Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 76.1: Giải quyết
Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung chủ động nhắc tới Ứng Văn Triết, kỳ thực cũng là muốn tự mình đi qua đó để xem tình hình thế nào. Cô muốn nhìn xem, đến cùng anh trai của mình đã có sự thay đổi tốt hơn không! Con người, chung quy cũng sẽ có thời điểm đi tắt đường một chút. Tuy rằng cô cũng đã nghe Cao Lãng nói thêm rằng, thời điểm Ứng Uyển Dung gặp phải cơn địa chấn, thì lúc ấy Ứng Văn Triết cũng đặc biệt chạy đi tìm cô một chuyến, nghĩ muốn đến lấy tiền.
Nhưng qủa thật, nếu như không phải là đến mức độ hết thuốc chữa, thì Ứng Uyển Dung chắc chắn là sẽ không để cho anh trai của mình rời xa Lý Hương Hoa và mọi người trong nhà. diễnđàn✪lê✪quýđôn Dù sao phần lớn thời gian cô đều ở bên ngoài để quay phim, bên cạnh cha mẹ cô cũng chỉ có Ứng Văn Triết và Ứng Thừa Văn ở bên người làm bạn.
Cho dù cô là đứa con gái mà bọn họ yêu thương, nhưng mà xét đến cùng, con trai mới chính là người chăm sóc tuổi già cho cha mẹ, làm bạn bên cạnh cha mẹ. Ít nhất lần này đã không còn phải bận tâm đ ến vấn đề người chị dâu trước của cô nữa. Vì để tránh cho người nhà họ Hạ gây rắc rồi, vẫn là nên phải rời xa nơi đó.
Trong thành phố sợ rằng cha mẹ của cô ở sẽ không quen. Trước tiên có thể di chuyển đến sống ở thị trấn đã, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn lại sẽ nói với Ứng Văn Triết mở cửa hàng một lần nữa để làm người. Ứng Uyển Dung tin tưởng rằng, những ngày sau này nhất định sẽ càng nhiều chuyện tốt hơn.
Nhóm người Lý Hương Hoa cùng đến ở lại trong tiểu viện của hai vợ chồng Ứng Uyển Dung. Mọi người liên tục nói lời cảm tạ đối với Tống Tiểu Nha, làm cho Tống Tiểu Nha bối rối, mặt đỏ rần lên. Cô đặc biệt nhiệt tình giúp đỡ mọi người xách đồ mang đến trong viện, rồi mới rời đi.
Lý Hương Hoa cũng không biết phạm vi công tác của Tống Tiểu Nha chính là chăm sóc cho Ứng Uyển Dung, cdie,n;da.nlze.qu;ydo/nn cho nên trong lòng cảm thấy cảm khái, nói: “Cô bé kia là con người thật tốt bụng! Công ty của con lại còn đặc biệt phái một người đến để chăm sóc cho con như vậy, về sau con cần phải đi làm cho thật tốt đấy.”
“Mẹ nó à, Uyển Dung phải đi quay phim không phải là đi làm.” Ứng Đại Hùng ở bên cạnh nhắc nhở.
Lý Hương Hoa liếc mắt nhìn xéo ông một cái, “Đương nhiên là tôi đã biết chuyện này. Cái việc quay phim này, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nói vậy cũng là cùng một cái đạo lý với đi làm. Dù sao cũng là phải làm rất tốt.”
Ứng Uyển Dung buồn cười nói: “Mẹ, trong lòng con đã có tính toán rồi. Đi vào nhà thôi! Vừa vặn hai ngày trước con đã phơi chăn đệm xong xuôi rồi. Mọi người cứ yên tâm ở đây. Buổi chiều con và ba mẹ cùng đi đón anh trai.”
Ứng Uyển Dung nói xong cũng mang theo một cái gói to đi vào trước, lưu lại Lý Hương Hoa cùng Ứng Đại Hùng có chút xấu hổ đứng ở chỗ cũ. Dù sao lúc trước con trai của mình cũng đã gây lộn xộn như vậy. Chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của bọn họ, chỉ trách bọn họ không dạy dỗ con trai của mình cho thật tốt.
“Ai dà. . .” Cuối cùng hai người thở dài thật sâu. Nơi mi tâm mang theo khe rãnh thật sâu, mấy sợi tóc bạc trắng như ẩn như hiện ở giữa mái tóc.
Bởi vì Ứng Văn Triết bị giam ở trong trại tạm giam, Cao Lãng lại sợ vợ chồng Lý Hương Hoa không biết đường, nên anh đã đặc biệt xin nghỉ nửa ngày phép đi ra ngoài, lái xe mang theo Ứng Uyển Dung cùng vợ chồng Lý Hương Hoa cùng đi đón người.
Thủ tục gì đó là do Cao Lãng đi làm. Ứng Uyển Dung cùng Lý Hương Hoa đứng chờ ở một chỗ cạnh cửa. Bên đường bất chợt có người đi ngang qua đều sử dụng ánh mắt tò mò nhìn mấy người bọn họ. Ứng Đại Hùng rầu rĩ ngồi xổm xuống, không nhịn được liền lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu ra để hút.
