Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Thời gian rút thăm không tính là ngắn, sau khi tên của hai thí sinh hiện lên trên quyển trục thì hai người còn phải lên đài nhận lấy thông hành đơn của đối phương, bởi vì sau khi trận đấu kết thúc thì người thắng cần phải bóp nát thông hành đơn của người thua, tuyên bố đào thải.

Du Phục Thời bốc thăm trúng một tán tu ở tây phương, xếp hạng gần cuối bảng, Dịch Huyền thì lại rút trúng một tu sĩ hạng 500 hơn của đông phương.

Trong đại điện của Côn Luân Phái, tông chủ của năm đại tông đang ngồi ở phía trên, tông chủ của các môn phái khác thì ngồi dọc theo hai bên đại điện, giữa điện có rất nhiều mặt Thủy Vân Kính đang trôi lơ lửng giúp các tông chủ nắm rõ tình hình rút thăm trên sân.

“Năm nay mở màn không có quá nhiều cặp đấu mà thứ hạng hai người không quá xa nhau.” Ngô Nguyệt chống một ngón tay lên trán nói, “Không có trò hay để xem.”

Bà nhớ rõ có năm có đến bảy tám cặp đấu mà các tu sĩ xếp hạng không quá chênh nhau, đánh đến ngươi chết ta sống, rất náo nhiệt!

“Ở khu vực của đông phương hai người ngồi ở đầu hàng và cuối hàng là đệ tử Thiên Cơ Môn sao?” tông chủ Thượng Khuyết Tông chỉ vào một mặt Thủy Vân Kính hỏi. “Còn kiêu ngạo hơn tất cả mọi người trên sân đấy.”

“Người đẹp kiêu ngạo một chút thì có làm sao.” Ngô Nguyệt thuận miệng đáp.

Tông chủ Ngũ Hành Tông nhấp một ngụm trà nói: “Thiên Cơ Môn hình như chỉ có các đệ tử tự mình đến, đại bỉ quan trọng như thế mà sư phụ cũng không tới, không biết nghĩ thế nào nữa.”

“Điều đó chứng tỏ các đệ tử của Thiên Cơ Môn độc lập, không cần sư phụ lo lắng.” Ngô Kiếm Phái tông chủ Chu Kỳ cũng từ tốn nâng chung trà lên nói.

Chỉ vì một chuyện cỏn con mà chưa gì bốn đại tông môn đã bắt đầu đối chọi gay gắt, các tông chủ khác ngồi dưới đại điện không khỏi im lặng rụt đầu làm đà điểu.

Chỉ có tông chủ Trảm Kim Tông Tả Thịnh Nguyên là ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ cùng Ngô Nguyệt như có điều nghiên cứu, Thiên Cơ Môn có quan hệ với Ngô Kiếm Phái ông ta đã biết, nhưng vì sao Hợp Hoan Tông cũng nói đỡ cho Thiên Cơ Môn? Vì mấy đệ tử đó trông đẹp sao?

……

Diệp Tố ngồi trên ghế, lấy ra một túi hạt dưa từ túi Càn Khôn, đây là đêm qua nàng đã đoạt từ chỗ Minh Lưu Sa, hiện tại nhàn rỗi nhàm chán nên nàng định tách vỏ đống hạt dưa này.

Bất quá không có chỗ để nên nàng lại lấy từ trong túi Càn Khôn ra chiếc bàn dài mà lúc trước đã làm trong bí cảnh, ngang nhiên đặt nó sang một bên, dù sao nàng ngồi ở hàng cuối cùng, chắc cũng không có ai để ý đến.

Sau đó một cái đ ĩa không lại xuất hiện ở trên bàn, được nàng dùng để đựng nhân hạt dưa.

Diệp Tố tách được hơn một nửa túi hạt dưa thì trên đ ĩa cũng đã chất đầy một tầng nhân nhỏ, nàng duỗi tay vỗ vỗ lên lưng tu sĩ đứng đằng trước: “Đạo hữu, phiền huynh chuyền về phía trước cho Du Phục Thời, cảm tạ.”

Du Phục Thời, ai mà không biết? Đặc biệt là các tu sĩ đến từ đông phương.

Vì thế trong bầu không khí khẩn trương trên sân thi đấu, hàng dài thí sinh từ đông phương bắt đầu từng người từng người chuyền một cái đ ĩa, cực kỳ chói mắt.

“Chuyền cho Du Phục Thời.” Lữ Cửu đưa đ ĩa cho Dịch Huyền đứng ở phía trước nói.

