Đăng vào: 1 năm trước
Bạch Lạc Tích chậm rãi đứng dậy, ngoan ngoãn đứng một bên, ở trước mặt Tiêu Yến, nàng không dám tùy ý biểu lộ tâm tình, cũng không dám tùy ý làm càn, ở trong mắt nàng, Tiêu Yến không chỉ là mẫu thân, càng như là thần linh tồn tại, bất luận khi còn bé chính mình lười biếng không muốn đọc sách, hay là hiện tại.. Tất cả đều không gạt được vị vương giả cao cao tại thượng này, mỗi một khắc ở cùng với Tiêu Yến đều để nàng cảm giác áp lực.
"Đau đầu tốt hơn một chút rồi?" Tiêu Yến nhìn Bạch Lạc Tích một mình đờ ra, mở miệng hỏi.
"Tốt nhiều rồi."
"Vết thương trên người thì sao? Có nội thương hay không?"
"Cũng tốt nhiều rồi, đều là bị thương ngoài da, mấy ngày nữa liền có thể khỏi hẳn." Bạch Lạc Tích theo quy tắc trả lời.
"Ừm, cố gắng nghỉ ngơi." Tiêu Yến thấy dáng vẻ câu nệ của Bạch Lạc Tích, cảm thấy vô vị, dặn một câu, cất bước đi đến ngoài điện.
"Vâng." Bạch Lạc Tích cung kính gật đầu.
"Đúng rồi, sau này không cho phép uống rượu." Tiêu Yến đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người nhắc nhở.
".. Vâng." Tuy trong lòng không muốn, nhưng Bạch Lạc Tích chỉ có thể hàm hồ đáp ứng.
Có được đáp án hài lòng, Tiêu Yến trực tiếp rời đi, Vinh Thiển mỉm cười nhìn Bạch Lạc Tích một chút, bước nhanh đuổi theo.
"Ngươi làm sao không thông báo?" Bạch Lạc Tích trong nháy mắt ngã ở trên giường, oán giận Tiểu An.
"Điện hạ, đây là trong cung, ngài vậy mà để ta đi tìm rượu, ta cũng có được bản lĩnh này a." Tiểu An cười đáp lại
"Nhưng mà Điện hạ, ngài ở trước mặt hoàng thượng quả thực chính là.." Tiểu An cười còn không quên trêu chọc
"Ngươi cũng không như thế." Bạch Lạc Tích bất mãn lẩm bẩm.
Khi hai người vui cười, một con chim bồ câu trắng rơi vào trong viện, trên chân cột dây đỏ, mới nhìn qua cùng với chim bồ câu trắng thông thường không có khác biệt.