Đăng vào: 11 tháng trước
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên từ cổng ngoài sân, một tiếng nối tiếp một tiếng, càng lúc càng nhanh, nếu nghĩ kĩ sẽ thấy giống như mưa đá to như trứng gà nện lên tấm gỗ, vội vàng mà khỏe khoắn như có việc gấp gì.
Tô Sầm và Khúc Linh Nhi nhìn nhau, Tô Sầm gấp giấy lại, nói với Khúc Linh Nhi: “Ra mở cửa.”
Khúc Linh Nhi ra ngoài mở cửa, Tô Sầm thì cất giấy vào ngực, trong lúc khều bấc đèn thì người đã quay lại, khó hiểu nhìn Tô Sầm: “Tô ca ca, đâu có ai.”
“Không có ai?” Tô Sầm nhíu mày: “Thế vừa rồi ai gõ cửa?”
Khúc Linh Nhi lắc đầu: “Chắc là gõ nhầm thôi.”
Tô Sầm nhìn ra màn đêm tối mịt ngoài cửa sổ, cậu ra đóng cửa phòng, quay lại nói: “Thôn này không yên bình, chúng ta cũng ngủ sớm thôi.”
Khúc Linh Nhi ôm góc chăn nhỏ trước ngực, gật đầu.
Tô Sầm vừa đi tới bàn định tắt nến thì ánh nến nảy lên lộp độp, bóng người trong phòng lay động, cùng với đó là tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên phía xa.
Hai người dỏng tai nghe, Khúc Linh Nhi bực bội xốc chăn: “Ai đùa với ông đấy!”
Vừa định hùng hổ ra mở cửa thì y bị Tô Sầm cản lại, thì thầm vào tai vài câu, Khúc Linh Nhi chợt sáng tỏ.
Có bài học từ lần trước, Khúc Linh Nhi nhẹ tay nhẹ chân dịch ra cổng sân, khinh công của y tốt, nhón chân đi thế này không có chút tiếng động nào. Đến gần cổng sân tiếng gõ cửa vẫn chưa dứt, khoảng cách gần thế này, e là thần tiên Đại La cũng không chạy kịp.
Tô Sầm cũng ra khỏi phòng tựa lên cửa, im lặng nhìn xem ai còn có nhã hứng lúc nửa đêm thế này?
Khúc Linh Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên then cửa, lắng nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Y quay lại nhìn Tô Sầm, sau đó nhanh tay mở cửa ra!
Bỗng chốc tiếng gió thổi trong sân cũng như ngừng lại, một lúc sau, Tô Sầm mới nhíu mày, bước lên hỏi: “Có chuyện gì?”
Khúc Linh Nhi ngẩn ngơ quay lại, vẻ hoảng sợ vẫn chưa tan biến trong mắt: “Tô… Tô ca ca, không có ai…”
Tô Sầm cũng kinh ngạc: “Sao lại thế được?”
Vừa rồi lúc Khúc Linh Nhi mở cửa tiếng gõ cửa vẫn chưa dứt, trừ phi người bên ngoài có khả năng độn thổ, nếu không không thể biến mất trước mắt Khúc Linh Nhi được!
“Không… không có người thật…” Khúc Linh Nhi như sắp khóc tới nơi: “Tô ca ca, có phải có ma không?”
“Trên đời này lấy đâu ra ma.” Tô Sầm bước lên cài lại then, vỗ vai an ủi Khúc Linh Nhi. Vừa quay đầu lại, cậu trông thấy ánh trăng lạnh lẽo, lẻ loi treo cao trên nóc nhà tranh.
“Linh Nhi, giúp tôi chuyện này.”
…
Khúc Linh Nhi nằm bò trên nóc nhà, mắt nhìn ra cổng sân. Có ánh trăng chiếu sáng, y có thể nhìn rõ cả bên trong bên ngoài sân, y không tin đã vậy rồi còn không bắt được kẻ giả thần giả quỷ kia.
Tô Sầm đứng trong sân nhìn hai cánh cửa, chỉ cần Khúc Linh Nhi lên tiếng, hai người họ phối hợp chắc chắn sẽ không gì sai sót.
