Chương 90-1

Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 90.1: Cha mẹ trong nhà đã đến.
Editor: Mẹ Bầu

Ngay khi Ứng Uyển Dung mới vừa xuất hiện, cảm giác tư thế này dường như không đúng lắm. Hai mắt cô đảo qua lần lượt những gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn của từng người một. Đội ngũ sắp hàng chỉnh tề giống như là đang tiếp đãi những vị khách nước ngoài, điểm khác biệt là hai bên cổng là những người lính mặc quân phục rằn ri.

Vưu Lương Tài lần đầu tiên tới nơi này, @MeBau*diendan@leequyddonn@  cũng có chút ngây người. Nếu như là ở bên ngoài anh còn có thể nói là bởi vì sự cuốn hút của Ứng Uyển Dung, là hành vi của người hâm mộ.

Thế nhưng mà, nơi này chính là quân doanh đó? Những người này là đang hoan nghênh Cao Lãng hay là Ứng Uyển Dung?

Cao Lãng liền tương đối dứt khoát hơn. Anh trực tiếp nghiêm mặt, liếc mắt nhìn quét một vòng. Ánh mắt kia của anh giống như là họng súng máy vậy, làm cho toàn bộ những người xung quanh thần kinh đang hưng phấn, Dieenndkdan/leeequhydonnnđột ngột bị đè ép đi xuống triệt để, trong lòng thầm kêu không ổn rồi.

“Đều vây quanh ở nơi này làm gì hả, hoan nghênh tôi sao?” Cao Lãng nhíu mày hỏi. Giọng nói của anh thấp thấp trầm trầm, giống như từng trận gió lạnh buốt thổi vù vù tạt mạnh lên trên ngực của đoàn người.

Bị mọi người đẩy ra, Thiệu An Bình liền cảm thấy nhức đầu. Cậu ta ngượng ngùng nhếch môi hướng về Ứng Uyển Dung cười nói: “Chị dâu, mọi người trong đội biết được là chị tới nơi này, cho nên liền tự phát tập trung lại ở đây để chào đón chị thôi ạ!”

Ứng Uyển Dung cười đến cong cả mắt. Mấy ngày nay bị hành hạ như thế, người cô cũng bị gầy đi không ít, thế nhưng nụ cười của cô nhìn vẫn cứ cực kỳ loá mắt như vậy. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Thời gian này bộ phim Hồng lâu mộng đang được phát sóng trên truyền hình, hình dáng liễu yếu đu đưa theo gió cô lúc này, lại càng phù hợp   hơn với hình tượng của cô trên tivi, khiến cho ánh mắt của đoàn người càng sáng hơn.

“Cảm ơn mọi người, lần sau chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối.”

Ứng Uyển Dung nói xong, Cao Lãng liền không vui. Anh trừng mắt nhìn đoàn người ở chung quanh. Mấy thằng nhóc này chỉ kém tru lên như sói nữa mà thôi. Cao Lãng liền nói nhỏ đối với Ứng Uyển Dung: “Đừng để ý đến nhóm bọn họ nữa. Thật là một đám người sắp phát điên lên rồi! dinendian.lơqid]on, Cứ mời bọn họ đến ăn ở nhà ăn là được rồi.”

Trâu Khải tai nhọn, nghe vậy liền cười tủm tỉm nói: “Tôi đây là đã chờ đợi cậu rất lâu rồi đó! Cậu đối đãi với bạn bè cũ chính là như vậy hay sao? Phải chính bản thân cậu tự mình nấu cơm mời khách mới được.”

Hàng lông mày của Cao Lãng đều đã nhíu chặt lại rồi. Về tình hình của Ứng Uyển Dung, ở trong điện thoại anh cũng đã không tiện nói quá nhiều cùng đồng đội chiến hữu rồi, hiện giờ lại ở trước mắt bao nhiêu người như vậy, Cao Lãng càng khó mà nói được nên lời.

“Được thôi ạ! Để lần sau tôi sẽ nói với Cao Lãng chuẩn bị tốt đồ ăn, sau đó lại mời mọi người cùng đến thưởng thức.” Ứng Uyển Dung hướng về phía Cao Lãng, trừng mắt nhìn anh, thể hiện thời điểm hòa nhã lịch sự của anh đã đến rồi .

Khóe môi của Cao Lãng đang mím chặt lại, liền buông lỏng xuống hơi hơi nhếch lên một chút. Trong con ngươi đen trong trẻo của anh chỉ nhìn thấy được có một mình hình ảnh của Ứng Uyển Dung.

Tất cả mọi người đang đứng ở cửa kia, không hẹn mà cùng đều có cảm giác như vừa được ăn một ngụm thức ăn cho chó đầy chặt. Ánh mắt này của đội trưởng thật sự làm cho người ta phát nổi cả da gà, run rẩy cả người. . .

Hai người đối diện với nhau như vậy, thời gian bất quá chỉ là vài giây đồng hồ. Không đợi đoàn người phản ứng kịp, Cao Lãng trực tiếp bế xốc công chúa Ứng Uyển Dung lên, ôm chặt vào ở trong lòng mình. Vì Ứng Uyển Dung, Cao Lãng còn đặc biệt mua một chiếc xe lăn để thuận tiện cùng Ứng Uyển Dung đi lại ra vào.

