Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 80.7: Vạch trần
Editor: Mẹ Bầu
“Già rồi già rồi, thấy nhiều người phấn khởi tiến lên như vậy, tôi cũng cảm thấy mình không còn cô đơn nữa rồi.”
Đạo diễn Lý liếc nhìn cô một cái. Viên Dĩ Lam sờ sờ mặt mình. Quả thật Viên Dĩ Lam đã không còn tuổi trẻ nữa rồi, hiện tại cô chỉ có thể diễn một ít những vai tiểu thư khuê các, hay vai nữ Tướng quân gì đó. Độ chừng hai năm nữa, phỏng chừng cô sẽ diễn các vai làm mẹ chó các nữ diễn viên tuổi trẻ.
Đinh Văn Ngạn cũng thích quay phim cùng với Ứng Uyển Dung. Cái loại yêu thích này không phải là sự yêu thích liên quan đến tình yêu nam nữ. Mà là giữa hai đối thủ có lực lượng ngang nhau. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Với khả năng diễn xuất nhập tâm và sự chân thành, Đinh Văn Ngạn rất mong muốn được đóng phim với Ứng Uyển Dung và có thể thực hiện những cảnh quay tốt hơn.
Theo thời tiết lạnh dần, các loại phân cảnh diễn xuất đánh võ cũng mới thực hiện quay. Bởi vì quan tâm đ ến thân thể của Ứng Uyển Dung còn kéo dài thêm một số ngày nữa. Cho đến khi Lý Hữu Đạo xác định Ứng Uyển Dung quả thật không có vấn đề gì, thì về sau, trên người cô, các vết xanh xanh tím tím cao thấp cứ thế nối tiếp nhau, luôn luôn không biến mất được.
Đoàn làm phim còn có những võ sư dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chuyên thiết kế thực hiện các động tác võ thuật, cố gắng để có những hình ảnh đẹp mắt, kịch tính. Cho đến lúc này thì mới thấy được ý nghĩa của việc Lý Hữu Đạo đã cho bọn họ được tham dự một khóa tập huấn đặc biệt.
Động tác khó hơn nữa, mấy người đều thực hiện lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. Liễu Tiểu Tiểu lần lượt chạy trốn ở phía dưới mí mắt của Diêm Xương. Ở trong sự đối địch, hai trái tim lại đến gần lẫn nhau. Diêm Xương cũng không thể tránh khỏi bắt đầu coi trọng đối với Liễu Tiểu Tiểu.
Theo cuộc chiến liên tiếp phát sinh, thân phận của Liễu Tiểu Tiểu cũng đã sắp sửa không thể che giấu được nữa…
Sắp tới Tết Nguyên đán rồi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn đoàn làm phim vẫn một mực phải quay phim. Ứng Uyển Dung gọi điện thoại về nhà, nói rõ nguyên nhân. Người nhà ngoại trừ việc dặn cô phải chú ý chăm sóc cho bản thân, chính là lại gửi đến cho cô một ít đồ ăn nữa.
Đồ ăn mà Lý Hương Hoa làm, tuy chỉ là dưa muối thôn quê, thịt khô gì đó, nhưng mà do cả ngày đều ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng như vậy, nên người trong đoàn làm phim ánh mắt đều đã sớm xanh lợt ra rồi. Không đợi Ứng Uyển Dung chia xong, liền đều ăn không còn một miếng .
Dịp Tết Nguyên đán, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cao Lãng cũng không cách nào trở về nhà được. Nhân dịp Lễ mừng năm mới, lúc ấy anh cũng chạy tới đoàn làm phim, cùng với mọi người bao gói viên sủi cảo ở trong phòng ăn.
Đạo diễn Lý cũng không phải là người không thông hiểu nhân tình thế thái như vậy. Ông cho phép nghỉ nửa ngày, ngày hôm sau lại mở máy quay. Con cái trong nhà ông đều ở nơi khác. Một mình ông ở kinh đô như vậy, ngược lại, cũng không có kỳ vọng gì quá lớn đối với năm mới.
Thấy mọi người làm sủi cảo với khí thế ngất trời, cũng thấy cao hứng, liền nhập hội cùng giúp vui.
“Đạo diễn Lý, buổi tối chúng tôi muốn bao đồng tiền xu vào trong sủi cảo đi. Ai ăn được sủi cảo có nhân như vậy, năm nay tuyệt đối trong lòng nghĩ gì sẽ đạt được như thế. Cho nên buổi tối sẽ phải biểu diễn tiết mục.” Nhân viên công tác ồn ào nói.
Đạo diễn Lý vẫy vẫy tay. Đây không phải là biểu diễn tiết mục nhé! Ông có thể tự tin nói, chỉ cần là xem vận khí của bản thân thế nào, ông liền không quá quan tâm!
Đoàn người cùng nhau cười phì ra tiếng. Đinh Văn Ngạn cùng Tào Tinh đứng ở một chỗ cũng bao sủi cảo. Tào Tinh bao sủi cảo tới lui thế nào mà vẫn luôn bị lòi ra. Đinh Văn Ngạn đừng nhìn anh có vẻ xương đồng da sắt, bàn tay to của anh bao sủi cảo trông rất có hình có dáng.
Ứng Uyển Dung tương đối chú trọng chi tiết. Cô bao tương đối chậm, nhất định phải tạo hình cho thật đẹp thì mới chịu đặt xuống. Chờ cô bao hết sáu bảy viên, thì Cao Lãng đã bao hết cả một cái đ ĩa rồi.
Cao Lãng: “Em à, tùy tiện sủi cảo bao thế nào thì cũng được mà, nấu lên khắc đều tròn cả , rồi cuối cùng còn không phải đều ăn vào trong bụng hết hay sao.” Ánh mắt anh đầy vẻ chế nhạo, giễu cợt cô vợ nhỏ của mình đang tích cực bao gói sủi cảo.
