Chương 179: Thần

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Những người khác ra khỏi Yêu giới từ đại môn, bắt đầu liên lạc người của bổn tông, Tàng Lục dẫn Diệp Tố và Du Phục Thời đi đến núi Thanh Khâu, để Tàng Thất mang yêu quân các tộc đi ra ngoài.

Hồ Vương chết ở núi Thanh Khâu mang đến một chấn động rất lớn nhưng khi Tàng Lục tới nơi thì cũng không ai dám ngăn cản.

Khoảnh khắc Diệp Tố nhìn thấy ấn ký trên xương cốt của Ninh Thiển Dao thì trong lòng nàng liền dâng nên một thôi thúc khó tả, vì thế khi đến núi Thanh Khâu nàng cũng bắt đầu thiêu thi thể của Hồ Vương, nhưng bản thể Cửu Vĩ Hồ khổng lồ, lại là một yêu thú Đại Thừa hàng thật giá thật, muốn thiêu ra xương cốt cũng cần không ít thời gian.

Trong mấy ngày này, các đại năng của tu chân giới đều nhận được tin tức nên đã tập kết tu sĩ đến nơi giao nhau của tam giới.

Yêu Vương của các tộc yêu cầu tu chân giới phải ký khế ước, hy vọng tương lai tu chân giới sẽ trợ giúp tài nguyên cho Yêu giới, vốn dĩ tưởng sẽ cần tốn một khoảng thời gian để thương lượng, nhưng Côn Luân với Chính Sơ tôn nhân đứng ra đi đầu đáp ứng khế ước với điều kiện yêu quân của Yêu giới phải đồng loạt tấn công Ma giới với tu sĩ, lúc này các tông môn khác cũng không chần chừ nữa mà đồng loạt ký khế ước.

“Yêu Chủ không phải là Hồ Vương à?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt kinh ngạc hỏi, “Ai là Yêu Chủ?”

“Du Phục Thời.” Nhan Hảo nhỏ giọng đáp, “Hình như hắn đã là Yêu Chủ từ trước rồi.”

“Không ngờ hắn vậy mà lại là Yêu Chủ.” Ngô Nguyệt chậc một tiếng, “Để hắn chiếm tiện nghi trong tông môn đại bỉ rồi, nhưng mà thân phận của đệ tử Thiên Cơ Môn đúng là hoe hòe lòe loẹt, nào là Yêu Chủ, nào là nửa ma.”

Ở một bên, tông chủ Vạn Phật Tông giận dữ: “Cốc Lương Thiên cũng ở Yêu giới? Ai dẫn hắn vào? Cái chết của Hồ Vương có phải cũng liên quan tới hắn hay không?”

“Là Diệp Tố dẫn hắn vào Yêu giới, nàng ta và Du Phục Thời còn ở bên trong.” Lục Trầm Hàn nói.

“Thiên Cơ Môn không những thu lưu đệ tử là Ma tộc mà còn móc nối quan hệ với nghịch đồ của Vạn Phật Tông ta.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nhìn Dịch Huyền lạnh lùng nói, “Không bằng trước tiên xử lí tên Ma tộc này.”

Dịch Huyền mới vừa liên hệ với sư phụ xong, biết tin Lữ Cửu đã tiến giai, ma vật dạo gần đây cũng không còn mò tới, vừa mới đóng lại truyền tin ngọc điệp thì liền nghe thấy lời nói của tông chủ Vạn Phật Tông, hắn mặt không biểu tình nhìn sang Nhạc Kỵ.

“Chỉ là huyết mạch nửa ma, nói gì mà Ma tộc.” Sư tổ Ngô Kiếm Phái lên tiếng, “Hắn là đệ tử Ngô Kiếm Phái chúng ta, Vạn Phật Tông không quan tâm làm sao để diệt trừ ma vật mà lại muốn đối phó đệ tử của ta?”

Sắc mặt tông chủ Vạn Phật Tông trầm xuống, không nghĩ tới trên dưới Ngô Kiếm Phái đều che chở cho Dịch Huyền.

“Các ngươi rốt cuộc còn đánh Ma giới nữa không?” Sư tổ Hợp Hoan Tông Thành Dực không kiên nhẫn nói, “Ma vật trong tu chân giới cũng đã bị tiêu diệt gần hết, huyết trì cũng đã bị hủy đi bảy, tám phần, nếu không đánh nữa thì ta trở về bế quan.”

Chính Sơ tôn nhân rốt cuộc mở miệng: “Những chuyện khác để sau hẳn bàn, hiện giờ tấn công Ma giới, phá hủy Linh Lung Cốt mới là chính sự.”

Lần này đánh vào Ma giới, không đơn giản là trừ ma mà còn muốn tiêu diệt Linh Lung Cốt mà Đồ Vưu đã thu được, cắt đứt con đường phi thăng của bà ta.

