Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 42.1: Ngày hội
Editor: Mẹ Bầu
Nhân chuyện Cao Lãng đã mua trước quà mừng năm mới cho cả hai nhà, Ứng Uyển Dung lấy thêm đồ mà cô đã mua ra. Trương Kim Hoa có chút ngoài ý muốn, trực tiếp nhét trả đôi vòng tay vào trong lòng cô.
“Mẹ bây giờ tuổi cũng đã lớn như vậy rồi, cần gì phải đeo mấy cái thứ loè loẹt kia làm gì, đeo cái đó có ích lợi gì đâu? Con cứ giữ lấy, về sau còn có đứa nhỏ nữa! Con có thể giữ lại cho bọn chúng.”
Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười, @MeBau*diendan@leequyddonn@ “Mẹ, chuyện đứa nhỏ thì sau này hãy nói! Đây là lòng hiếu kính của con đối với chan mẹ, mẹ liền giữ đi.” Ứng Uyển Dung lại nhét đôi vòng trở lại cho Trương Kim Hoa.
“Chúng ta thật không cần dùng. . .”
“Mẹ, ngài không cần. . . Có phải là mẹ vẫn còn giận con trước kia đã đối xử với mẹ như vậy hay không?” Ứng Uyển Dung gục đầu xuống, giọng nói hạ thấp dần xuống. Trương Kim Hoa lập tức liền hoảng hốt.
“Không phải đâu! Uyển Dung, dieendaanleequuydonn con đừng có khổ sở mà. . . Ai dà, mẹ phải nói như thế nào mới được đây? Ở nhà này con cũng giống như Tiểu Lãng thôi, mẹ đều thương cả hai đứa.”
“Nếu đã như vậy thì mẹ hãy nhận lấy đi! Quanh năm suốt tháng chúng con đi vắng, có trở về đến nhà thì cũng không được bao lâu. Con chỉ có thể mua vài món đồ để hiếu kính cha mẹ thôi! Nếu như ngài còn không nhận, trong lòng con đặc biệt khổ sở.” Ứng Uyển Dung chớp chớp hàng lông mi dài cong cong, nhìn hết sức đáng thương.
Trương Kim Hoa nhất thời liền mềm lòng. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Bà cũng không có tiếp tục kiên trì nữa. Trong lòng bà đã quyết định chủ ý, bà sẽ giữ lại món đồ này này cho vợ chồng Cao Lãng. Đến khi cháu trai cháu gái được sinh ra rồi, thì bà có thể đưa cho bọn họ đánh thành vòng vàng cho các cháu.
Ứng Uyển Dung chỉ đi đến đây để thăm hỏi bố mẹ chồng. Đến bữa cơm chiều cô vẫn phải trở về nhà. Còn nguyên nhân vì sao, thì cô cũng đã nói rõ với cha mẹ người nhà họ Cao rồi.
Cao Nhu và hai vợ chồng Trương Kim Hoa đều rất cực kỳ ngạc nhiên. Người ở tận kinh đô bên kia làm sao có thể đến nơi đây để mừng năm mới kia chứ? Ở trong mắt bọn họ, ở kinh đô cái gì cũng tốt, mọi thứ đều xinh đẹp. Người đi trên đường ăn mặc cũng thời thượng. So với bọn họ, những người này chính là người của hai thế giới.
Ứng Uyển Dung tuy rằng cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái bởi sự tích cực này của Ngô Minh cùng Vạn Dạng Dạng. Cô lắc lắc đầu liền cũng không có để ý đến nữa. Bất luận bọn họ có cái ý tưởng mục đích gì đi nữa, ít nhất là vào ngày tết như thế này, cô có thể có ngày nghỉ để trở về là tốt rồi.
Tết Nguyên Đán ở quê, những người trẻ tuổi ở nông thôn đi ra ngoài để làm công đều sẽ trở về. Trước một tháng, đều đang bận rộn để đi xem mắt, hẹn hò. Trong một lần liền nhìn trúng đối tượng, tựa như Ứng Văn Triết vậy, liền hạ quyết định tìm người mai mối để thống nhất ngày làm lễ đính hôn, đưa sính lễ tiền vàng. Còn lễ kết hôn thì thường tổ chức trước khi hết năm vài ngày hoặc là sang năm sau vài ngày.
Về chuyện này cũng không khó lý giải, thân thích bạn bè qua Tết Nguyên Đán đều sẽ không còn tụ tập ở quê hương nữa. Hàng ngày, những người nguyện ý còn ở lại trong thôn đều là những người thuộc thế hệ trước, cùng một số ít người ở tìm việc hoặc là làm việc ở trên thôn trấn.
Ngày Ứng Văn Triết kết hôn kỳ thực cũng đã rất trễ rồi. Mọi người đón giao thừa vào ngày 30 tết. Ngày mùng 4 tháng giêng âm lịch là năm mới, muốn tổ chức đám cưới vào ngày mùng 5, nhưng vì vấn đề cung hoàng đạo nên đành phải hoãn lại.
Ứng Uyển Dung không ngủ lại ở nhà họ Cao. Sau khi trở về mới phát hiện, con trai của chú Đường ở phía sau căn nhà làm tiệc rượu. Mấy người Nhạc Tu Minh không quen biết gì với người trong thôn liền không đi, Ứng Uyển Dung cũng ở lại nhà cùng với mấy người Nhạc Tu Minh.