Không khí yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy gió thổi qua lá cây, lưu lại âm thanh xào xạc. Chỉ chốc lát sau đã có tiếng bước chân vang lên, nghe đứt quãng, giống như là người đang đi tới còn có điều gì đang chần chờ vậy.
Ứng Uyển Dung ngẩng đầu nhìn lại, suýt nữa thì không nhận ra được người đang ở trước mắt mình kia, chính là Ứng Văn Triết. Ứng Văn Triết trước kia là người có tướng mạo lịch sự, là một người đàn ông thân cao chừng độ 1m 80. Bây giờ nhìn lại anh, thấy hai má đã hóp lại lợi hại, dưới lớp quần áo thân thể cũng gẩy rộc đi không ít, xem ra là Ứng Văn Triết đã phải chịu đựng không ít đau khổ.
Chờ Ứng Văn Triết cất bước đi tới, bước chân khập khiễng khiến cho mấy người Lý Hương Hoa đều ngây người ra. Phải mất một lát sau Lý Hương Hoa mới phản ứng kịp, bước nhanh tiến lên hỏi: “Văn Triết. . . Con bị làm sao vậy? Chân của con. . . Chân của con bị làm sao thế? !”
Ứng Văn Triết mặt cúi thấp, mái tóc thật dài buổng lòa xòa xuống đôi mắt, cất tiếng trả lời không có chút cảm xúc nào: “Thì như mọi người thấy đấy… Con bị thương, qua vài ngày nữa thì tốt rồi.”
Ứng Đại Hùng khó thở, đưa tay cầm lấy cánh tay của con trai, hỏi tới: “Có phải con ở bên trong đã đánh nhau hay không? Đến cùng chuyện như thế nào mà con cũng không chịu nói vậy?”
Cao Lãng đi theo ở phía sau nhìn thấy hai vợ chồng Lý Hương Hoa có cảm xúc không đúng, lập tức tiến lên nói giải thích: “Việc này con đã hỏi người ở bên trong kia rồi, là việc ngoài ý muốn thôi! Bất quá không có chuyện gì lớn, nghỉ nơi một thời gian thì sẽ tốt thôi.”
Lời nói của Cao Lãng rất có uy tín và sức nặng. Ứng Văn Triết ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn Cao Lãng một chút. Cuối cùng vẫn là cúi đầu chấp nhận ý kiến này. Ứng Uyển Dung đương nhiên đã thu nhận hết thảy mọi chuyện về trong đáy mắt. Cô tín nhiệm Cao Lãng, nếu quả thực có vấn đề gì, khẳng định là Cao Lãng sẽ nói ra ngày.
Mà Cao Lãng đã không nói ra, vấn đề như vậy nhất định là từ ở trên người Ứng Văn Triết mà ra!
“Anh trai.”
Ứng Văn Triết biết Cao Lãng đến đây, ba mẹ đến đây, như vậy em gái cũng sẽ tới. Nhưng bây giờ gặp Uyển Dung, nghe thấy cô gọi một tiếng anh trai như vậy, chẳng biết tại sao Ứng Văn Triết lại không biết phải đối mặt với em gái mình như thế nào!
Ngày ấy, anh giống như bị ma quỷ ám ảnh vậy. Quả thực Ứng Văn Triết cũng không biết mình đã nghĩ như thế nào nữa. Vì trở nên có tiền, cũng có tiền, anh đã quên đi rất nhiều rất nhiều. Chỉ biết là ngày Ứng Văn Triết còn ở nông thôn, anh sớm đã chịu đủ rồi. Anh si mê sự xa hoa truỵ lạc trong thành thị, luyến tiếc cái ngày được nghe người ta tâng bốc…
Thế nhưng, tất cả những cái này đều là giả dối. . .
Ứng Uyển Dung đưa một bình nước đến trước mắt cho Ứng Văn Triết. Cô cất tiếng dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ nói trước anh cần phải rửa cái tay, thay đổi lại một bộ quần áo. Sau đó trở về nhà liền bước qua chậu than một chút. Mọi xúi quẩy sẽ được đuổi đi hết. Hết thảy bây giờ đều là cuộc sống mới rồi.”
Ứng Văn Triết lúc này giương mắt lên nhìn. Trong ánh mắt của anh lóe lên một chút ánh sáng phức tạp khó hiểu . Đôi môi hơi run rẩy, nhấp nhấp đôi môi khô ráp một lúc rồi mới khàn giọng nói ra một câu. Đây chính là câu nói đầu tiên của Ứng Văn Triết : “Anh đã sai lầm rồi. Uyển Dung. . . Thực xin lỗi.”
Lời nói này vừa nói ra, Lý Hương Hoa vốn cảm tính, lập tức liền ở một bên bắt đầu gạt lệ rồi. Ứng Đại Hùng chính là liên tục thở dài, nhìn con trai, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép được.
Ứng Uyển Dung điềm tĩnh điềm đạm hơn, thản nhiên nói: “Không có việc gì, tuy rằng là anh đã đi lầm đường rồi. Thế nhưng anh đã biết sai thì có thể thay đổi được. Sống lương thiện thì sẽ có được sự yên ổn rất lớn. Cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn. Chỉ cần anhnhớ kỹ chuyện này, đừng bao giờ đi sai bước nhầm là tốt rồi.”