Đại môn Yêu giới hơn vạn năm trước bị đóng lại, nhưng cửa vào Ma giới lại không hề bị đóng mà là do vài vị đại năng của tu chân giới liên thủ thiết lập cấm trận để giam cầm ma vật, tuy rằng cũng không thể giữ chân được Ma Chủ và Ma Tôn, hiện tại muốn để chúng tu sĩ và yêu quân tiến vào thì tất nhiên trước hết phải mở ra cấm trận.

Thế nên các vị đại năng liền đứng ra chuẩn bị mở cấm trận.

Các tông đều đã tập trung ở nơi tam giới giao nhau, an tĩnh nhìn các đại năng giải trận, Luân Chuyển tháp sau lưng bọn họ đã biến mất.

Tháp không phải đột nhiên biến mất mà là sau khi đại môn Yêu giới mở ra và nhóm người Dịch Huyền đi ra, mười hai vị Bồng Lai Thánh Sứ đột nhiên ngâm tụng, thiết hạ trận pháp ảo thuật, mang theo Luân Chuyển tháp biến mất.

Dịch Huyền nhìn cấm trận bị giải trừ, lộ ra đại môn Ma giới đen ngòm xen lẫn những tia đỏ sẫm, ngay sau đó hắn lại nghe thấy từng đạo ma âm.

【 Bọn họ tới! 】

【 Bọn họ tới!! 】

Ma âm vừa bén nhọn vừa thê lương khiến Dịch Huyền theo bản năng xoay người nhìn quanh quất bốn phía.

“Làm sao vậy?” Từ Trình Ngọc đứng ở bên cạnh thấy vậy liền hỏi.

“Huynh có nghe thấy âm thanh gì không?”

Từ Trình Ngọc chỉ vào đại môn Ma giới ở trước mặt: “Là âm thanh truyền đến từ Ma giới sao?”

“Huynh cũng nghe thấy sao?” Dịch Huyền chụp lấy cánh tay của Từ Trình Ngọc gấp gáp hỏi.

“Nghe đồn trong Ma giới có rất nhiều xương khô, chúng sẽ thường phát ra tiếng khóc than.” Từ Trình Ngọc vỗ vỗ bả vai hắn, “Đừng quá khẩn trương.”

Hắn cho rằng Dịch Huyền đang lo lắng vì bản thân có huyết mạch Ma tộc.

Dịch Huyền chậm rãi buông ra cánh tay của Từ Trình Ngọc, muốn giải thích rằng âm thanh mà hắn nghe được không phải tiếng khóc, nhưng hắn nhìn sang nét mặt của mọi người chung quanh, tất cả đều đang tập trung nhìn đại môn của Ma giới, không ai nghe thấy từng đạo âm thanh này, giống như lần trước ở Luân Chuyển tháp vậy.

……

Linh hỏa đốt liên tục ba ngày Diệp Tố mới thiêu xong bản thể Cửu Vĩ Hồ cơ hồ chiếm cứ một nửa động phủ, lộ ra khung xương trắng.

Nàng tìm kiếm một vòng, cuối cùng quả nhiên phát hiện trên một đoạn xương có một ấn ký màu tím, nhạt hơn của Ninh Thiển Dao, gần như nhạt đến mức không thấy được, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể phát hiện ra.

Đây là dấu vết do Ma Chủ hấp thu lực lượng lưu lại sao?

Diệp Tố bẻ đoạn xương xuống cầm trong tay xem xét kỹ, nàng muốn dùng thần thức tra xét nhưng khi thần thức vừa mới đụng vào ấn ký nàng liền bị phản phệ, thần thức bị bắn trở lại, Diệp Tố lảo đảo phun ra một ngụm máu tươi.

Du Phục Thời đang ngồi bên cạnh lập tức đứng dậy, đỡ lấy nàng.

Tàng Lục cũng bước tới, ông nhặt đoạn xương rơi trên mặt đất, định đưa lại cho nàng, tuy nhiên sau khi cầm lên ông lại khựng lại: “Đây là……”

Diệp Tố nhìn ông, thấy Tàng Lục mở miệng vài lần nhưng không thể nào thốt được nên lời.

“……” Tàng Lục há mồm ngậm miệng nhưng mãi vẫn không thể phát ra tiếng, cuối cùng mới nói được một câu, “Quy bị câm sao?”

Diệp Tố nhìn chằm chằm Tàng Lục nói: “Ông lặp lại lời vừa rồi định nói thử xem.”

Tàng Lục há mồm: “……”

“Cảnh giới hiện giờ của ông đã đến mức nào rồi?” Diệp Tố tiếp tục hỏi.

Lúc này Tàng Lục lại có thể mở miệng nói chuyện, ông đáp: “Độ Kiếp hậu kỳ, cũng có thể xem như là ngụy Thần.”

