Chương 194: Hầm rượu

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Gian phòng này không có người ở, trên cửa chỉ dán một lá phù tránh bụi, Diệp Tố đẩy cửa bước vào, không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc chính là kết cấu, không có gì thay đổi, vạn năm vẫn như vậy, một chiếc giường, hai cái bàn, một cái ở cửa sổ phía đông và một cái ở gian lớn ngay chỗ cửa chính. Xa lạ chính là giường và bàn lại được làm từ tài liệu rất tốt, tốt hơn giường và bàn ở vạn năm sau của nàng vô số lần, bên trong lại còn tràn ngập linh khí thuần túy nhất Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố đóng cửa lại, ngồi vào bàn, nét bình tĩnh nhẹ nhàng trên mặt chợt biến mất, hai tay nàng chống lên trán, dùng sức nhắm chặt mắt lại, muốn ổn định những suy nghĩ hỗn loạn đan xen trong đầu, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Không biết mọi người như thế nào rồi, trước khi nàng rời đi Dịch Huyền vẫn còn đang đối chiến với Lục Trầm Hàn, nhưng tên họ Lục dường như được hư ảnh cung cấp lực lượng, còn tiểu sư đệ nữa, đệ ấy phải đối đầu trực diện với hư ảnh đã thực thể hóa, mặc dù trong giới có không ít cực phẩm linh thạch tím nhưng linh thạch cũng sẽ có lúc dùng cạn.

Còn có Đồ Thế tiền bối bò ra từ rừng bia đá.

Lúc này Diệp Tố còn không biết rằng sau khi nàng đi, toàn bộ tam giới rơi vào tình trạng thời gian ngưng đọng.

Nàng hít một hơi thật sâu, chầm chậm thở ra, sau đó buông tay khôi phục thành Diệp Tố bình tĩnh thường ngày.

Diệp Tố đứng lên đi về phía giường, ngồi xuống bắt đầu nhập định tu luyện, nàng phải dùng tốc độ nhanh nhất để tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, phi thăng thành Thần sau đó trở về.

……

Ngày hôm sau.

Minh Lưu Sa vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tây Ngọc và Hạ Nhĩ đang đứng ngó nghiêng bên ngoài gian phòng đầu tiên, hắn bĩu môi: “Đã trễ thế này còn chưa dậy luyện khí? Vậy mà đòi làm đại sư tỷ?”

“Hình như là đang nhập định.” Tây Ngọc nhìn vào khe cửa sổ ở phía đông nói.

Minh Lưu Sa hừ một tiếng: “Thôi được rồi, nếu như nhập định thì chúng ta đừng quấy rầy, đi tìm người Trận Pháp Đường đến lập kết giới bên ngoài phòng cho tỷ ấy đi.”

“Sau tỷ ấy lại cứ ở trong phòng thế?” Hạ Nhĩ vừa bước ra xa vừa lắc đầu nói, “Đệ còn tưởng rằng Diệp Tố này cảm thấy hứng thú với Thiên Cơ Môn chúng ta chứ.”

“Quan tâm làm gì, đi thôi, đi luyện khí.” Minh Lưu Sa đi ra ngoài viện.

“Tốt xấu gì về sau cũng chính là đại sư tỷ của chúng ta mà.” Hạ Nhĩ vừa lầm bầm vừa nhấc chân chạy theo.

Một ngày lại một ngày trôi qua, Diệp Tố trước sau vẫn không bước ra khỏi phòng, ngay cả Hình trưởng lão cũng tới xem tiểu cô nương kỳ quái cầm Thiên Cơ Lệnh tới cửa chỉ vì muốn ở lại Thiên Cơ Môn làm đại sư tỷ này.

Mãi cho đến hai tháng sau, vào một buổi đêm muộn, trên không Cửu Huyền Phong chợt nổ ra một tiếng sấm rền vang, ánh chớp xẹt qua màn đêm đen nhánh như cắt bầu trời ra làm hai.

“Cái quỷ gì vậy?!” Minh Lưu Sa nằm trên giường giật mình mở to mắt, nhảy ra từ cửa sổ, vừa lúc đụng phải Tây Ngọc cũng vừa nhảy ra từ cửa sổ bên cạnh.

Tây Ngọc ngửa đầu nhìn bầu trời đêm vần vũ cuồn cuộn mây: “Nhị sư huynh, là lôi kiếp.”

