Chương 136: Diệt khẩu

Trường An Thái Bình

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Người chết do bị đánh một chưởng vỡ kinh mạch, kinh lạc đứt đoạn, khí huyết trào lên mới khiến thất khiếu chảy máu. Khi các anh phát hiện ra người cũng chỉ vừa ngừng thở, tiếc quá, còn trẻ vậy đã chết rồi.”

Hành cung không có ngỗ tác, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể tìm ra một thầy thuốc dân gian, đành kéo đến làm thay việc khám nghiệm.

Tô Sầm nghe xong gật đầu: “Là cao thủ làm.”

So với lần trước nhìn thấy cái đầu lâu đã sợ mất hồn thì lần này Hoàng Miễn tiến bộ hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là không ngồi bệt ra đất nữa, chứ giọng vẫn còn run rẩy: “Sao lại thế này?”

Nha sai đi hỏi thăm nạn nhân cũng về, trình: “Dân chúng xung quanh đều nói không thấy ai vào rừng, từ đầu chí cuối chỉ có một người đó đi vào.”

“Trùng hợp bắt gặp?” Tô Sầm nhíu mày suy nghĩ: “Hay là cố ý mai phục?”

Tô Sầm ngẩng đầu hỏi: “Phía trên thì sao?”

Khúc Linh Nhi thò đầu ra giữa lá cây, nhảy xuống, đến bên cạnh Tô Sầm: “Trên này rất sạch sẽ, không có manh mối gì, có thể ném một người lên cây cao như vậy còn đánh vỡ kinh mạch trong một chưởng, nội lực của hung thủ sâu không thể lường.”

“Người vừa mới đến đã chết ngay, hung thủ vẫn luôn ẩn nấp giữa chúng ta lại chưa từng ra tay, nay lại không tiếc bại lộ thân phận để giết một sai nha áp tải bạc, ắt mấy sai nha này có biết gì đó… hoặc là họ nhận ra gương mặt kia.” Tô Sầm quay lại nhìn Hoàng Miễn: “Có tìm được những người khác cùng áp tải bạc ngày đó không?”

Hoàng Miễn day ấn đường, rời mắt khỏi thi thể: “Không tìm thấy ai nữa, mấy người đó kẻ thì rời chức, kẻ thì thuyên chuyển, tôi cũng phải vất vả lắm mới tìm thấy người này ở một trấn nhỏ ngoài biên cương.”

Tô Sầm nhíu mày, sai nha bị giết là vì họ gây nên nguy hiểm cho người nhận bạc, nếu đúng như những gì Hoàng Miễn nói thì quả thật Hộ bộ đã ra bạc, mà bạc cũng đến Từ Châu rồi mới mất.

Hoàng Miễn hỏi: “Nếu hắn muốn giết người diệt khẩu sao không giết luôn từ lúc giao nhận bạc đi, còn phải để lại đến giờ?”

“Vì ban đầu hắn không biết đê sẽ vỡ, vẫn định thay xà đổi cột che mắt mọi người.” Tô Sầm híp mắt nhìn Lương Phương không biết đã đến từ lúc nào, đang trấn an nạn nhân, cậu bước lên, cười hỏi: “Lương đại nhân thực là yêu dân như con, mới thế đã nhận được tin rồi.”

Lương Phương lau mồ hôi trán, thở dài: “Mãi mới trấn an được mấy nạn nhân này, vụ này xảy ra e là mọi người lại sợ, ta là quan phụ mẫu, tất nhiên phải có trách nhiệm làm yên lòng họ.”

“Lương đại nhân nói phải.” Tô Sầm khẽ cười: “Xin hỏi, vừa nãy Lương đại nhân đi đâu?”

“Lúc nãy thì ta nghỉ trưa…” Lương Phương bỗng cau mày: “Anh nghi ngờ ta?”

“Lương đại nhân nghĩ nhiều rồi, hỏi theo lệ mà thôi.” Tô Sầm nói: “Có ai làm chứng không?”

Lương Phương khó chịu ra mặt: “Ta nghỉ trưa cần gì ai làm chứng?”