Dịch Huyền nhận lấy, nhíu mày nhìn nhân hạt dưa trong đ ĩa, chỉ cho một mình Du Phục Thời thì thôi đi, ngay cả vỏ cũng phải tách sẵn cho hắn sao?

Ngũ sư đệ xoay người, thò mặt ra nhìn Diệp Tố đang ngồi ở hàng cuối cùng.

Diệp Tố đang thầm tiếc mình không mang linh trà, bằng không có thể châm một ly trà uống thì bỗng nhiên nhận thấy một ánh mắt bén nhọn, nàng ngẩng đầu thì phát hiện thì ra là ngũ sư đệ đang cầm cái đ ĩa nhìn nàng chằm chằm.

Nàng nở nụ cười, phất phất tay xem như chào hỏi.

Dịch Huyền: “……”

Vì thế dưới ánh nhìn của Diệp Tố, Dịch Huyền giơ cái đ ĩa lên, sau đó bốc đi một nửa hạt dưa trong đ ĩa, cuối cùng mới xoay người đưa cho Trình Hoài An: “Chuyền cho Du Phục Thời.”

Lữ Cửu ở phía sau thấy rõ ràng cả quá trình không khỏi trầm mặc, nàng nhỡ rõ lúc đầu mới gặp, Dịch Huyền cực kỳ để ý đến mặt mũi, chuyện gì cũng nghẹn ở trong lòng.

Diệp Tố nhìn thấy cũng sửng sốt, chủ yếu là vì nàng nghĩ với tính cách của Dịch Huyền hắn sẽ không ở trường hợp như thế này ăn hạt dưa, không ngờ tới đã tính sai.

Chờ sau khi Du Phục Thời nhận được đ ĩa thì thấy trong đ ĩa đã chói lọi thiếu mất một nửa, hắn tưởng một nửa đó Diệp Tố đã lấy trước, kết quả ngay sau đó liền nghe thấy cách đó mấy hàng truyền đến thanh âm cắn nhân hạt dưa.

Du Phục Thời quay đầu nhìn lại thì quả nhiên phát hiện Dịch Huyền đang ăn từng mảnh nhân hạt dưa.

Hai sư đệ mới cũ bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tựa hồ xẹt xẹt tia lửa……cùng với hương thơn của nhân hạt dưa.

“Ta tự nhiên cũng thấy đói bụng quá.” Mã Tòng Thu chép chép miệng nói, “Sao Diệp Tố chỉ cho mỗi sư đệ của nàng ấy ăn vậy?”

Liên Liên thì trực tiếp mở ra truyền tin ngọc điệp hỏi Diệp Tố: “Còn hạt dưa không? Chúng ta cũng muốn nếm thử.”

Đồ vật mà ngày thường chẳng bao giờ thèm đụng đến thế mà lúc này lại cảm thấy thật thơm.

Rất nhanh Diệp Tố liền trả lời: “Còn có một chút, các ngươi đón lấy này.”

Diệp Tố đứng lên trên ghế, xoay xoay vai, sau đó nắm lấy túi, mô phỏng theo tư thế ném bóng bầu dục mà ném túi hạt dưa đến mấy người đang đứng ở hàng trên.

Túi hạt dưa bay theo một đường cong duyên dáng, mọi người của những phương khác đều thấy được rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.

Từ Trình Ngọc duỗi tay tiếp được túi đồ ăn vặt trân quý, hắn bốc trước cho mình một nắm, sau đó mới chuyền túi cho những người khác.

Vì thế một hàng trước sau của đông phương bắt đầu cắn hạt dưa tập thể.

“Điểm tâm của chúng ta sao đột nhiên thấy nhạt toẹt rồi?” Mai Cừu Nhân nhìn đ ĩa điểm tâm tinh mỹ trong tay, lẩm bẩm.

Nhan Hảo nhìn nhìn về phía Du Phục Thời cùng Dịch Huyền: “Nhìn mặt bọn họ thêm vài lần chắc là có thể ăn hết thôi.”

“Mã Thượng Tấu của Dương Trạch Tông đối chiến với Thiên Cơ Môn Diệp Tố, hai người bước lên trao đổi thông hành đơn.” Trưởng lão chủ trì hô.

Đối phương là đệ tử của một tông môn ở bắc phương, xếp hạng hơn 600.

Diệp Tố đi lên, sau khi trao đổi thông hành đơn với đối phương thì từng người lại trở về vị trí, tiếp tục chờ.