Minh Lưu Sa nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô nhóc: “Muội sửa miệng cũng nhanh thật.”

“Wa! Đại sư tỷ đây là muốn tiến giai sao?!” Âm thanh cảm thán của Hạ Nhĩ truyền tới từ trong sân viện, “So với trận thế lúc trước của đệ còn lớn hơn, không hổ là đại sư tỷ!”

Minh Lưu Sa: “……”

Một tay hắn nắm lấy cánh tay Tây Ngọc, lôi cô nhóc tới trong sân, tay còn lại vớt luôn Hạ Nhĩ, kéo hai người ra ngoài: “Đừng đứng ngơ ngác ở đây nữa, lôi kiếp sắp giáng xuống rồi.”

Ba người chạy xuống chân núi, lúc này chưởng môn và trưởng lão ở các phong khác cũng đã tỉnh lại, Trương Phong Phong lập tức cưỡi hạc giấy bay khỏi Cửu Huyền Phong, trên đường thuận tiện cho ba đệ tử quá giang xuống núi.

Trưởng lão các phong khác cũng sôi nổi nhìn về phía Cửu Huyền Phong.

Bóng đêm trầm lắng, thỉnh thoảng lại có lôi kiếp cắt qua không trung, chiếu sáng toàn bộ Thiên Cơ Môn như ban ngày.

“Trời sinh thức hải, quả nhiên không giống người thường.” Có trưởng lão cảm thán nói, “Cô nhóc chỉ là một Hợp Thể kỳ mà động tĩnh này còn lớn hơn cả Đại Thừa kỳ tiến giai.”

Lúc này Diệp Tố ở trong phòng rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trạng thái nhập định, nàng cố ý bước ra khỏi phòng, bàn và giường đều được làm từ vật liệu quý giá, không thể bị sét đánh hỏng.

Nàng bước vào trong sân, tìm một vị trí trống để đứng, sau đó lấy ra Tụ Lôi bình từ trong túi Càn Khôn.

Lúc này từ đám mây vần vũ trên không rốt cuộc đánh xuống một đạo lôi to tướng, thẳng tắp giáng xuống đầu Diệp Tố, nàng không có pháp bảo để chống đỡ, cũng không dâng lên linh lực tạo thành chuông phòng hộ, cho nên cả người nàng bị đánh từ đầu đến chân, còn tỏa ra mùi khét.

Tốc độ của lôi kiếp Đại Thừa quá nhanh.

Sau đạo lôi đầu tiên đánh xuống, Diệp Tố thầm nghĩ thần thức của nàng còn chưa thích ứng kịp tốc độ này.

Mười ngón tay Diệp Tố vẫn còn xẹt xẹt tia điện, nàng ngẩng đầu nhìn các cụm mây dày đặc thỉnh thoảng lóe lên tia chớp, chờ đợi đạo lôi tiếp theo.

Sau khi bị bổ mấy lần, thần thức của Diệp Tố rốt cuộc có thể bắt kịp với tốc độ của lôi Đại Thừa, tuy nhiên thể lực của nàng đã chống đỡ hết nổi, đành phải ngồi trên mặt đất, tay vẫn nắm chặt Tụ Lôi bình như cũ, nàng muốn mượn từng đạo lôi bổ xuống rèn giũa Tụ Lôi bình, để về sau bình có thể đủ mạnh để thu thập lôi phi thăng.

Lại một đạo lôi Đại Thừa nữa đánh xuống, Diệp Tố không trốn, tùy ý để lôi đánh trúng, sau đó thông qua việc điều khiển thần thức điều hướng lôi, lấy thân thể mình làm vật dẫn, dẫn năng lượng của lôi Đại Thừa vào thân bình, một tay khác của nàng phóng ra linh hỏa, nung khô lôi bên ngoài Tụ Lôi bình.

Người bình thường bị lôi Đại Thừa bổ một cái thì ngay cả việc chống cự cũng khó có thể tiếp tục, Diệp Tố cũng cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, mỗi một đoạn xương trong cơ thể đều như đang kháng nghị, xương cốt vỡ vụn, sau đó phục hồi, sau đó lại vỡ vụn.

Tất cả đều nhờ thức hải bàng bạc của nàng mới có thể chống đỡ đến hiện tại.

Tuy nhiên Diệp Tố cảm thấy như vậy cũng đủ rồi, linh khí ở nơi đầy rất dồi dào, nàng có thể hấp thu được bất cứ lúc nào bất cứ đâu, thậm chí còn không có tạp chất, cực kỳ thuần túy, đây là điều xa xỉ mà trước kia không thể nào có được.

