng Uyển Dung trợn mắt nhìn Cao Lãng nói: “Buổi tối anh liền ngủ ở nơi này đi. Chiếc giường ở cách vách vừa vặn để cho anh nằm ngủ, vừa vặn Tống Tiểu Nha đi mua cơm, cũng có thể cho mua luôn thêm một phần cho anh. Hai chúng ta đã trở thành bệnh nhân rồi.”
Cao Lãng hôn lên cái miệng Ứng Uyển Dung còn đang mải nói lải nhải kia. Tất cả sự trìu mến đều hóa thành một chút lưu luyến ở trên đôi môi kia.
“Uyển Dung, cám ơn em!” Cao Lãng trầm giọng nói, trong mắt anh lắng đọng sự thâm tình mà chính bản thân anh cũng không nói nên lời.
Ứng Uyển Dung ngậm một chút vào ngón tay của Cao Lãng. Nơi khóe môi của cô chứa đựng một chút ý cười, nói: “Đồ ngốc ạ! Làm sao anh lại nói ra cái lời cám ơn gì đó với em kia chứ! Chính em mới là người cần phải cám ơn anh mới đúng!
Cám ơn anh đã cho em một cái gia đình, để cho em có cảm giác thân thuộc ở thời đại này, để cho em có thể tìm lại được phương hướng cần phải phấn đấu. Hơn nữa, chúng ta cũng sắp được nghênh đón hai đứa con thuộc về chúng ta.
Vưu Lương Tài: “. . .” Chỉ biết hôm nay thức ăn cho chó là sắp phải ói ra.
Cao Lãng đã ở nơi này rồi, đương nhiên là phòng bệnh ở lầu 4 sẽ phải trả lại. Cao Lãng gọi điện thoại về trong doanh trại, đơn giản khai báo, nói muốn ở bệnh viện cùng với Ứng Uyển Dung đã mang thai. Tin tức này lập tức làm cho toàn bộ doanh trại như muốn nổ tung.
Đợi một chút, Ứng Uyển Dung đã tới nơi này rồi hả ? ! Hơn nữa, cô ấy lại còn mang thai? !