Post on: 11 tháng ago
Mấy hôm sau, chiếu chỉ điều nhiệm Thôi Hạo truyền xuống, giáng tới Huệ Châu nhậm chức Tư mã.
Chiếu chỉ tới vội, đường tới Huệ Châu lại xa xôi, Thôi Hạo chỉ đành thu dọn suốt đêm để lên đường nhậm chức ngày mai.
Ngày lên đường, ngoài Liễu Trình ra, còn có Tô Sâm và Trịnh Dương ra cổng thành tiễn.
Ba người từng cùng một giáp, từng cùng dự tiệc Quỳnh Lâm, cùng được ban thưởng diễu hành, ngồi trên ngựa cao tiền đồ rộng mở. Chỉ vì trong bữa tiệc kia chọn chỗ đứng khác nhau mà nay cảnh ngộ cũng khác biệt hoàn toàn.
Còn nhớ năm ấy một bài luận chữa nước của Tô Sầm chấn động triều đình, cậu dám nói lời kẻ khác không dám nói, dám làm việc kẻ khác không dám làm, gã thua cậu tâm phục khẩu phục.
Nhưng gã vẫn luôn giữ thái độ thù địch với Trịnh Dương, gã cảm thấy người này cướp vị trí thứ hai của gã. Hai người tranh đấu trong tối ngoài sáng, trên triều ngoài triều, đến nay đã hơn một năm, cuối cùng lại là đối thủ đến tiễn gã.
“Nghe nói Lĩnh Nam nhiều chướng khí, đây là ít thảo dược xua muỗi diệt bọ và chút hương liệu an thần.” Tô Sầm đưa bọc đồ cho Thôi Hạo: “Đường tới Huệ Châu xa xôi, Thôi huynh hãy giữ gìn sức khỏe.”
Thôi Hạo nhận túi đưa cho người hầu, chắp tay với Tô Sầm: “Đa tạ.”
Trịnh Dương cũng đưa hộp thức ăn sang: “Ta bảo đầu bếp trong phủ làm vội suốt đêm cho huynh, toàn mấy món điểm tâm có thể để lâu, huynh mang theo ăn dọc đường.”
Thôi Hạo cũng nhận rồi cảm ơn. Tuy xưa nay ba người đứng khác lập trường, tranh đấu trên triều nhiều hơn cả, nhưng suy cho cùng đều là bậc quân tử lỗi lạc, nay hắn sa cơ kẻ địch cũng không tát nước theo mưa, trái lại người cùng phe thì đua nhau giẫm đạp.
Thôi Hạo cảm thán, khách sáo thêm vài câu. Thấy đã gần đến giờ gã mới dừng lại, nhìn về phía Liễu Trình phía sau Tô Sầm và Trịnh Dương.
Hôm nay người kia đến tiễn gã chẳng nói câu nào, cũng không có gì tặng cho gã, chỉ đứng xa xa phía ngoài như một người qua đường.
Thấy Thôi Hạo nhìn sang, hắn mới hắng giọng, gượng gạo nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Thôi Hạo chỉnh lại tay áo, khom người vái lạy thật sâu. Lúc gã cúi người, hai mắt bỗng ươn ướt.
Một buổi sa chân, chỉ vì đứng sai chỗ. Nhưng nếu cho gã chọn lại một lần, gã vẫn sẽ đứng bên Liễu Trình mà không hề hối hận.
Liễu Trình trong bữa tiệc năm xưa mắt ngọc mày ngài, khí chất tuấn tú, từ cái nhìn đầu tiên đã hớp trọn hồn gã.
Trịnh Dương nói: “Lần này Thôi huynh không may mới gặp họa này, đợi ngày sau thánh thượng niệm tình cũ sẽ còn gọi huynh về nữa. Có cơ hội ta cũng sẽ nhắc với bệ hạ, không quên huynh đâu.”
Tô Sầm cũng nói: “Huệ Châu bệnh dịch tràn lan, lắm dân rợ ở ít được cảm hóa, Thôi huynh làm gì cũng nên cẩn thận, nếu có cơ hội thì cảm hóa man di, chỉnh đốn lại phong tục cũng là một việc công đức, tích lũy để về triều.”
Thôi Hạo đứng thẳng lại cười với Tô Sầm và Trịnh Dương, hai người họ suy nghĩ cho gã, gã có thể nghe ra ý tốt ý xấu. Thôi Hạo nhìn hai người, song lời lại nói với Liễu Trình:
“Nhất định tôi sẽ về.”
Dứt lời, gã thôi bịn rịn, ngoảnh đầu lên xe rồi đi ngay.
Xe chạy được chừng trăm bước, một đôi tay nhăn nheo đặt lên tay Thôi Hạo: “Hạo con?”
Thôi Hạo hoàn hồn, đáp: “Mẹ.”
Bà cụ run run lấy một thứ trong ngực ra, đưa cho Thôi Hạo: “Mới nãy có người nhét cho mẹ cái này, mẹ không nhìn rõ, con xem là cái gì?”
Thôi Hạo nhận lấy xem thử, rồi sững người.
Đó là một miếng ngọc bội được điêu khắc tỉ mỉ, dáng vòng tròn, hoa văn sợi, long lanh sáng ngời, mịn màng ấm áp.
Là miếng ngọc bội Liễu Trình vẫn đeo hằng ngày,
Liễu Trình, tự Trọng Bội, là miếng ngọc quý trời ban cho gã, gã trân trọng, chỉ muốn cất vào trong tim, nâng niu trên tay, cung phụng suốt đời.