Lúc sau, bất cứ đạo lôi nào đánh xuống đều bị Diệp Tố dẫn lên thân bình, sau đó sẽ bị nàng luyện hóa thẩm thấu vào Tụ Lôi bình.

Quá trình này giằng co suốt năm ngày, mãi đến đêm ngày thứ sáu, không trung bỗng nhiên sáng lên rực rỡ, mọi người đều chuẩn bị tâm lý, biết rằng đây sẽ là đạo lôi cuối cùng của quá trình tiến giai, nếu có thể chịu đựng thì sẽ có thể tăng cảnh giới.

“Haiz, sao trông đạo lôi này lại lớn như thế.” Trương Phong Phong nôn nóng đi qua đi lại dưới chân núi, ông ngẩng đầu nhìn l3n đỉnh núi, nói, “Sớm biết vậy đêm đó trước khi rời khỏi ném cho tiểu cô nương mấy món pháp bảo phòng hộ rồi.”

Diệp Tố ngồi ở trong viện, mặt đất chung quanh nàng đã lõm xuống không ít, nàng ngửa đầu nhìn bầu trời đêm sáng như ban ngày, nếu lúc này mở ra Tụ Lôi bình, hắn là có cơ hội tám phần có thể thu lôi Đại Thừa vào trong bình, tuy nhiên……làm như vậy tuy rằng có thể tiến giai, nhưng sẽ để mất cơ hội cường hóa thân bình.

Cuối cùng, Diệp Tố vẫn lựa chọn sẽ không chống lại đạo lôi cuối cùng, tùy ý để lôi Đại Thừa đánh xuống, nhưng trước đó nàng nhanh tay vẽ Tụ Linh Trận ở xung quanh để giúp bản thân có thể đẩy nhanh tốt độ hấp thu linh khí chữa trị thân thể.

“Đùng, đoàng ——”

Tiếng sấm tới gần, bầu trời đêm sáng rực tới độ mọi người không mở mắt ra được, một đạo Đại Thừa huyền lôi thô to, trong ánh điện còn ánh lên tia tím xông ra từ đám mây cuồn cuộn bổ thẳng xuống người Diệp Tố.

Cả người nàng lập tức căng chặt, mỗi một tấc xương cốt đều bị lôi kiếp đánh gãy, tốc độ chữa trị của linh lực khó khăn lắm mới miễn cưỡng theo kịp, Diệp Tố phun ra một ngụm máu, lỗ mũi, hai tai cũng bắt đầu chảy máu, thậm chí hai mắt cũng bị xé rách, máu và mồ hôi hòa vào nhau chảy thành từng dòng trên gương mặt nàng, tuy nhiên hai tay lại không hề dao động, một tay vẫn cần Tụ Lôi bình một tay vẫn thao tác linh hỏa luyện chế Đại Thừa huyền lôi, làm cho nó chậm rãi thẩm thấu vào Tụ Lôi bình.

Khi đạo Đại Thừa huyền lôi kết thúc, bầu trời đêm cũng dần dần tan mây, khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu, một tay Diệp Tố nắm chặt Tụ Lôi bình, tay còn lại dùng ống tay áo lau đi vết máu dính trên thân bình, nhưng càng lau lại càng bẩn.

Tay nàng chợt dừng lại, cúi đầu nhìn tay áo của mình, thì do là số lượng lôi quá nhiều, linh lực chữa trị không kịp, làn da cũng vì vậy vỡ toang, ngay cả quần áo cũng bị máu thấm ướt đẫm.

Diệp Tố máy móc triệu ra vài thanh khiết thuật cho bản thân, nếu tiểu sư đệ có ở đây, sợ là hẳn sẽ bóp mũi chê nàng bẩn mất thôi.

Sau khi sửa sang lại bản thân sạch sẽ, Diệp Tố lại tiếp tục lau sạch Tụ Lôi bình, nhưng trong mắt nàng Tụ Lôi bình vẫn dính một màu đỏ rực.

Diệp Tố chậm chạp dời tầm mắt nhìn sang bàn tay của mình, đầu óc bị sét đánh đơ ra cuối cùng cũng phản ứng lại, hẳn là do mắt của nàng bị xuất huyết nên nhìn cái gì cũng thấy đỏ.

