Đăng vào: 1 năm trước
Sau khi du ngoạn, tât cả đều trở về bình yên, Tiêu Yến mỗi ngày lâm triều nghe chính sự, Bạch Lạc Tích sửa sang lấy sự vụ cấm quân, Ninh Vương, Hạ vương cũng từng người bận rộn, ngoại trừ lâm triều, mấy người không có cơ hội gặp mặt gì.
Cần Chính Điện.
Bầu không khí căng thẳng dị thường, Tiêu Yến ngồi ở vị trí đầu, thưởng thức ngọc bội mang theo bên người, yên lặng nghe quần thần nêu ý kiến.
"Hoàng thượng, nguyên soái trong quân trống đã lâu, thần kiến nghị do Trang lão tướng quân tạm thời tiếp quản." Binh Bộ Thượng Thư Nhiếp đại nhân ra khỏi hàng.
"Trang lão tướng quân tuổi tác đã cao, thanh niên tuấn kiệt bây giờ xuất hiện lớp lớp, hoàng thượng sao không từ bên trong chọn nhân tài có thể tạo."
Thần kiến nghị, Ninh Vương Điện hạ tiếp nhận, Điện hạ là chúng thần luôn hướng về. "
Chúng thần ngươi một lời ta một lời, đầu lưỡi khẩu chiến, Tiêu Lạc Vân nghe được câu cuối cùng này, trong lòng cảm giác nặng nề, đây là muốn đem mình đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, híp mắt nhìn về phía Hạ vương, người sau đáp lại mỉm cười nhàn nhạt.
" Hoàng thượng kính xin ngài định đoạt. "
Trong lòng Tiêu Yến rõ ràng, sau khi lão nguyên soái từ quan, vị trí này không thể lâu dài bỏ trống, chỉ là không nghĩ tới chúng thần nóng ruột như vậy.
" Việc này vẫn cần bàn bạc kỹ càng, dung trẫm suy nghĩ thêm. "
Tiêu Yến cần phải tìm một người bất luận thân phận hay là công lao cũng có thể phục chúng, Ninh Vương là ứng cử viên không tệ, nhưng cô còn không muốn phá vỡ thế cuộc đã cân bằng trong triều.
" Không có chuyện khác thì bãi triều đi. "Tiêu Yến nhẹ giọng hạ lệnh.
" Thần có chuyện khởi bẩm. "
Âm thanh lanh lảnh ngăn trở bước chân Tiêu Yến đã nhấc lên, quay đầu lại thấy được Bạch Lạc Tích quỳ ở giữa cung điện, Tiêu Yến hơi nghi hoặc một chút.
" Chuyện gì? Nói đi. "
" Thần đã nhiều mặt kiểm chứng, đã tìm được cá lọt lưới Bạch gia năm đó. "
Bạch Lạc Tích chậm rãi phun ra một câu nói, nàng luôn chờ đợi cơ hội, hôm nay quần thần làm lễ, lại ném ra vấn đề tiếp chưởng soái vị gay go như thế, nàng nhất định phải dệt hoa thêm gấm.
" Cái gì? "
Tiêu Yến trợn mắt trừng mắt Bạch Lạc Tích, hiển nhiên không tin mình vừa nghe được.
" Thần xin chỉ triều đình lùng bắt dư nghiệt. "
Bạch Lạc Tích cúi người dập đầu, đây là cơ hội duy nhất có thể để nàng đường đường chính chính khôi phục thân phận, nàng sẽ không bỏ qua.
" Là ai? Người ở đâu? "
Tiêu Yến lại tiếp tục ngồi ở trên ghế, híp lại hai mắt, tay trái gắt gao siết ngọc tỷ trên bàn.
" Tham tướng quân Bạch gia năm đó Bạch Lương. "
Bạch Lạc Tích hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là làm chuyện nàng có thể đời này đều không thể tha thứ.
"... "
Không nghe thấy cai tên trong lòng mình suy nghĩ, trái tim Tiêu Yến hơi thả lỏng, gắt gao nhìn chằm chằm người quỳ dưới đất, trong ngoài đại điện hoàn toàn yên tĩnh, triều thần khiếp sợ, nghi hoặc của Ninh Vương, bất cần của Hạ vương, tức giận của Tiêu Yến, Bạch Lạc Tích Bạch Lạc Tích rõ ràng phân biệt trong điện mỗi người giờ khắc này cảm xúc biến hóa, nhưng nàng chỉ có thể làm như không thấy.
" Xin hoàng thượng ân chuẩn, thần nguyện tự mình dẫn quân đem Bạch Lương bắt về. "
Bạch Lạc Tích ở dưới ánh mắt của mọi người mở miệng lần nữa, nàng cho chính mình lưu lại chỗ trống, không đem Bạch Hiên khai ra
" Được! Trẫm cho phép, không hổ là con cháu của Tiêu gia, chờ ngươi lập công trở về, trẫm sẽ ở điện Phụng Tiên cúng tổ tiên, bẩm báo tổ tiên "Tiêu Yến cố nén lửa giận trong lòng, chậm rãi mở miệng, trong ngoài quan thần đều ở, Bạch Lạc Tích chọn vào lúc này rũ sạch quan hệ với Bạch gia, mục đích rõ ràng.
" Chuyện này.. "
" Điện Phụng Tiên, xem ra hoàng thượng là thừa nhận thân phận của Điện hạ."
Chúng thần thấp giọng nghị luận, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Bạch Lạc Tích quỳ dưới đất, ai cũng chưa từng thấy được, lúc này trên mặt Bạch Lạc Tích tuy vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng đã tê dại, một kích này nàng thắng rồi, tuy nhiên để Tiêu Yến càng thêm kiêng kỵ.