Gã đi chuyến này không biết ngày trở lại, từ nay xa cách nghìn trùng, triều cục hỗn loạn, không ai biết ngày mai sẽ ra sao. Nay Liễu Trình tặng ngọc cho gã, là muốn nói với gã thấy ngọc như thấy người, có chân tình chứng giám.
Trên cỗ xe ngựa dần chạy xa, chàng thanh niên cố giữ bình tĩnh cả ngày cuối cùng cũng gục đầu, ôm miếng ngọc bội khóc không thành tiếng.
…
Mãi đến khi xe ngựa của Thôi Hạo khuất bóng, Trịnh Dương mới rời mắt, nói với Tô Sầm: “Về thôi.”
Tô Sầm gật đầu. Hai người vừa đi được mấy bước thì thấy Liễu Trình vẫn còn đứng đó, đang nghĩ xem có nên an ủi hắn mấy câu không thì Liễu Trình bỗng quay sang, hỏi Tô Sầm: “Người về Đại Lý Tự?”
Tô Sầm sửng sốt, gật đầu: “Phải.”
“Khéo quá.” Liễu Trình không nhìn theo nữa, nói với Tô Sầm: “Ta đi với ngươi.”
…
Tuy phủ Liễu đã suy bại, song lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, Liễu Trình ngồi xe ngựa tới, tiện đường muốn đưa Tô Sầm về. Tô Sầm không từ chối được đành lên xe.
Hai người ngồi hai bên xe ngựa, im lặng suốt dọc đường, ai nghĩ việc người nấy, trái lại không có chuyện gì xảy ra.
Đến Đại Lý Tự, Liễu Trình bảo xe ngựa về trước, còn hắn thì vào trong cùng Tô Sầm.
Đại Lý Tự vẫn yên bình như trước, Tiết Thành Trinh lên công đường phạt trượng, Trương Quân đánh Thái Cực ở sân sau, Ninh Tam Thông thì rúc vào nhà xác ngắm thi thể.
Liễu Trình vừa đến đã dấy lên sóng gió.
Lần trước Liễu Trình đến, ai nấy trong Đại Lý Tự đều lo lắng bất an, chỉ sợ vị Liễu tướng này nhíu mày chút thôi là san phẳng Đại Lý Tự của họ. Lúc này Liễu tướng lại là trung tâm vòng xoáy triều đình này, người đến quan sát chỉ tăng không giảm, ánh mắt e dè của mọi người lại có thêm đôi ý dò xét. Đồn rằng bây giờ Liễu Trình vẫn ở vị trí Thừa tướng, nhưng không còn Sở Thái hậu chống lưng phía sau, đã được miếng mà không có miếng nữa rồi. Hổ bị nhổ nanh không còn uy nghiêm đáng sợ, người có ý đồ rục rịch cũng muốn lên sờ mông hổ.
Trương Quân vẫn giữ nguyên tắc nhất quán, chuyện người sống không liên quan đến hắn, hắn vẫn đối đãi lịch sự với Liễu Trình, cung kính mời người vào ngồi.
Liễu Trình lại đứng yên trên công đường, nhìn quanh rồi nói: “Trương đại nhân, ta đến đây báo án.”
Trương Quân sửng sốt, hắn sực nhận ra Liễu Trình muốn nói gì, vội bảo: “Liễu tướng có gì muốn nói thì vào sảnh trong nói với ta là được, chỗ này lắm người nhiều chuyện, đừng để quấy rầy Liễu tướng yên tĩnh.”
Liễu Trình nhíu mày nhìn quanh: “Có người báo án, Đại Lý Tự các ngươi đều đối xử thế này sao?”
Trương Quân á khẩu, thận trọng nhìn Liễu Trình, đến khi đọc thấy sự kiên quyết trong mắt hắn mới thầm thở dài, quay sang bảo: “Chuẩn bị thăng đường.”
Trên công đường Đại Lý Tự, Liễu Trình chỉ đích danh muốn Tô Sầm thẩm tra, Trương Quân ngồi nghe bên cạnh. Ngoài Liễu Trình đang đứng dưới công đường cùng mấy nha dịch, còn có mấy hàng người vây quanh trong ngoài công đường, đợi xem vị Liễu tướng này muốn giở trò gì.
Tô Sầm không đích thân thẩm án nhiều, nhưng cũng từng lên công đường với Tiết Thành Trinh nhiều lần. Thấy bầu không khí đã đến lúc, cậu vỗ kinh đường mộc: “Người dưới công đường là ai, muốn thưa án gì?’
Lần đầu tiên Liễu Trình đứng trên công đường, hắn ngập ngừng một lúc mới nói: “Tại hạ Liễu Trình, người U Châu, muốn thưa một vụ án giết người.”
Tô Sầm lờ mờ biết được hắn muốn nói gì, bèn hỏi tiếp: “Vụ án giết người nào?”
“Mười hai năm trước, sĩ tử Liễu Châu Điền Bình Chi vào kinh ứng thí, cuối cùng chết trong cống viện, nhưng hắn không hề đột tử mà bị người khác hạ độc.”
Mọi người ồ lên.
Tô Sầm nheo mắt, hỏi: “Nhà ngươi nói hắn bị hạ độc hại chết, thế là ai hạ độc? Hạ độc gì? Tại sao lại phải hại hắn?”
Liễu Trình đứng dưới công đường, bỗng chốc như thất thần, tiếng ồn ã vang lên xung quanh. Tô Sầm vỗ bàn khiến mọi người im lặng, song lại không thúc giục Liễu Trình, để hắn yên lặng mà đứng.
Thời gian chừng một chén trà trôi qua, cuối cùng Liễu Trình cũng lên tiếng.
“Là ta giết hắn.”