Nàng cẩn thận bỏ Tụ Lôi bình vào túi Càn Khôn, ngồi ngơ ngác một lát, cuối cùng nhắm mắt ngã ngang sang một bên.

Khi Trương Phong Phong mang theo ba đồ đệ trở về Cửu Huyền Phong thì cũng vừa lúc thấy Diệp Tố ngất đi trong chiếc hố sâu hoắm trong sân.

“Tỷ ấy ngồi mãi ở đây không nhúc nhích chịu lôi đánh xuống sao?” Hạ Nhĩ ghé vào bên cạnh hố, nhìn Diệp Tố ngất xỉu bên dưới, “Không dùng tới pháp bảo? Thương tích cỡ này có vẻ cũng không ăn đan dược.”

“Trước tiên vớt đại sư tỷ của mấy đứa lên đi, ta truyền tin cho Y Đường phái người tới xem.” Trương Phong Phong nói.

“Trận thế lớn như vậy, còn tưởng rằng tỷ ấy đi độ kiếp luôn ấy chứ.” Minh Lưu Sa lèm bèm, tuy nhiên vẫn nhảy xuống hố đỡ Diệp Tố lên.

“Đại Thừa trung kỳ, đuổi kịp chúng ta rồi.” Tây Ngọc ngồi xổm bên cạnh nói.

……

Khi Diệp Tố tỉnh lại, nàng thấy bản thân đã về phòng của chính mình, đang nằm trên giường và giường nhiều ra thêm một cái chăn.

Diệp Tố cảm nhận một chút, a dưới đầu mình còn có một cái gối nữa.

Nàng nhìn nóc giường một lát, sau đó lại nhanh chóng ngồi dậy, còn chưa kịp nhập định thì có vài người tiến vào phòng.

“Mới vừa tỉnh lại tu luyện?” Minh Lưu Sa nhìn tư thế của nàng thì tắc lưỡi một tiếng nói, “Y tu nói tỷ mệt mỏi quá mức, cần phải nghỉ ngơi, nếu không sẽ nhiều quá hóa vụng, có hại cho đường tu luyện.”

Ngày đó khi mời y tu của Y Đường lại đây thăm khám cho Diệp Tố, người nọ sau khi xem xét thì tỏ vẻ hoài nghi hỏi chưởng môn, hỏi Diệp Tố đã bao lâu không nghĩ ngơi đàng hoàng, ông còn chưa bao giờ gặp tu sĩ nào căng thẳng mỏi mệt như vậy.

“Đại sư tỷ, hôm nay là nguyệt khảo của Thiên Cơ Môn, chúng ta cùng nhau đi xuống xem đi.” Hạ Nhĩ gọi Diệp Tố là đại sư tỷ cực kỳ thuận miệng, hắn kéo ghế dựa qua ngồi ở cạnh giường, “Ngày đầu của mỗi tháng nguyệt khảo đều cực kỳ náo nhiệt, không biết có bao nhiêu người phải bị mắng.”

*nguyệt khảo: cuộc thi tháng

Nguyệt khảo của Thiên Cơ Môn……

Cụm từ này Diệp Tố đã nghe qua, nghe nói trước kia mỗi ba tháng Thiên Cơ Môn sẽ tiến hành một lần kiểm tra luyện khí, tuy nhiên về sau do Thiên Cơ Môn nghèo dần, từ ba tháng chuyển thành một năm, sau nữa thành nhiều năm, cuối cùng phải hủy bỏ.

“Các đệ cũng phải thi sao?” Diệp Tố hỏi.

“Ba người tụi muội không cần thi.” Tây Ngọc đứng ở góc giường còn lại cười nói, “Cấp bậc đã quá cao, hơn nữa những gì sư phụ dạy tụi muội đều đã làm tốt.”

Diệp Tố gật gật đầu: “Vậy ta cũng xuống xem thử.”

……

Trên Thí Luyện Trường đứng đầy các đệ tử, ai nấy đều vô cùng khẩn trương chờ đợi kiểm tra.

“Mười người đứng đầu cuộc thi sẽ được nhận tài liệu của các vị chưởng lão.” Tây Ngọc đứng ở bên cạnh Diệp Tố giới thiệu nguyệt khảo cho nàng, “Còn chính xác thi cái gì thì mỗi lần mỗi khác, do các vị trưởng lão khác nhau ra đề, đề thi cũng sẽ không giống nhau, có vài trưởng lão thích cho thi phân biệt tài liệu, có vài trưởng lão lại thích xem luyện khí.”

