Đăng vào: 12 tháng trước
Đại lao Đại Lý Tự.
Đến giờ ăn cơm, cai ngục xách xô cơm đi chia cho từng buồng, đi tới hai buồng cuối cùng hắn mới sững ra, hỏi người bên cạnh: “Buồng này có người từ lúc nào thế?”
Cai ngục bên cạnh cũng khó hiểu, hắn nhìn người trong buồng, chỉ thấy người kia gục đầu rúc trong góc tường, te tua bẩn thỉu, trông cực kỳ nản. Hắn lắc đầu: “Chắc là vị đại nhân nào bắt vào rồi. Kệ đi, chia xong cho nhanh còn ra xem Tô đại nhân thẩm vấn phạm nhân nữa.”
Nghe thấy Tô đại nhân thẩm án, cai ngục đi trước cũng hào hứng theo, hắn không để ý đến người kia nữa mà vội vàng chia cơm rồi bỏ đi.
Người vừa đi, người giả ngủ trong góc tường từ từ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn sang bên cạnh, cười bảo: “Trọng Bội, tôi giả vờ có giống không?”
“Tự chuốc lấy khổ.” Liễu Trình khẽ “hừ” một tiếng, ra cửa buồng bưng cơm về, ngồi tựa vào song gỗ thong thả ăn.
“Thức ăn của Đại Lý Tự cũng thịnh soạn ghê.” Thôi Hạo bưng bát ngồi sát Liễu Trình: “Có thịt nữa này, ngài xem.”
Liễu Trình lẳng lặng nhặt lá rau cải trong bát, coi như không nghe thấy.
“Trọng Bội, nhìn tôi đi mà.”
Vài phần yếu đuối, vài phần tủi thân, cuối cùng cũng khiến Liễu Trình bất đắc dĩ quay sang. Thôi Hạo nhanh tay nhanh mắt, gắp một đũa thức ăn cho sang bát Liễu Trình.
Liễu Trình cúi đầu, đờ đẫn nhìn miếng thịt đột ngột nằm trong bát mình, không biết phải động đũa thế nào.
Suy cho cùng người khó chịu cũng là hắn, vừa không nỡ đuổi người đi vừa không muốn người kia thấy dáng vẻ chật vật của mình. Vậy nên vẫn luôn là hắn tự tức giận với mình, trách mình bất tài vừa không thể tuyệt tình vừa không thể hạ mình, mới kẹt ở trạng thái chơi vơi khó chịu thế này.
“Ăn đi, mau ăn đi.” Thôi Hạo giơ bát ra hiệu với Liễu Trình rồi cúi đầu và hai miếng, nói: “Ngài cứ kệ tôi, trước đây nhà tôi nghèo, con nhà nghèo dễ nuôi lắm, được ăn thế này là tốt rồi.”
Liễu Trình im lặng ăn miếng thịt kia, nhãi kĩ nuốt xong mới nói nhỏ: “Trước đây ta cũng là con nhà nghèo.”
Thôi Hạo ngẩn ra, sau đó mừng húm. Cuối cùng Liễu Trình cũng để ý đến gã rồi, gã hí hửng nói: “Khác mà, ngài sống sung sướng ở thành Trường An quen rồi, đột nhiên ăn thế này chắc chắn chưa quen được.”
Một lát sau lại cúi đầu cười, nói nhỏ: “Ngài trong mắt tôi là Bồ Tát lá ngọc cành vàng, tôi sẵn lòng đặt ngài lên đầu quả tim mà cung, mà phụng, không chịu được ngài chịu khổ, ngài tủi thân chút thôi tôi đã khó chịu hết tâm can, khó chịu hơn mình thiệt thòi nữa.”
Liễu Trình bật cười: “Cậu là Thám hoa đấy, nói gì mà lộn xa lộn xộn.”
Thôi Hạo cũng cười: “Tất nhiên không so được với Trạng nguyên rồi.”
Nhắc đến Trạng nguyên, mắt Liễu Trình tối đi, song đã vội che giấu: “Dẻo miệng, không biết còn tưởng ta chuốc bùa mê thuốc lú gì cho cậu nữa.”