Hành động này của Cao Lãng thật sự giống như đập nồi vậy. Một đám người la hét ầm ĩ, ồn ào, lại vừa hâm mộ vừa kinh ngạc lẫn cảm phục hành vi không chút nào che giấu nào của người đội trưởng của họ.

Gương mặt trắng nõn của Ứng Uyển Dung cũng lập tức nhuốm lên một màu đỏ rực. Ánh mắt trong veo như nước của cô cũng lóe sáng lên, nhìn chằm chằm vào cái cằm kiên nghị của Cao Lãng, sống mũi cao anh tuấn, khóe môi hơi mím lại một chút, nhẹ nhàng khẽ nở nụ cười.

Vưu Lương Tài thấy như vậy thật sự không thể trách móc gì được nữa rồi. Vừa rồi lúc ra cửa bệnh viện, anh cũng đã từng bị kinh ngạc một hồi. Hiện tại Cao Lãng nói với vệ sĩ đứng ra ở sau lưng bọn họ, quen đường quen lối trực tiếp đẩy xe lăn đi. Vưu Lương Tài liền có cảm giác mình làm người đại diện của Ứng Uyển Dung cũng thật không dễ dàng.

Bọn họ ngồi ở đó ngọt ngọt ngào ngào, cảm thấy mỹ mãn. Vưu Lương Tài anh ở một bên một mình đơn lẻ thế này, thực sự làm cho anh cũng muốn tìm bạn gái rồi.

Lúc Ứng Uyển Dung đi, khu nhà của người thân vẫn còn đang xây dựng, hiện tại đã hoàn thành rồi. Khi Cao Lãng trở về, anh liền trực tiếp yêu cầu được phân căn nhà nhỏ một tầng. Trong doanh cũng chỉ có cá biệt một vài người mới có tư cách xin như vậy.

“Lúc em đi là vào mùa Hạ! Bây giờ em trở về đây, cũng đúng là mùa Hạ, thật vừa khéo.” Giọng nói của Cao Lãng trầm thấp nhẹ nhàng nói ra một câu.

Ứng Uyển Dung theo tầm mắt của Cao Lãng nhìn sang dãy cây cối được trồng ở hai bên sân thể dục. Cách đó không xa chính là cái rừng cây nhỏ, nhớ tới Cao Lãng khi đó thật ngây thơ, hiện tại. . .

Ứng Uyển Dung không nhịn được liền bật cười thành tiếng “phì” lên một tiếng. Cao Lãng mới đầu còn có chút không rõ chân tướng, lại thấy Ứng Uyển Dung cười mà mắt lại vẫn nhìn vào rừng cây như vậy, cũng nghĩ tới tình cảnh lúc đó. Anh không nén nhịn được liền nhẹ giọng ho lên một tiếng, vành tai lại đỏ ửng lên giống như trước.

Chỉ chốc lát sau mấy người liền theo đường vòng đi đến trước cửa tiểu viện. Chung quanh còn có vài chỗ cũng có kiến trúc kết cục đồng dạng như vậy, gần với tòa nhà văn phòng và môi trường cũng rất yên tĩnh.

Mở cửa ra, Ứng Uyển Dung liền phát hiện ra, nơi này rất giống với cái tiểu viện ở kinh đô mà Cao Lãng đã thuê ở. Sau khi đi vào bên trong, Ứng Uyển Dung lại càng nhận thấy giống hơn, từng chút chi tiết nhỏ đều bố trí sắp đặt dựa theo sự yêu thích của cô.

“Tiểu Nha ở trong này cùng với em. Có việc cứ bảo cô ấy làm, tiền lương do công ty trả, Em đừng có cố gắng không đành lòng với người khác, sẽ làm cho bản thân bị mệt nhọc.” Vưu Lương Tài đưa người đến đại sảnh rồi, mới mở miệng nói.

“Ở nơi này em cũng không phải lo lắng có bọn chó săn nữa rồi. Vệ sĩ tôi sẽ mang đi, trở về cùng với tôi. Đến thời điểm có em có thể trở lại làm việc được, tôi lại sẽ thu xếp để đến đón em. Vào khoảng thời gian này, em cần phải nghỉ ngơi thật tốt, biết không?”

Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Anh Tài, vậy trong khoảng thời gian này anh cũng nghỉ phép hay sao? Anh không suy nghĩ đến việc đi du lịch nữa à? Chờ đến khi anh trở về vừa vặn còn có thể uống rượu mừng đứa nhỏ đầy tháng đó.”

Vưu Lương Tài liếc nhìn Ứng Uyển Dung một cái, “Công ty có nhiều chuyện phải làm lắm. Em nghỉ phép thế này, tôi lại còn bận rộn hơn nhiều nữa. Nếu như có kịch bản thích hợp, thì tôi còn phải giữ lại cho em nữa. Còn chuyện uống rượu mừng đứa nhỏ đầy tháng, không cần em mời, tôi cũng sẽ tới uống.”