Diệp Tố đi theo bọn họ đứng ở một góc Thí Luyện Trường quan sát, chưởng môn và các trưởng lão ngồi trên đài cao, mãi cho đến khi cuộc thi bắt đầu, một vị trí bên cạnh trưởng môn vẫn trống, không thấy ai ngồi.

“Còn có ai chưa tới sao?” Diệp Tố nhìn vào chỗ trống đó hỏi.

“Đó là chỗ ngồi của sư tổ.” Hạ Nhĩ nhìn thoáng qua sau đó giơ một ngón tay chỉ chỉ lên trời, “Sư tổ phi thăng quá nhanh, chưa kịp an bài xong các sự vụ của Thiên Cơ Môn nên ngẫu nhiên người cũng sẽ xuống đây một chuyến để hướng dẫn sư phụ làm chưởng môn.”

Ngữ khí của hắn rất bình thường, tựa hồ việc Thần xuống tu chân giới chẳng phải là việc gì lạ.

“Tuy nhiên, sư tổ muốn xuống đây một chuyến rất phiền phức, cho nên phần lớn thời gian thì Hình trưởng lão mới chính là lão đại của Thiên Cơ Môn chúng ta.” Hạ Nhĩ nhỏ giọng nói với Diệp Tố, “Hình trưởng lão ghét nhất người không tuân thủ quy củ và người nói dối, thế nên tỷ tuyệt đối đứng để ông ấy bắt được nhược điểm.”

Nói xong hắn giơ tay lên làm động tác cắt cổ: “Hình trưởng lão thật sự sẽ giết người đấy!”

“Được, ta biết rồi.” Diệp Tố gật đầu đồng ý.

“Còn có……” Hạ Nhĩ móc ra từ ngực áo một tờ bản đồ Thiên Cơ Môn tự chế, tất cả các phong đầu đều được đánh dấu rành mạch, “Phong đầu này là địa bàn của Hình trưởng lão, Chấp Sự Đường chính là ở đó. Còn phong đầu này thì bên dưới có một hầm rượu, tỷ ngàn vạn đừng đi tới đó, bên trong đều là rượu yêu quý của Hình trưởng lão.”

Diệp Tố nhớ tới một sự kiện, đột nhiên hỏi: “Trong đó có rượu Bát Thanh không?”

Hạ Nhĩ gật gật đầu: “Tất nhiên là có, tam giới ai không biết Hình trưởng lão là người ủ rượu Bát Thanh ngon nhất.”

Hắn nhớ lại chép chép miệng: “Lúc trước sau khi sư tổ phi thăng, Hình trưởng lão đã từng lấy ra cho mọi người cùng uống để chúc mừng, ngon lắm!”

Diệp Tố rũ mắt ghi nhớ lộ tuyến trên bản đồ vờ như không có việc gì nói: “Ta sẽ không đi tới đó.”

Nàng nhớ rõ Tàng Lục từng nói bản thân trộm không ít rượu Bát Thanh ở Thiên Cơ Môn, không biết tiểu sư đệ có đi cùng ông ấy không?

Nguyệt khảo của Thiên Cơ Môn bắt đầu, lần này là thi luyện khí, Diệp Tố nhìn các đệ tử trên Thí Luyện Trường luyện khí, phát hiện kiến thức cơ sở của bọn họ cực kỳ vững chắc, hơn nữa không ít đệ tử rất có sáng kiến, tuy vậy có một điều nàng không quá đồng tình đó là xác suất thất bại, vứt tài liệu hư của họ quá cao, số người thành công ngay ở lần đầu tiên không nhiều lắm.

Nếu mọi người ở đây biết suy nghĩ này của nàng thì chỉ sợ sẽ bật cười ra tiếng, xác suất thất bại khi luyện khí của đệ tử Thiên Cơ Môn nổi tiếng là thấp, bình thường chỉ trong ba lần là đã có thể thành công.

“Ta có chút mệt, về trước nghỉ ngơi.” Sau khi xem xong buổi sáng, Diệp Tố quay đầu nói với ba người Minh Lưu Sa.

Minh Lưu Sa phất phất tay, vừa nhìn thao tác tay của một sư muội đang luyện khí ở đằng trước vừa nói: “Tỷ trở về nhớ phải nghỉ ngơi, đừng tu luyện.”