Thôi Hạo cúi đầu nghiêm túc nói: “Tôi đã trúng độc nặng rồi, không chữa được nữa.”
Đang ăn cơm, tiếng gào thét vang lên cách đó không xa, Liễu Trình dừng đũa, lá rau trên đũa rơi xuống bát.
“Chắc là Tô Sầm đang thẩm vấn nhỉ?” Thôi Hạo ngó ra ngoài, nói: “Nghe nói tên sáu ngón kia bị bắt về rồi, chỉ cần đợi hắn khai là có thể chứng minh ngài bị ép buộc.”
Liễu Trình gật đầu, gắp lại lá rau rơi xuống lúc này, khẽ nói: “Tô Sầm giỏi lắm.”
Bên phía Thôi Hạo không có động tĩnh gì, đến khi Liễu Trình nhìn lên mới thấy ánh mắt ai oán của gã nhìn thẳng vào mình, cực kỳ tủi thân.
Liễu Trình bật cười, an ủi hắn như dỗ trẻ: “Cậu cũng giỏi.”
“Thế tức là không giỏi bằng Tô Sầm.”
Liễu Trình bất lực, đành cười bảo: “Rồi, rồi, cậu giỏi hơn cậu ta, được chưa?”
…
Tô Sầm nhíu mày, vỗ mạnh lên bàn: “Nô tài to gan, mi có biết mưu hại Tiên đế đáng tội gì không!
“Không, tôi không nói dối!” Thái giám kia đã sợ mất hồn mất vía từ lâu, hắn lết đầu gối về Tô Sầm rồi dập đầu hai cái, nước mắt giàn giụa: “Những lời tôi nói đều là sự thật, không câu nào là dối trá!”
Mặt Tô Sầm lạnh tanh, không nhìn ra được chút manh mối nào từ đó, cậu nói tiếp: “Thế ta hỏi ngươi, Tiên đế và Điền Bình Chi có ân oán gì, tại sao lại vô duyên vô cớ giết một sĩ tử mới vào kinh?”
Thái giám sửng sốt, nơm nớp nói: “Tôi không biết, chuyện này tôi không biết thật. Tôi chỉ là một nô tài nghe lời chủ mà làm thôi, chủ có việc gì sao có thể nói cho đám tôi tớ chúng tôi biết?”
Tô Sầm rũ mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, lát sau bất chợt nhìn lên: “Dùng hình tiếp.”
Bộ kẹp loang lổ vết máu lại lồ ng vào mười ngón tay, thái giám kia lập tức hoảng sợ, lời nói ra không còn kịp suy nghĩ: “Là Điền Bình Chi! Không biết Điền Bình Chi làm gì phật lòng Tiên đế nên Tiên đế mới muốn giết hắn. Nhưng lúc đó bệnh tình của Hoàng đế Thái Tông nguy kịch, vào thời điểm thay đổi ngôi báu, Tiên đế không dám ra tay trắng trợn nên sai tôi đi xử lý việc này!”
Nói xong hắn lại giơ bàn tay bê bết máu của mình qua đầu: “Tôi thề với trời nếu tôi nói dối câu nào sẽ bị sét đánh bằng chết! Đại nhân hãy tin tôi, tôi không nói dối thật mà!”
Tô Sầm dẫn dắt: “Nhưng một thư sinh như Điền Bình Chi sao lại đắc tội với Tiên đế?”
“Hình như là… hình như là có lần Tiên đế mặc thường phục vi hành, không biết Điền Bình Chi đã làm gì mà phật lòng vua…” Kẹp vẫn còn trên tay, thái giám kia vắt óc nhớ lại: “Những chuyện khác thì tôi không biết thật, lần đó Tiên đế ra ngoài không dẫn người theo, Tiên đế băng hà, Điền Bình Chi cũng đã chết, e là không còn ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”
Mặc thường phục vi hành lại không dẫn ai theo, vậy tất nhiên là muốn làm việc gì đó quan trọng hay gặp ai đó quan trọng. Điền bá từng nói Điền Bình Chi bị giết vì nhìn thấy thứ không nên thấy, vậy “thứ không nên thấy” ở đây là chỉ thứ gì?