Sau khi cha mẹ anh em trai nhà họ Ứng đều đã rời đi, tinh thần của Nhạc Tu Minh cũng bắt đầu phát huy. Nhạc Tu Minh đi đi lại lại từ trước nhà ra đến sau nhà, vuốt cằm nhìn chung quanh. Ngô Minh hai tay nhét vào túi nghiêng đầu, con ngươi hết sức thâm thúy, nhìn bầu trời đêm không biết suy nghĩ cái gì.
“Này, Ngô Minh, mau tới đây xem, tôi phát hiện ra khoai lang rồi.”
Ngô Minh đi qua, mũi giày đập đập xuống trên mặt đất, cũng học Nhạc Tu Minh, ngồi xổm xuống, vuốt cằm nói: “Đạo diễn Nhạc, không phải là buổi tối chúng ta đã ăn rồi hay sao? Ngài thế nào mà đã lại quên nhanh như vậy rồi.”
“Tiểu tử, cậu xem ra là không biết rồi, chúng ta có thể nướng khoai lang ăn mà!”
Ứng Uyển Dung nghe tiếng, liền cùng với Vạn Dạng Dạng đi ra. Vừa nghe thấy Nhạc Tu Minh nói như vậy, trong lòng cô cũng thực nóng lòng muốn thử, trong ánh mắt lộ ra một ít hứng thú.
“Chúng ta liền nướng khoai ở trong sân đi. Ở phía sau đều là đỉnh núi, nếu bị cháy sẽ không hay.” Ứng Uyển Dung tích cực hưởng ứng.
Vạn Dạng Dạng nhìn nhìn sự bố trí ở trong vườn. Rất nhanh, cô đã tìm được một nơi ở ngay trong góc. Nơi đó có mấy khối gạch, cọc gỗ nằm rải rác, đoán chừng là những thứ này đặt ở đó để dùng chuẩn bị nhóm lửa.
“Tôi đây biết làm! ” Nhạc Tu Minh cởi áo bành tô, sau đó xắn tay áo lên. Động tác nhìn như vậy có chút thô lỗ nhưng cũng mang theo vài phần thoải mái. “Chúng ta muốn trước phải đắp một cái bếp lò, dùng gạch đắp kín, bên trong nhóm lửa, khoai lang sẽ được bọc ở bên trong của đất. Không phải cái món Gà ăn mày cũng làm như vậy hay sao!”
Ứng Uyển Dung thật đúng là chưa từng làm như vậy bao giờ. Thế nhưng mà nghe qua tựa như cũng có thể được đi?
Ngô Minh cầm một cái xẻng liền đào một cái hố cạn ở trên đất bùn ở trong viện. Khoai lang dùng bùn đất ẩm bọc ngoài rồi thả vào trong hố đất đã đào sẵn. Tiếp sau đó liền xếp gạch nổi ở trên mặt đất thành một cái bếp lò.
Bởi vì số lượng gạch không đủ, bộ dáng cái bếp đắp cũng có chút quái dị. Nhạc Tu Minh tính cách soi mói vừa ra tới, nhìn nhìn đã nghĩ muốn đập bỏ đi để làm lại. Vẫn là Ngô Minh kéo lại đạo diễn Nhạc đang kích động.
“Đạo diễn Nhạc, chúng ta trước cứ nướng như vậy đi! Bằng không biết đến khi nào thì mới có thể được ăn đây….” Ngô Minh vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ, có thể đốt lửa, nhưng lại nói khác đi.
Vạn Dạng Dạng có tâm hồn chơi đùa lớn, đã sớm tìm được một đống các mảnh gỗ rồi, đang chuẩn bị để nhóm lửa. Nhìn thấy đạo diễn Nhạc không có ý kiến gì, liền cầm diêm ở đó quẹt lửa. Quẹt diêm đến nửa ngày mà vẫn không thể nào bật lửa châm được.
Ứng Uyển Dung đã từng nhìn thấy Lý Hương Hoa làm cái chuyện này rồi, nên rất có kinh nghiệm. Cô liền tiến lên để châm lửa. Sau khi lửa được nhóm lên, các mảnh gỗ khô bị đốt bốc cháy lên. Ngọn lửa dâng lên cao, làn khói lượn lờ bay lên tản ra xa.
Mấy người ngồi làm thành một vòng chờ vài miếng khoai lang nướng thật sự có chút không thú vị lắm. Vạn Dạng Dạng liền đề nghị cùng nhau chơi trò chơi Đại mạo hiểm, nói lời thật lòng. Ứng Uyển Dung không có ý kiến gì liền gật gật đầu. Ánh mắt của đạo diễn Nhạc nhìn chằm chằm vào ngọn lửa không nói năng gì. Ngô Minh cười cười liền hùa theo bọn họ rồi.
Chiếc bình được xoay tròn, người được lựa chọn sẽ nói lời thật lòng hay là chọn lựa Đại mạo hiểm. Rồi sau đó nội dung, người quay trở thành người hỏi tiếp theo của chiếc bình.
Bình thủy tinh này đều là có sẵn. Ứng Văn Triết mở cửa hàng bán lẻ các món ăn, trong nhà thật đúng là không thiếu bình rượu, Ứng Uyển Dung cầm một cái bình nhỏ đi ra đặt ở trên đất giữa bốn người. Chọn đạo diễn Nhạc mở đầu, tất cả mọi người đều không ý kiến.