Diệp Tố rời khỏi Thí Luyện Trường, chuẩn bị đi về hướng Cửu Huyền Phong, nhưng đi được một nửa nàng lại đột nhiên đổi tuyến đường, rẽ sang phong đầu mà vừa rồi Hạ Nhĩ khoanh tròn, cũng chính là hầm rượu của Hình trưởng lão.

Không biết vì sao Diệp Tố lại muốn đến khu vực hầm rượu một chuyến, thực sự nàng đang âm thầm chờ mong cái gì, cũng chỉ có bản thân nàng biết.

Trên cửa lớn của hầm rượu có trận pháp, hơn nữa ở bậc thang cuối cùng cũng có cơ quan, Diệp Tố liếc mắt một cái liền nhìn thấu, sau khi làm vô hiệu trận pháp và cơ quan, nàng chậm rãi đẩy cửa tiến vào.

Hầm rượu cực kỳ rộng lớn, không riêng trên mặt đất có rất nhiều vại rượu to mà trên tường cũng có rất nhiều giá treo bày đầy vò rượu các loại.

Khi vừa bước vào Diệp Tố liền ngửi thấy đủ các loại hương rượu nhàn nhạt, nhưng khi nàng đi vào càng sâu thì một cổ thanh hương đặc thù quen thuộc lại bắt đầu trở nên đậm mùi hơn.

—— là rượu Bát Thanh!

Lúc trước ở trong phủ Quy tộc Diệp Tố đã từng uống một chén nhỏ, nên đối với hương vị này không hề xa lạ.

Bỗng tim nàng như hụt một nhịp, bước chân càng lúc càng nhẹ, như sợ kinh động cái gì.

Xuyên qua khe hở trên giá rượu, Diệp Tố bắt gặp một bóng dáng cõng mai rùa quen thuộc, nhưng ở góc của mai rùa lại không có dấu răng, nàng có chút do dự, đứng ở sau cái giá không động.

“Yêu Chủ, cha Quy bảo Quy phải trở về ngay, ợ ——”

Là Tàng Lục!

Diệp Tố vừa nghe thấy thanh âm kia liền nhận ra được, ngữ điệu nói chuyện này muốn không nhận ra cũng khó, chẳng qua giọng nói có hơi trẻ hơn một chút.

Ngón tay nàng siết chặt giá rượu, Yêu Chủ……là tiểu sư đệ sao?

Diệp Tố nhìn không tới người bên trái Tàng Lục vì bị một vại rượu to chặn mất tầm nhìn.

Tàng Lục ợ xong lại nói tiếp: “Yêu Chủ, lần sau khi Thiên Cơ Môn tổ chức nguyệt khảo chúng ta lại đến nhé?”

Hắn vừa nói xong trước mặt liền sáng lên một thông đạo, là đường đi thông với Yêu giới.

Lúc này một bàn tay thon dài xinh đẹp duỗi ra từ sau vại rượu, ấn lên mai rùa của Tàng Lục, dùng sức đẩy một cái, Tàng Lục liền té nhào vào trong thông đạo, sau đó thông đạo liền biến mất trong hầm rượu.

“…… Ồn.”

Trong nháy mắt khi giọng nói réo rắt nhiễm một chút hương say vang lên, Diệp Tố liền chắc chắn người nọ là ai, nàng không phát hiện ánh mắt mình chợt dâng lên ý cười, bản thân không tự chủ được nhấc chân bước ra khỏi giá rượu.

“Du Phục Thời.”

Diệp Tố đi đến trước vại rượu to, nhìn người đang ngồi dựa lưng vào vại hô một tiếng.

“…… Ừ?”

Hắn hiển nhiên đã say, ngửa đầu, hai mắt mông lung nhìn Diệp Tố, không có nửa điểm cảnh giác nào cả.

Diệp Tố nhìn tiểu sư đệ, trâm cài tóc có chút nghiêng ngả, quần áo mặc trên người không quá tốt, giống như là quơ đại ở đâu đó mặc vào, chất liệu rẻ tiền thô ráp, trước ngực còn ướt một mảng lớn, nhưng vẫn như cũ không hề ảnh hưởng đến tướng mạo xinh đẹp kinh tâm động phách của hắn.

“Thật đúng là tới trộm rượu.” Diệp Tố vừa lầm bầm vừa ngồi xuống, quỳ một chân, vươn tay giúp hắn sửa lại trâm cài, sau đó bàn tay trượt xuống chạm chạm sườn mặt nóng hôi hổi của hắn.