Diệp Tố chống tay lên trán, nếu nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện tay nàng có chút run rẩy.

—— cấm ngôn.

Cấm ngôn diễn ra trong hai tình huống, một là lập khế, giống như nàng và Cốc Lương Thiên đã làm ở Luân Chuyển tháp, nếu muốn xé bỏ khế ước thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn, hai là áp chế của cảnh giới cao hơn đối với cảnh giới thấp hơn.

Nàng nhớ tới có lần Du Phục Thời chỉ chỉ lên trời không nói, nhớ tới Khấp Huyết kiếm muốn nói lại thôi, và tình cảnh hôm nay Tàng Lục không cách nào nói ra tiếng.

Có chút kỳ quái.

Ngay cả Diệp Tố cũng không giải thích nổi suy đoán của bản thân.

“Ta……” Thanh âm của Diệp Tố có chút nghẹn, “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Lúc ba người bước ra đại môn Yêu giới thì cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng đội ngũ yêu quân và tu sĩ khuất sau lối vào Ma giới, chỉ còn dư lại một tốp nhỏ tu sĩ canh giữ bên ngoài, gồm đệ tử của Côn Luân, Vạn Phật Tông và Ngô Kiếm Phái.

Phong Trần đạo nhân, tông chủ Vạn Phật Tông và tông chủ Ngô Kiếm Phái cũng có mặt, còn có một đại năng Côn Luân cũng cùng canh giữ bên ngoài.

“Diệp Tố?” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ quay đầu nhìn thấy ba người thì ngạc nhiên hô lên.

“Chu tông chủ, Dịch Huyền đã đi vào rồi sao?” Diệp Tố hỏi ông.

“Đi vào rồi.” Chu Kỳ nhìn sang bên cạnh Diệp Tố, ông có thể cảm nhận rõ ràng cảnh giới của Tàng Lục vượt xa chính mình.

“Hồ Vương đã chết.” Diệp Tố nhìn tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nói, “Tình huống giống với ba vị sư tổ lúc trước, là ta đã tin lầm Cốc Lương Thiên, ta vốn không nên ra tay cứu hắn.”

Nhạc Kỵ nhìn chằm chằm Diệp Tố nói: “Đợi sau khi giải quyết xong chuyện Ma giới, ta chắc chắn sẽ chính tay xử lý phản đồ.”

“Ba vị sư tổ được an táng bên trong Vạn Phật Tông đúng không?” Diệp Tố hỏi, “Ngày sau nếu có cơ hội, đệ tử sẽ đi bái lạy các vị sư tổ.”

“Không cần.” Nhạc Kỵ lạnh nhạt nói, “Sư tổ của bổn tông an nghỉ ở nơi bế quan, đó là cấm địa của Vạn Phật Tông, người ngoài không được bước vào.”

Vẻ mặt Diệp Tố tiếc nuối, khom lưng chắp tay nói với ông: “Nếu vãn bối có gặp lại Cốc Lương Thiên, ta nhất định sẽ bắt hắn đưa đến trước mặt tông chủ.”

Sau đó nàng nói với các vị tông chủ: “Chúng ta muốn trước tiên về Thiên Cơ Môn một chuyến.”

Chu Kỳ cảm thấy người tiến vào Ma giới đều là tinh anh, cũng không thiếu một người như Diệp Tố nên liền gật đầu: “Ngươi đi đi.”

“Du Phục Thời là Yêu Chủ, bên người lại có đại năng tương trợ, không bằng trước cứ tiến vào Ma giới, trừ ma xong lại về tông môn.” Phong Trần đạo nhân nhìn Du Phục Thời và Tàng Lục ở bên cạnh, “Đây chính là trận chiến quyết định vận mệnh của tam giới.”

“Phong Trần đạo nhân, chúng ta rất nhanh sẽ quay lại.” Diệp Tố cúi đầu nói, “Thiên Cơ Môn đã chuẩn bị một đám pháp khí, vừa lúc chúng ta trở về sẽ mang theo.”

“Vài vị đại năng đã cùng các đệ tử vào Ma giới.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nói với Phong Trần đạo nhân, “Để bọn họ về Thiên Cơ Môn một chuyến cũng không đáng ngại.”

Phong Trần đạo nhân do dự một lát: “Cũng được.”

Sau khi cáo biệt, Diệp Tố lấy ra quyển trục truyền tống, mang theo hai người trở lại Thiên Cơ Môn.

“Đại đồ đệ?” Trương Phong Phong đang ở Thí Luyện Trường kiểm tra pháp khí do các đệ tử luyện ra, vừa ngẩng đều liền nhìn thấy ba người Diệp Tố xuất hiện bên ngoài đại môn.

