Đăng vào: 1 năm trước
"Ngài không có sao chứ?" Vinh Thiển nỗ lực nắm lấy tay của Bạch Lạc Tích.
"Không có chuyện gì, ngài giúp ta lấy chút rượu đến đi, ngủ một giấc là tốt rồi." Bạch Lạc Tích né tránh cái tay đưa qua của Vinh Thiển, nàng sợ nhiệt độ lạnh lẽo dọa đến đối phương.
"Được, lão nô tận lực.."
Còn chưa đợi Vinh Thiển nói xong, Bạch Lạc Tích đột nhiên theo song sắt quỳ ở trên đất, gắt gao cắn môi dưới, hô hấp càng nặng nề.
Ngục tốt sợ hãi lùi về sau hai bước, không dám đứng đối diện Bạch Lạc Tích, Vinh Thiển thì lại quỳ xuống theo, đỡ lấy người ngã xuống.
"Ta đi bẩm báo hoàng thượng."
Vinh Thiển chạm đến bàn tay lạnh như băng của Bạch Lạc Tích, trong lòng không khỏi run lên.
"Đừng.. Dung cô cô." Bạch Lạc Tích bị đầu đau và phía sau sưng tấy hành hạ, đã không thể suy nghĩ bình thường, nàng cho rằng Vinh Thiển muốn đi cáo trạng với Tiêu Yến, nói như vậy, không cần nói rượu, có lẽ Tiêu Yến sẽ vì việc này lại trách phạt trách phạt một trận.
"Xin ngài.. Đừng nói cho hoàng thượng biết, rượu.. Ta không cần." Bạch Lạc Tích dùng ngữ khí gần như cầu xin.
"Mở cửa." Vinh Thiển nhìn ra thần trí của Bạch Lạc Tích đã có chút không rõ.
"..."
Ngục tốt có chút do dự.
"Có chuyện gì để ta gánh chịu, mở cửa." Vinh Thiển có chút nóng nảy.
"Vâng." Ngục tốt run rẩy đem cửa lao mở ra.
Vinh Thiển bước nhanh đi vào, đem Bạch Lạc Tích nâng dậy, bố trí ở trên giường, nàng không dám tùy ý đem người mang ra đại lao.
"Đi thông báo hoàng thượng, thì nói Điện hạ bị thương rất nặng, xin nàng ân chuẩn ra tù dưỡng thương." Vinh Thiển không dám rời đi, sợ Bạch Lạc Tích có chuyện, chỉ có thể đem yêu bài đưa cho ngục tốt, hi vọng như vậy Tiêu Yến có thể hiểu rõ.