Đến mãi giờ Thân (khoảng từ 3-5 giờ chiều) thì buổi rút thăm chia cặp đấu mới chính thức kết thúc.

Diệp Tố thu bàn ghế vào trong túi Càn Khôn, còn chưa rời đi thì Ninh Thiển Dao đã tìm lại đây.

Hôm nay nàng ta mặc một thân váy màu vàng nhạt, càng thêm có vẻ kiều tiếu đáng yêu.

“Đại sư tỷ, muội nhìn thấy tên mọi người trên danh sách, thật là vui quá.” Ninh Thiển Dao cong mắt cười nói, còn duỗi tay ra ý đồ muốn ôm lấy cánh tay của Diệp Tố.

Diệp Tố không trốn nhưng Du Phục Thời lại chặn ngang một tay, hắn lôi áo của nàng từ sau lưng, làm nàng không thể không lùi lại vài bước.

Tiểu sư đệ đánh giá đ ĩa nhân hạt dưa vừa rồi: “Khó ăn.” Bị Dịch Huyền chạm qua rồi.

“Ừ, vậy lần sau không ăn nữa.” Diệp Tố thuận miệng nói một câu.

Du Phục Thời nhíu mày: “Không được.”

Hai người chỉ lo nói chuyện với nhau, Lữ Cửu cũng không quen biết tiểu sư muội gì đó, Dịch Huyền thì lại càng ít nói.

Thế nên Ninh Thiển Dao một mình đứng đó, không ai đáp lời, nụ cười trên mặt nàng ta đã sắp duy trì không nổi.

“Muội ở đây à.” Giản Hồ vừa chuyển mắt nhìn chỗ khác một lát quay lại thì đã không thấy nàng ta đâu, tìm một vòng mới thấy Ninh Thiển Dao đang ở chỗ này.

“Đại sư tỷ, đây là bằng hữu mà muội mới quen, Giản Hồ.” Ninh Thiển Dao xoay người kéo Giản Hồ đến giới thiệu, “Đây là đại sư tỷ, còn đây là tiểu sư huynh.”

Diệp Tố vốn đang quay đầu nói chuyện với Du Phục Thời, nghe thấy hai chữ “Giản Hồ” thì một chút cảm xúc cuối cùng trong mắt cũng hoàn toàn biến mất.

Giản Hồ, nhặt hồ, đây chính là tên trong nguyên tác mà tiểu sư muội đã đặt cho Hồ Vương.

*Giản Hồ – 简湖 (jiǎn hú) và nhặt hồ – 捡狐 (jiǎn hú) đọc lên đồng âm

Quyển trục của Hoàng Nhị Tiền chính là bị con hồ ly này đoạt đi mất.

“Đại sư tỷ, tỷ đang tức giận sao?” Tông giọng của Ninh Thiển Dao có chút hạ thấp nói, “Dùng thân phận Vô Danh tông tham gia tông môn đại bỉ là muội không đúng, nhưng muội chỉ là vì sợ chưởng môn sẽ không đồng ý cho muội tham gia, thế nên mới……”

Còn dám nhắc tới chưởng môn sư phụ.

“Vì sao sẽ cảm thấy chưởng môn sẽ không đồng ý?” Diệp Tố xoay người lại, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy cằm Ninh Thiển Dao, hơi cúi người nói, “Tiểu sư muội, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy có biết không, toàn bộ Thiên Cơ Môn còn không phải là vây quanh sư phụ của muội mà chuyển sao? Muốn sợ thì cũng là sợ sư phụ của muội mới đúng.”

Ninh Thiển Dao sững sờ tại chỗ, nàng ta không ngờ Diệp Tố sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy ra một chiêu này.

“Muội, không phải……” Ninh Thiển Dao lui về phía sau một bước, muốn tránh thoát khỏi tay Diệp Tố.

Giản Hồ đứng bên cạnh thấy Ninh Thiển Dao như thế thì liền xoay tay triệu ra linh thực, đánh về phía Diệp Tố.

Dịch Huyền rút ra Trọng Minh đao, bổ xuống linh lực cầu đang bay tới, chém nó ra làm hai.

Linh lực cầu phân làm hai nện xuống sân thi đấu, phát ra âm thanh ầm ầm làm đệ tử các tông môn còn chưa rời khỏi toàn bộ đều đứng lại.

Diệp Tố nở một nụ cười kỳ quái, buông Ninh Thiển Dao ra sau đó chạy về phía Giản Hồ.