“Là thế này.” Tô Sầm chỉ sang Hoàng Miễn, bảo: “Vị đây là con trưởng nhà Thị lang Hộ bộ Hoàng đại nhân, Hoàng Miễn, lần này anh Hoàng đại nhân đến hỗ trợ chúng ta điều tra, người vừa mới chết là sai nha áp tải năm mươi vạn lượng lúc đầu.”

Lương Phương “hừ” một tiếng: “Thế liên quan gì đến ta, ta chưa gặp bao giờ.”

“Nhưng người đó lại bị diệt khẩu.” Tô Sầm híp mắt: “Xin hỏi Lương đại nhân, thường ngày vẫn luôn mang ấn quan theo mình hay sao?”

“Ấn quan là biểu trưng cho thân phận, tất nhiên là mang luôn!”

“Chưa từng làm mất?”

Lương Phượng hơi chững lại, rồi nói ngay: “Chưa từng!”

Ánh mắt Tô Sầm chợt sắc lẹm: “Nhưng trên văn thư giao nhận bạc lại có ấn quan của đại nhân, Lương đại nhân giải thích thế nào?”

“Không thể nào, đúng là nói láo!” Lương Phương tức giận: “Anh đừng có ỷ mình được chống lưng cho mà tùy tiện đổi trắng thay đen, có ra sao ta cũng là quan chính tứ phẩm nhậm mệnh triều đình, muốn bắt ta thì cứ lấy được bằng chứng xác thực ra trước!”

Tô Sầm cũng không giận, chắp tay đáp: “Lương đại nhân dạy phải.”

Lương Phương phất tay áo, tức tối bỏ đi.

Hoàng Miễn thấy Tô Sầm bị mắng té tát, không khỏi bước lên: “Nóng nảy thật.”

Tô Sầm day mũi, cười bảo: “Phải.”

“Có ấn quan và văn thư vẫn chưa thể định tội được sao?”

“Văn thư có thể làm giả, ấn quan cũng có thể mất, chưa có bằng chứng đanh thép thì chúng ta thật sự không thể làm gì vị Lương đại nhân này.”

Hoàng Miễn nhíu mày: “Người này lai lịch ra sao?”

Tô Sầm thở dài: “Năm xưa Tiên đế yếu người, không màng triều chính lâu ngày, ngoại thích và nội thị cấu kết làm loạn triều đình, quan ngoài vào kinh không lạy Hoàng thượng mà phải dâng thiệp lên phủ quyền quan Tào Quý trước. Thế nhưng Lương đại nhân này lại không chịu, cuối cùng bị lôi vào ngục hành hạ một phen, mất nửa cái mạng. Đến ngày đi ra còn lê một chân chạy đến cổng phủ Tào Quý nhổ nước bọt, mắng mỏ nửa ngày làm Tào Quý sợ chẳng dám ra ngoài, đối với tôi đã khách sáo lắm rồi.”

Vì vụ án có liên quan đến Lương Phương nên Tô Sầm đã cố ý hỏi thăm cả chuyện năm xưa, cũng coi như biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Hoàng Miễn hỏi: “Huynh nghĩ ông ta có phải hung thủ không?”

Tô Sầm nhìn theo Lương Phương, nói nhỏ: “Tôi mong là không phải.”

Sau này cậu mới biết, ngoại thích cấu kết với Tào Quý năm đó là ông anh nhà ngoại của Sở Thái hậu, cũng phải đến khi Lý Thích về từ biên quan mới phục chức cho Lương Phương, điều đến Từ Châu làm Thứ sử. Nếu không nể mặt Lý Thích thì với tính cách đó, e là Lương đại nhân đã động thủ với cậu lâu rồi, Tô Sầm cũng mong ông ta không phải, đừng khiến dân chúng Từ Châu nguội lòng, cũng đừng làm Lý Thích thất vọng.

Thấy Kỳ Lâm đi tới, Tô Sầm dừng suy nghĩ, hỏi hắn: “Bên Vương gia thu xếp xong chưa?”

Kỳ Lâm gật đầu: “Đồ Đóa tam vệ thay phiên túc trục, một con ruồi cũng không vào được.”

Tô Sầm nghe thế yên tâm. Có thích khách xuất hiện, cậu lo nhất là sự an nguy của Lý Thích, đây không phải thành Trường An, không có cung Hưng Khánh tường đồng vách sắt, lỡ như có kẻ nhân cơ hội ra tay với Ninh Vương sợ là không phòng được. May sao Lý Thích đi đâu cũng dẫn theo Đồ Đóa tam vệ, cũng coi như có thêm sự bảo đảm.