Tô Sầm ngẫm nghĩ một hồi, nhớ lại lúc trước Liễu Trình từng nói vẫn luôn tìm Tiểu Lục Tử này mà không thấy, bèn hỏi: “Mấy năm nay ngươi đi đâu? Tại sao không tìm thấy ngươi trong cung?”
“Tôi túc trực linh cữu cho Tiên đế ở Chiêu Lăng.” Tiểu Lục Tử nghĩ xong lại bổ sung: “Trước đây thì là giám sát xây dựng Chiêu Lăng, xây xong thì quản lý việc thu xếp dọn dẹp, sau này Tiên đế băng hà thì tôi tiếp tục túc trực ở đó. Từ sau chuyện đó thì Tiên đế đưa tôi đi, mấy năm nay tôi vẫn ở Chiêu Lăng, tôi cứ nghĩ mình sẽ ở Chiêu Lăng cả đời chứ, không ngờ lại về rồi.”
Tô Sầm chợt nghĩ ra: “Ai sai ngươi trở về?”
“Chắc là Thái hậu?” Thái giám kia ngờ ngợ, nói: “Có một người áo đen mang tín vật của Thái hậu đến đưa tôi về, nhưng từ khi về thì mãi Thái hậu vẫn chưa triệu kiến tôi. Tôi cũng đang khó hiểu đây, sao gọi tôi về lại không sai bảo chuyện, giờ trong cung nuôi không người khác nữa sao?”
Tô Sầm nhớ lại lúc Sở Thái hậu đến hôm qua, trông bà ta có đôi chút ngạc nhiên và sửng sốt, tuy đã che dấu rất nhanh nhưng cậu vẫn trông thấy được. Vả lại nếu Sở Thái hậu đã cố ý che giấu giúp Tiểu Lục Tử thì đưa hắn về làm gì chứ?
“Người áo đen cầm tín vật của Thái hậu?” Tô Sầm nhíu mày: “Ngươi chắc chắn tín vật đó là thật chứ?”
“Phượng ấn thật mà, sao mà giả được?” Tiểu Lục Tử nói xong cũng sững ra: “Ý đại nhân là có người giả mạo ý chỉ Thái hậu đưa ta về cung? Thứ khốn nạn nào vậy?”
Hắn sống ở Chiêu Lăng rất tốt, trời cao Hoàng đế xa, hô mưa gọi gió muốn gì cũng được, rốt cuộc là nên khốn nạn nào bắt hắn về chịu tai bay vạ gió thế này?!
Tiểu Lục Tử nghiêng người về phía trước, đụng vào vết thương trên tay, hắn lập tức đau đến nhe răng.
“Thế thì phải hỏi ngươi rồi.” Tô Sầm nhìn xuống: “Người từng gặp người đó rồi, hắn cao chừng nào? Mặt mũi ra sao? Có đặc điểm gì không?”
Lần này không cần Tô Sầm ép, Tiểu Lục Tử cũng tích cực phối hợp, hắn cau mày nghiêm túc nhớ lại, rồi thưa: “Người đó còn rất trẻ, mặt mũi không tệ… Mỗi tội cũng nào cũng cười nhếch mép trông rất hèn, cực kỳ thiếu đòn.”
Tô Sầm đứng phắt dậy: “Tống Phàm!”
Tống Phàm đại diện cho Lục Tốn và Ám Môn. Sao cậu lại quên mất chuyện này có mối liên quan cực kỳ phức tạp với Ám Môn chứ? Từ Điền Bình Chi bị hại năm đó, đến xúi giục Điền bá giết người, rồi đến nay muốn có người âm thầm dắt cậu đi, Ám Môn vẫn luôn xuất hiện xuyên suốt, chưa từng vắng mặt khỏi vụ án này.
Trông qua thì nghĩ chỉ là chuyện giữa Điền Bình Chi và Tiên đế, không liên quan gì đến Lý Thích, nhưng nếu kéo cả Ám Môn vào thì mọi thứ đã dần liên kết lại với nhau.
Lỗ hổng tồn tại giữa từng sự kiện đã được lấp.
“Giam người lại đợi thẩm vấn.” Tô Sầm đứng dậy ra ngoài: “Không có lệnh của ta, không một ai được thẩm vấn nhân chứng của vụ án này một mình.”