Du Phục Thời nhíu mày hất tay nàng ta, nhưng bởi vì dùng sức nên cơ thể theo đà ngả về phía trước.

Diệp Tố đỡ lấy hắn, lúc này nàng phát hiện bên ngoài có người tiến vào, lập tức vẽ một Truyền Tống Trận trên mặt đất, muốn kéo Du Phục Thời qua đó.

‘Tỉnh, tỉnh lại.” Diệp Tố duỗi tay nhéo một cái vào eo Du Phục Thời, “Đây là Truyền Tống Trận ngẫu nhiên, ra khỏi đây trước rồi tính.”

Eo trước giờ vẫn là nơi mẫn c ảm trên người Du Phục Thời, bị nàng nhéo một cái tức khắc liền thanh tỉnh, chỉ mới kịp nhìn một bên mặt của Diệp Tố thì đã bị Truyền Tống Trận truyền tới nơi khác.

Nhìn tiểu sư đệ biến mất, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy buồn bã mất mát.

Ngón tay nàng ngoắc một cái, một luồng rượu bay ra từ trong vại, thấm ướt cổ áo của nàng.

Hầm rượu bỗng nhiên sáng lên, thì ra trên đỉnh hầm có một viên minh châu, lúc này lớp che phủ minh châu đã được dời sang một bên, ánh sáng nhanh chóng rọi tới mọi ngóc ngách trong hầm.

Hình trưởng lão mặt mũi lạnh lùng nhìn Diệp Tố nửa quỳ trước vại rượu chỉ còn một phần ba: “Trước cửa hầm rượu có viết người rảnh rỗi chớ sinh nông nỗi mà chạy vào, con không nhìn thấy à?”

“Con thấy.” Diệp Tố cố ý quẹt quẹt miệng, “Nhưng mùi rượu thơm quá, con không nhịn được, Hình trưởng lão ủ rượu quá thơm.”

Hình trưởng lão mặt đen như đít nồi: “Đừng hòng nịnh nọt ta, vô dụng thôi.”

Rượu Bát Thanh của ông a!

“Trận pháp ở cửa là do con làm vô hiệu?” Hình trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Tố.

“Dạ đúng.”

“Đi lãnh phạt.” Hình trưởng lão túm cổ áo Diệp Tố lôi đến Chấp Sự Đường.

Trên đường đi, hương rượu trên người Diệp Tố tung bay khắp nơi.

“Không ngờ lại có người dám vào hầm rượu trộm rượu, người lần trước là chưởng môn đó.”

“Ôi đây chính là mùi hương của rượu Bát Thanh đây mà, chậc chậc, thơm quá.”

Hình trưởng lão ngửi thấy mùi rượu trên người Diệp Tố tỏa ra thì lòng đau như cắt nhưng trên mặt lại càng thêm lạnh lẽo, xách nàng đến Chấp Sự Đường.

“Con ở đây, luyện hết xong đống tài liệu này mới được rời đi, nhớ, nếu luyện hư một kiện tài liệu nào thì số tài liệu sẽ tăng gấp đôi.” Hình trưởng lão lãnh khốc nói.

Diệp Tố nhìn các loại tài liệu xếp thành các loại núi nhỏ trong sảnh lớn, nghe Hình trưởng lão nói xong thì sửng sốt nửa ngày, không nhịn được hỏi: “Còn có loại chuyện tốt thế này?”

Hình trưởng lão: “……”

Đầu óc của đệ tử này hình như không tốt lắm?

Luyện hóa tài liệu là việc làm cực kỳ nhạt nhẽo, đệ từ bình thường sau khi chịu hình phạt này xong thường phải nghỉ một đoạn thời gian mới có thể quay lại luyện khí.

“Một kiện cũng không thể luyện hư.” Hình trưởng lão cảnh cáo, “Cho con tỉnh táo lại, tông huấn cũng phải chép một trăm lần.”

“Dạ, Hình trưởng lão.” Diệp Tố nhìn những ngọn núi nhỏ tài liệu trước mắt, khó nhịn được hưng phấn “Con có thể bắt đầu rồi chứ?”

Núi tài liệu khổng lồ như vậy nàng chưa từng gặp qua bao giờ, đối với nàng mà nói đây chính là núi vàng.

Hình trưởng lão: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều kiều: Có người mới lần đầu gặp mặt đã sờ eo của ta, nhíu mày.jpg