Đăng vào: 1 năm trước
Cứ như vậy kiên trì chốc lát, Bạch Lạc Tích chậm rãi quỳ thẳng thân thể, tuy bất mãn trong lòng, nhưng vẫn là e ngại lửa giận của Tiêu Yến, vào lúc này quật cường sẽ chỉ làm chính mình càng gian nan.
"Là Lạc Tích xử trí không thỏa đáng." Có một số việc nghĩ thông suốt rồi, kỳ thực cũng không có khó khăn như vậy, Bạch Lạc Tích thành khẩn nhận sai.
"..."
Nhìn cảm xúc của Bạch Lạc Tích biến hóa, Tiêu Yến có một hoảng hốt trong chớp mắt, đứa nhỏ này khống chế tâm tình để cô sợ hãi, rõ ràng trước một khắc trong ánh mắt còn tràn đầy phẫn nộ và bất mãn, sau một khắc là có thể cung kính nhận sai như thế.
"Đứng lên đi, ăn ít thứ trước, nghỉ ngơi một chút, ngày mai theo ta đi quân doanh." Tiêu Yến cảm giác được Bạch Lạc Tích yếu ớt, không muốn làm khó nữa, nhàn nhạt sau khi phân phó quay người rời đi.
"Tạ ơn hoàng thượng." Bạch Lạc Tích hướng về phương hướng Tiêu Yến rời đi cung kính dập đầu.
"Điện hạ, mau đứng lên, ngài vẫn tốt chứ." Vinh Thiển bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con này, bước nhanh về phía trước nâng dậy Bạch Lạc Tích, người sau cũng không từ chối, nàng thật sự là cực kỳ mệt mỏi, mấy ngày nay chỉ là lấy chợp mắt thay thế giấc ngủ, thân thể rất mệt mỏi.
"Nô tỳ để nhà bếp làm chút đồ ăn thanh đạm, ngài trước đem dùng chút." Thấy Bạch Lạc Tích tựa ở trên người mình, Vinh Thiển thuận thế đem nàng ôm vào trong ngực, dìu đỡ vào phòng.
"Dung cô cô, mẫu.. Hoàng thượng làm sao đến rồi?" Bạch Lạc Tích vừa dùng thiện vừa mở miệng dò hỏi, ở trước mặt Vinh Thiển nàng luôn cảm giác rất an tâm, nói chuyện đương nhiên tùy ý rất nhiều, nhận ra được chính mình dùng từ không thỏa đáng, lúng túng cười cười.
"Aiz, hoàng thượng nhận được tin tức, gấp đến không xong, suốt đêm mang theo đại quân chạy tới." Vinh Thiển hơi thở dài.
"Nha." Bạch Lạc Tích không có tiếp tục truy hỏi, trong lòng tăng thêm cay đắng, đây là đang lo lắng cho mình sao? Nhưng cả ngày lẫn đêm trước đó chính mình cần cô, Tiêu Yến lại ở nơi nào? Lắc lắc đầu, không để cho mình tiếp tục trầm luân tiếp, Tiêu Yến xưa nay cũng sẽ không chỉ để ý bất luận một ai, trong lòng cô là thiên hạ, chính mình chỉ là một hạt bụi nho nhỏ trong lòng cô, khi hạt bụi an tĩnh nằm trên đất, Tiêu Yến sẽ đem nâng ở lòng bàn tay thưởng thức, một khi bụi trần bị gió cuốn lên, biến thành cát bụi khiến người ta căm ghét, Tiêu Yến thì lại sẽ không chút do dự phá hủy.