Kỳ Lâm hỏi: “Bên này có phát hiện gì không?”

Tô Sầm lắc đầu: “Cao thủ làm, không tìm thấy manh mối.”

Kỳ Lâm hỏi: “Cao thủ dùng kiếm?”

Khúc Linh Nhi thấy Kỳ Lâm đ ến, tức tốc đi lên: “Không phải, người đó bị…”

Tô Sầm giơ tay ngắt lời Khúc Linh Nhi, hỏi Kỳ Lâm: “Sao lại nói vậy?”

Kỳ Lâm vươn tay về phía mặt Khúc Linh Nhi, Khúc Linh Nhi còn tưởng Kỳ ca ca của y muốn sờ y, lập tức ra vẻ thẹn thùng xấu hổ.

Chỉ thấy Kỳ Lâm rất tự nhiên lấy chiếc lá trên vai y xuống, đưa cho Tô Sầm xem.

Khúc Linh Nhi: “…”

Tô Sầm nhận chiếc lá bị dao sắc chém thành hai nửa, lá vẫn còn tươi, bèn hỏi Kỳ Lâm: “Thế chứng minh điều gì?”

“Đường kiếm rất nhanh.”

“Nhưng quanh đây không có vết kiếm chém, người chết cũng không bị thương do kiếm.” Khúc Linh Nhi nói tiếp: “Vậy tức là vẫn còn một cao thủ dùng kiếm nấp trong tối nữa.”

Tô Sầm hỏi: “Có khi nào người dùng kiếm và giết người là một không?”

“Tô ca ca không biết đấy thôi, người tập võ chú trọng nhất là chuyên tâm một nghề, người dùng đao sẽ không luyện Thiết Sa Chưởng, kẻ học quyền pháp cũng sẽ không học bắn cung. Giống như Kỳ ca ca lúc trước dùng đao thì cùng lắm là giờ dùng kiếm, chứ không học lại môn tay không bắt kiếm gì đó, bởi vì làm vậy là trái lại với võ công tâm pháp đã học lúc trước.” Khúc Linh Nhi chỉ vào thi thể vừa được khiêng ra: “Rõ ràng người này bị chưởng lực đánh chết, không thể do cao thủ dùng kiếm làm được.”

Kỳ Lâm không nói gì, coi như thừa nhận.

Tô Sầm nhíu mày: “Thế người dùng kiếm là ai? Người khéo dùng kiếm lại có liên quan đến vụ án này thì ta chỉ biết một người đó thôi.”

Khúc Linh Nhi và Hoàng Miễn đồng thanh: “Tống Phàm!”

Hoàng Miễn từng thấy bản lĩnh của Tống Phàm, Khúc Linh Nhi thì từng đọ sức với gã, nói đến dùng kiếm, hai người gần như nghĩ ngay đến Tống Phàm.

Hoàng Miễn nện nắm tay: “Bảo sao người này phải chết, chắc chắn hắn đã thấy người nhận bạc lúc trước cấu kết với Tống Phàm nên mới bị diệt khẩu!”

Đang nói dở thì có tiếng khóc rất khẽ truyền tới, Tô Sầm nhìn sang, chỉ thấy có hai cái đầu nhỏ thò ra từ trong rừng, Hổ Tử dắt con Hai đi ra, cô bé đã khóc ướt mặt rồi.

Tô Sầm vội bước lên: “Sao thế này?”

“Bọn em thấy hết rồi…” Hổ Tử run bần bật: “Bọn em bắt ve trong rừng, thấy hết rồi…”

Tô Sầm chấn động: “Các em thấy gì rồi?!”

Hổ Tử cố bình tĩnh lại nhìn Tô Sầm, môi nó run rẩy: “Có người với một anh lúc nào cũng cười… giết người kia!”

Người lúc nào cũng cười không phải Tống Phàm sao! Tô Sầm vội hỏi: “Em có thấy rõ không?”

“Thì là…” Hổ Tử run rẩy chỉ ra sau: “Người lớn đã chặn chúng ta dưới chân núi lúc đầu.”