Đăng vào: 1 năm trước
Trong đại điện yên tĩnh không hề có một tiếng động, áp lực của Tiêu Yến để cung nhân cùng ở một phòng cảm giác dày vò.
"Thảo dân còn không có nghĩ kỹ, chi bằng hoàng thượng trước tiên nợ đi, đợi thảo dân nghĩ kỹ sau đó trở lại lấy." Trúc Minh như không có chuyện gì xảy ra mở miệng.
".. Được, chỉ cần trẫm có thể làm được, thì sẽ làm hết sức." Loại cảm giác vượt qua khống chế này khiến trong lòng Tiêu Yến không thích, nhưng niệm thương thế của Bạch Lạc Tích, cô vẫn là đồng ý.
Hai người không có nói năng rườm rà, tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng có loại cảm giác đã từng quen biết, Tiêu Yến không tên tin tưởng nữ tử này, tin tưởng nàng có thể chửa tốt Bạch Lạc Tích, tin tưởng nàng sẽ không đưa ra yêu cầu hoang đường.
Bên trong tẩm cung, Bạch Lạc Tích đỡ giường chậm rãi đứng dậy, nhiều ngày chưa từng hoạt động, thân thể đều cứng rồi.
"Điện hạ, thái y nói ngài vẫn chưa thể tùy tiện lộn xộn." Tiểu An thả ra việc trong tay, đến nâng đỡ
"Không sao, nếu như đều nghe thái y, ta sợ sống không đến hiện tại." Bạch Lạc Tích trêu ghẹo.
"Ngài chậm một chút, hơi hoạt động một chút thì được." Tiểu An đỡ lấy người suy yếu, càu nhàu, Bạch Lạc Tích nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nghe thanh âm của Tiểu An, không khỏi khẽ mỉm cười, cuộc sống như thế cũng không tệ lắm.
Vốn tưởng rằng ván này kết thúc, chính mình sẽ là nhà thắng lớn nhất, không nghĩ tới, chính mình vốn là một con cờ trên bàn cờ, nhưng mà, đã rất tốt, binh quyền bị một lần nữa phân phối, thêm vào Tiêu Yến hết sức nâng đỡ, làm cho trong triều không người khinh thường nữa.
Nhớ tới lúc đầu hồi kinh, Tiêu Yến từng dò hỏi chính mình sống như thế nào, lúc đó e ngại và bất mãn chiếm thượng phong, thuận miệng ứng phó. Hiện tại nghĩ kỹ lại, chống đỡ chính mình kiên trì đến bây giờ chắc chính là sự trông mông của Tiêu Yến thôi.
Đứa trẻ bị đày đi trong quân không phải số ít, nhưng đại thể đều không sống được rất lâu, trong ký ức cái đêm sao đầy trời kia, hai đôi mắt thâm thúy vượt qua tuổi tác kia, nàng ở quân doanh biết lần đầu tiên bạn bè xấp xỉ tuổi tác, người kia đem thảm mỏng manh phủ ở trên người đứa trẻ cuộn mình gào khóc.
"Ở trong đây, chỉ có quên mình là ai, mới có thể còn sống, đừng mang theo hồi ức, hoặc là ngươi có thể đem hồi ức biến thành hi vọng."
Đây là câu nói duy nhất Bạch Lạc Tích nghe được người kia nói, ban đêm hôm ấy, đại doanh bị tập kích, Lưu tướng quân vọt vào doanh trại cháy hừng hực, chỉ có cơ hội đem Bạch Lạc Tích cứu đi, những hài tử khác đều chôn thây biển lửa. Cho tới bây giờ, Bạch Lạc Tích mới hiểu được hàm nghĩa của câu nói kia.
Khẽ lắc đầu, không muốn nhớ lại nữa, khoảng thời gian này thân thể suy yếu, tinh thần cũng thả lỏng theo, rất nhiều ký ức giấu ở đáy lòng bao phủ tới, Bạch Lạc Tích cười khổ.