“Pháp trận này……” Tàng Lục chỉ vào đại trận đang không ngừng lưu động trong không trung, mấy chữ sau không cách nào có thể nói ra.

Diệp Tố nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói với Trương Phong Phong ở bên trong: “Sư phụ, chúng con có việc cần làm, phải đi ngay ạ.”

Ở bên ngoài Ma giới nói trở về lấy pháp khí là giả, nàng chẳng qua là muốn đi Vạn Phật Tông một chuyến để xác nhận một việc, từ lời nói của Nhạc Kỵ nàng biết được thi thể của ba vị sư tổ vẫn còn ở trong cấm địa.

Vừa rồi trước mặt các tông chủ nàng chỉ lấy ra quyển trục truyền tống bình thường, lúc này đây nàng mới lấy ra quyển trục Vạn Cảnh Thông mang theo Tàng Lục và Du Phục Thời đi đến Vạn Phật Tông.

Diệp Tố tùy tay vẽ mấy tờ phú chú dán lên người ba người, ba người lập tức biến mất, lúc đi ngang qua các đệ tử Vạn Phật Tông cũng không ai nhận ra sự hiện diện của họ.

Diệp Tố muốn điều tra cái chết của ba vị sư tổ Vạn Phật Tông, hoặc là nói cũng muốn thiêu thi thể của ba người bọn họ để xem xét.

Nàng đã xem qua tố hồi ngọc bản của Ninh Thiển Dao nên rất nhanh liền tìm được đường đến cấm địa.

Pháp trận của cấm địa đã được dựng lên một lần nữa, chẳng qua vẫn là pháp trận cũ, hẳn là tông chủ Vạn Phật Tông cũng không nghĩ tới sẽ còn ai khác lại tiến vào, chỉ phòng ngừa đệ tử Vạn Phật Tông đi loạn.

Nàng mất một ít công sức mới có thể lặng yên không một tiếng động cởi bỏ pháp trận, dẫn hai người đi vào.

“Pháp trận này ta xé một cái là nát.” Tàng Lục đi ở phía sau lải nhải.

“Nếu xé mở thì người thiết trận sẽ cảm ứng được.” Diệp Tố dặn dò ông không được lộn xộn.

Dựa theo hình ảnh đã thấy trong tố hồi ngọc bản, Diệp Tố đi đến được ba động phủ, nàng bước vào động phủ đầu tiên liền nhìn thấy một khối khô thi trong tư thế đả tọa nhập định, đi tiếp hai động phủ còn lại cũng thấy vị trí của thi thể giống với trong tố hồi ngọc bản, có vẻ thi thể của ba vị sư tổ chưa từng bị động qua.

Diệp Tố đặt ba cổ thi thể lại chung một chỗ, bàn tay nổi lên linh hỏa, mặt không biểu tình dẫn linh hỏa thiêu ba khối thây khô.

Mấy ngày sau.

“Trên xương cốt của bọn họ cũng có.” Du Phục Thời ngồi ở bên cạnh, nhìn ba cổ thi thể bị thiêu đã gần xong nói.

Diệp Tố thu hồi linh hỏa, tiến đến kiểm tra ba bộ xương trắng, quả nhiên tìm thấy được ấn ký màu tím trên cả ba bộ xương, đậm hơn của Hồ Vương nhưng nhạt hơn của Ninh Thiển Dao.

Năm cổ thi thể, bốn cái bị rút cạn linh lực hoặc yêu lực, ấn ký lưu lại cũng giống nhau, nhưng Ninh Thiển Dao vì sao cũng có, còn đậm hơn của bốn người còn lại.

Ngoại trừ Huyền Âm chi thể, Ninh Thiển Dao cũng không có điểm đặc thù nào khác.

Huyền Âm chi thể……

Lúc trước Diệp Tố vẫn luôn có một nghi vấn, vì sao Dương Đàm không tự mình dùng giọt Ngạch Linh Huyết đó mà lại cho Ninh Thiển Dao?

Ấn ký màu tím có phải có liên quan gì đến khả năng dung hợp Ngạch Linh Huyết hay không?

Diệp Tố nhìn chằm chằm ba bộ xương, sắc mặt dần dần trở nên cực kỳ khó coi, ấn ký màu tím trên xương cốt, nàng không biết vì cái gì, nhưng có thể khiến đại năng Độ Kiếp hậu kỳ cấm ngôn thì chỉ có một loại tồn tại.

—— Thần.

Hấp thu linh lực của ba vị sư tổ Vạn Phật Tông, khiến yêu lực Hồ vương khô cạn có khả năng không phải là Ma mà là Thần.

Nhưng mà trong tam giới rõ ràng không hề tồn tại vị Thần nào chưa phi thăng.

Diệp Tố quay đầu nhìn tiểu sư đệ đang ngồi buồn chán ở một bên, đệ……không phải đệ đúng không?