Chương 91: Mưu nghịch (1)

Lạc Tích

Đăng vào: 1 năm trước

.

Hạ vương phủ.

Tiêu Lạc Hàm một thân thường phục ngồi ở trên băng đá trong viện, nhìn trên cây mang theo lồng chim, hiếm thấy thanh thản.

"Điện hạ, Vương thái phó đến rồi." Quản gia trình thưa.

"Ừm." Khẽ gật đầu, đứng dậy đón lấy.

"Ngài có chuyện gì phái người thông báo một tiếng là được rồi, thời tiết nóng như vậy, còn đích thân tự đi một chuyến." Tiêu Lạc Hàm gật đầu, trong thầm kín nàng đối với tổ phụ này vẫn là cung kính hữu lễ.

"Hàm nhi, thăm hỏi ra cái gì rồi." Vương thái phó cũng không cấm kỵ, trực tiếp mở miệng dò hỏi.

"Nhìn dáng vẻ Ninh Vương trận địa sẵn sàng đón quân địch, Mẫu Hoàng cũng không ở trong cung." Tiêu Lạc Hàm tùy ý nói ra.

"Không ở trong cung.. Đây là một cơ hội tốt." Vương thái phó yên lặng suy tư, thử thăm dò mở miệng.

"Cơ hội tốt gì?" Tiêu Lạc Hàm đùa chim bạch yến trong lồng, không có để ý Vương thái phó.

"Hàm nhi, hoàng thượng không ở trong cung, trú quân ngoài thanh lại bị điều đến tái ngoại, trong tay Ninh Vương không có binh quyền, bây giờ trong kinh duy nhất có thể điều động cấm quân.." Vương thái phó không có nói tiếp, nhưng hai người đã sáng tỏ, bá phụ của Tiêu Lạc Hàm chưởng quản cấm quân nhiều năm.

"Tổ phụ! Ngài có ý gì?" Tiêu Lạc Hàm vào triều nhiều năm, triều đình tranh đấu, tuy thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới.. Mưu nghịch.

"Nhiều năm như vậy, hoàng thượng đối với Ninh Vương vẫn yêu chuộng, ngài không phải không biết, bây giờ Bạch Lạc Tích hồi kinh, tuy hiện tại không đủ trở thành uy hiếp, nhưng hoàng thượng trước sau không bỏ xuống được, khó bảo toàn sẽ không đề bạt trọng dụng, nếu như hai người liên thủ, tình cảnh của ngài có thể tưởng tượng được" Vương thái phó chậm rãi hướng dẫn.

"Mẫu Hoàng đối với Ninh Vương.. Là yêu chuộng chút, cũng sẽ không bởi vì một người yêu thích lung tung giao phó xã tắc. Còn về Bạch Lạc Tích, nàng đối với ngôi vị hoàng đế không có uy hiếp." Tiêu Lạc Hàm trong lòng từ chối, tuy khát vọng, nhưng cũng tuyệt không muốn gánh vác bêu danh thiên cổ.

"Điện hạ! Cơ hội tốt ngàn năm một thuở a." Vương thái phó không muốn từ bỏ.

"Tổ phụ, đừng nói nữa, hôm nay đối thoại chỉ có ngươi và ta biết được, liền như vậy coi như thôi." Nhìn biểu hiện không cam lòng của Vương thái phó, Tiêu Lạc Hàm quả đoán từ chối.

"Aiz! Chỉ mong tương lai ngươi sẽ không hối hận." Vương thái phó chỉ có thể thở dài một tiếng, phất tay áo mà đi.