Ứng Uyển Dung trợn mắt nhìn anh, hừ hừ, anh khiến anh nói em. Cô thuận tay liền nhét một đồng tiền xu vào bên trong một viên sủi cảo, thầm nghĩ, một lát nữa, khi anh ăn vào nhất định phải chú ý bắt Cao Lãng hát vang một ca khúc.
Buổi bao sủi cảo vô cùng náo nhiệt đã kết thúc. Ti vi được mở tiếng to tối đa. Sau khi xem được vài cái tiết mục, thì nồi sủi cảo cũng đã nấu xong.
Quá nhiều người, khi ăn phải phân người ra vài bàn. Ngoại trừ sủi cảo mà bản thân các cô đã bao, thì cũng gọi thêm không ít đồ ăn. Sau khi món sủi cảo được bê lên, mọi người đều ăn đặc biệt nghiêm túc, chỉ sợ nuốt vào mất một đồng tiền xu.
Bản thân Ứng Uyển Dung cũng thổi phù một cái, mắt nhìn không chớp nhìn Cao Lãng ăn một chén sủi cảo đều là do cô bao. Cô liền không nhịn được mà cười trộm. Quá vui liền sinh ra bi ai, cô vừa cắn một miếng sủi cảo, bản thân liền cắn phải một đồng tiền xu.
Ứng Uyển Dung thực sự phải ăn hết, không có cách nào khác. Nếu cô nhổ ra liền bị phát hiện rồi. Viên Dĩ Lam an vị ở bên cạnh Ứng Uyển Dung, nhìn thấy Ứng Uyển Dung không tiếp tục ăn nữa, liền đoán được manh mối, lập tức cười xấu xa nói: “Nơi này có người đã ăn phải đồng xu rồi, cũng không thể xấu tính như vậy được, phải biểu diễn.”
Theo lời Viên Dĩ Lam vừa nói, lại có người lục tục ăn phải đồng tiền xu. Đoàn người tỏ vẻ, hàm răng thiếu chút nữa thì đã gãy rời mất rồi, ăn sủi cảo đúng là thật phiêu lưu, cần phải cẩn thận.
Cao Lãng cũng không phụ sự chờ mong của Ứng Uyển Dung, rốt cục anh cũng đã ăn phải một đồng tiền xu. Một đám người đã ăn phải viên sủi cảo có đồng tiền xu liền đứng lên. Ông già Lý Hữu Đạo cũng liền bị Nữ Thần May Mắn chiếu cố một phen, cũng ăn phải viên sủi cảo có đồng tiền xu.
Đạo diễn Lý đặc biệt hào khí đích nói: “Cao Lãng, chúng ta cùng nhau ca hát nhé.”
Nhìn ra được, ông rất thích Cao Lãng. Cao Lãng bất đắc dĩ lườm cô vợ nhỏ của mình một cái. Anh lại còn tưởng sẽ được cùng nhau biểu diễn tiết mục với cô vợ nhỏ của mình kia đấy! Thật không nghĩ tới, ngay từ đầu ý định đã bị phá hủy mất rồi.
Lý Hữu Đạo kêu Cao Lãng là bởi vì ông biết hát chính là mấy bài hát như vậy. Quân ca cũng được, cho nên ông mới kêu Cao Lãng đi lại. Ngộ nhỡ ra ông có quên từ thì Cao Lãng còn có thể nhắc nhở cho ông.
“Em cũng nghĩ muốn cùng nhau hát.” Ứng Uyển Dung nói: “Cũng không nói không thể cùng nhau hợp xướng mà, tôi muốn hát hợp xướng.”
Đây là khai thác sơ hở! Ánh mắt của quần chúng chính là sáng như tuyết, sao có thể cho bạn lừa dối qua cửa như vậy, không được!
Đối với Ứng Uyển Dung mà nói, đoàn làm phim tất cả mọi người trong đoàn đều ân hận vì đã quen thuộc với cô. Ai nấy đều biết rằng Ứng Uyển Dung là một người không có cái kiểu ra vẻ ta đây. Trừ bỏ cô là người diễn trò rất tích cực ra, ngoài ra vẫn là một người thật hiền hoà. Hôm nay mọi người đã sớm ra kế hoạch để cho Ứng Uyển Dung biểu diễn một tiết mục rồi.
Cao Lãng cùng Lý Hữu Đạo hát vang một ca khúc. Không nói hát được không được nghe, ít nhất là mạnh mẽ, tình cảm xem như đều hát được, đoàn người cùng nhau vỗ tay nhiệt liệt.
“Chúng ta đã sớm chờ mong được xem vũ đạo của Ứng Uyển Dung từ lâu rồi. Hôm nay nói cái gì đi nữa, thì em cũng đều phải nhảy một khúc đi. Trong đoàn làm phim cái gì cũng có, nào nhảy một khúc, nhảy một khúc đi!” Viên Dĩ Lam đầu têu réo lên, gò má đều đỏ, xem ra là cô đã uống rượu say.
Gần sang năm mới, Ứng Uyển Dung cũng sẽ không thể so đo cùng mọi người được. Hơn nữa, chính là nhảy múamà thôi, cũng không có việc gì. Không nói hai lời, Ứng Uyển Dung trước phải đi thay đổi quần áo, sau khi thay đồ hóa trang của đoàn làm phim xong, cô lại đứng ở chính giữa đại sảnh.
Âm nhạc cũng không chọn gì khác, Bạn không thấy bài hát của ca sĩ hiện đang được phát trên Gala Lễ hội mùa xuân sao? Chính là tùy cơ ứng biến.