Ánh trăng sáng rõ, gió thổi cỏ lay trong này như cũng yên giấc cùng cả thôn làng, ngoài cái bóng lẻ loi làm bạn, khoảng sân trống trải không có đến cả tiếng côn trùng.
Tiếng gõ cửa lớn như vậy, dù bà Lục lãng tai không nghe thấy, không lý nào Lục Tiểu Cửu lại không nghe được cả. Chẳng lẽ họ thật sự bị tòa nhà lớn đe dọa tới mức không dám ra xem thử hay sao?
Đợi mãi, khi Khúc Linh Nhi sắp ngủ gục trên nóc nhà thì tiếng gõ cửa chợt vang lên!
Khúc Linh Nhi choàng tỉnh, nhoài người nhìn đằng trước.
Sau đó Khúc Linh Nhi sững ra như bị dội nước lạnh, nói không nên lời.
“Linh Nhi!” Tô Sầm thét lên, mãi sau mới kéo được hồn Khúc Linh Nhi về: “Thấy gì rồi?”
Khúc Linh Nhi thật lòng muốn khóc, ngoài cửa chẳng có lấy bóng ma nào chứ nói gì đến người, nhưng tiếng gõ cửa vẫn chưa dứt, “cộc cộc” từng tiếng vang vọng trong khoảng sân trống vắng.
Khúc Linh Nhi cuống cuồng chạy xuống, kéo tay áo Tô Sầm: “Tô… Tô ca ca, làm sao đây?”
Tô Sầm nhíu mày nhìn cửa, tiếng gõ cửa nhành càng dồn dập làm Tô Sầm cũng hoảng loạn theo, ngoài cửa như có đến vài chục, vài trăm bàn tay cùng gõ, nhưng Khúc Linh Nhi lại nói với cậu là không có người…
Tô Sầm bình tĩnh lại, bước nhanh lên mở cửa… Quả nhiên, bên ngoài trống trải, im lặng như lúc đầu.
Chẳng lẽ là ma gõ cửa thật?
Không đợi Tô Sầm hoàn hồn, tiếng thét bỗng vang lên phía sau. Tô Sầm vội quay lại nhìn, chỉ thấy ngón tay Khúc Linh Nhi run run chỉ ra sau cậu, đôi mắt mở to vì sợ hãi, hoảng sợ đến cùng cực.
Tô Sầm hơi nghiêng đầu, trông thấy trên cánh cửa bên cạnh mình là một chữ “chết” viết bằng máu tươi, vết máu chưa khô, vẫn đang nhỏ xuống tí tách.
…
Tô Sầm ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn, ma xui quỷ khiến sờ lên cửa.
Đầu ngón tay dinh dính, hơi tạm, đúng là máu.
“Tô ca ca, chúng ta vào thôi.” Khúc Linh Nhi không dám đi lên, chỉ đứng trong sân nhìn ra, thấy Tô Sầm thẫn thờ nhìn chữ bằng máu kia, y chỉ sợ Tô ca ca bị cái gì hớp hồn.
Y thấy Tô Sầm không lùi còn tiến, như thể sắp nhào lên cánh cửa kia.
Lát sau, Tô Sầm bỗng mỉm cười.
Khúc Linh Nhi thót tim, thầm nghĩ: Toi rồi, Tô ca ca bị ma nhập rồi, lát nữa đánh nhau thật mình có nên nương tay không đây?
Tô Sầm ngoắc tay gọi Khúc Linh Nhi: “Lại đây.”
Khúc Linh Nhi thầm nghĩ: Còn lâu ta mới mắc bẫy. Chân đã lên đà chuẩn bị chuồn: “Tô ca ca, tự dưng tôi buồn ngủ quá, tôi về đi ngủ đây.”
Tô Sầm sốt ruột gọi lại lần nữa: “Lại đây.”
Tim Khúc Linh Nhi đập thình thịch, vừa sợ con ma này gọi y tới để mổ bụng lột da, vừa sợ mình không ra con ma sẽ bực dọc nhào lên. Phân vân khó xử, đi không được mà không đi cũng chẳng xong.
Tô Sầm nhìn là biết tên Khúc Linh Nhi này lại tự dọa mình, cậu trợn mắt, nói: “Cậu không tới đây là tôi nói cho Kỳ Lâm biết cậu giấu hắn liên lạc riêng với Hàn Thư.”
Khúc Linh Nhi không cãi lời, ngoan ngoãn đi qua.
Tô Sầm khép cửa từ bên ngoài, dẫn Khúc Linh Nhi ra nấp sau một gốc cây to, nói nhỏ: “Tôi biết chuyện gì xảy ra rồi.”
Khúc Linh Nhi hoàn toàn không để tâm đ ến cánh cửa nữa: “Sao huynh biết tôi bí mật liên lạc với Hàn Thư?”
Tô Sầm khẽ cười: “Tôi là ma mà, cái gì chả biết.”
Khúc Linh Nhi trợn mắt: “Có ma như huynh tôi chẳng sợ ma nữa đâu.”
Vừa nói xong, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hai người lập tức nín thở, cùng nhìn ra cửa. Bất ngờ là, trước cửa không có gì.
“Có thấy không?” Tô Sầm hỏi nhỏ.
Khúc Linh Nhi nhắm mắt không dám nhìn: “Thấy… thấy gì?”
“Có thấy cái gì đang gõ cửa không?”
Khúc Linh Nhi hơi hé mắt, sau đó lập tức che lại: “Có gì đâu, không có gì hết!”
Tô Sầm cưỡng ép kéo tay Khúc Linh Nhi xuống: “Nhìn lại đi.”
Khúc Linh Nhi bị Tô Sầm ép phải mở mắt, vừa nhìn sang y không khỏi ngẩn người: “Mấy bóng đen đó là cái gì thế?”
“Chính là mấy bóng đen đó.” Tô Sầm cười khẽ, dắt Khúc Linh Nhi đi ra, bóng đen trước cửa lập tức tản đi, biến mất trong bóng đêm.
Khúc Linh Nhi nhanh tay nhanh mắt ném con dao lá liễu ra, bắn trúng một bóng đen trên không, rơi “bịch” xuống đất.
Hai người sáp lại nhìn, Khúc Linh Nhi thốt lên: “Đây là… dơi?”
Tô Sầm cúi người nhặt dao: “Đây là kẻ đầu sỏ gõ cửa đêm nay.”
Khúc Linh Nhi khó hiểu: “Nhưng tại sao nó lại gõ cửa?”
Tô Sầm mỉm cười, chỉ lên chữ bằng máu trên cửa: “Vì cái này đây.”
“Có người viết chữ bằng máu lươn lên cửa, máu lươn tanh, đến đêm đàn dơi ngửi thấy mùi tanh bay đến sẽ không ngừng va lên cửa. Mà một khi chúng ta mở cửa chúng sẽ bay hết, tất nhiên là ta sẽ không bắt được ai. Cứ như vậy cả đêm, chúng ta không tìm được lý do chỉ có thể tự mình dọa mình.”
Khúc Linh Nhi lập tức biến nỗi sợ thành nỗi giận: “Ai hả? Chiêu thâm độc như vậy cũng nghĩ ra được nữa? Để ông đây tóm được sẽ lập tức đánh cho mẹ ruột không nhận ra luôn!”
Tô Sầm lắc đầu: “Tôi xem rồi, trên cửa nhà khác không có chữ máu mà chỉ nhà chúng ta có, có người cố ý muốn dọa chúng ta.”
Ngõ nhỏ tối mịt dày đặc sương đêm, dù vừa nãy có người nhìn họ thật thì giờ cũng đã chạy mất tăm mất tích rồi.
Nửa đêm canh ba, hai người đành múc nước cọ sạch vết máu trên cửa, bảo đảm không thu hút dơi đến nữa mới yên tâm đi ngủ.
Vật lộn đến nửa đêm mới được ngả lưng, Tô Sầm tắt đèn, Khúc Linh Nhi vươn vai, sẵn sàng ngủ một giấc đã đời.
Cốc… cốc… cốc…
Hai người choàng mở mắt!
Mà lần này đáng sợ hơn cả… là tiếng gõ cửa ở ngay bên tai họ, trên cánh cửa phòng chỉ cách họ vài bước chân.