Chương 195: Học chữ

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Du Phục Thời ở Yêu giới đã treo các Yêu Vương lên đánh một lượt, thành công lên làm Yêu Chủ, sau khi kết bè với Tàng Lục lăn lộn khắp nơi thì nghe nói tu chân giới có rượu uống rất ngon, hai người liền nhân thời cơ Thiên Cơ Môn tổ chức nguyệt khảo mà lẻn vào trộm rượu.

Rượu Bát Thanh mùi nhẹ nhưng độ lại rất mạnh, Du Phục Thời ở trong hầm rượu uống không ít, người say chếnh choáng, sau khi tống cổ Tàng Lục thì vốn dĩ hắn muốn nghỉ ngơi một chút để lát nữa uống tiếp, nào ngờ lại có người xuất hiện, không chỉ sờ mặt mà còn nhéo eo hắn, cuối cùng còn đẩy hắn vào đầm lầy!

Nếu không phải hắn phản ứng mau lẹ thì lúc này nhất định là cả người đã đầy bùn.

Du Phục Thời nhớ tới liền cảm thấy chán ghét người nọ ghê gớm, ở Yêu giới ngay cả góc áo của hắn cũng không ai dám đụng!

Hắn ở trong rừng đầm lầy còn lạc đường, xoay tới xoay lui vài vòng vẫn không tìm được lối ra, trong lòng lại càng ghi thù cái người đã ném hắn tới đây, sau khi ra khỏi đây hắn nhất định phải khiến người đó trả giá đại giới!

Chờ sau khi Du Phục Thời ra khỏi được rừng rậm cũng đã là vài ngày sau, hắn nhìn thấy đằng xa có một tòa thành, người ra người vào tấp nập.

Hắn đi vào thành, ngó nghiêng xung quanh, nơi này còn phồn hoa hơn cả Yêu giới, có rất nhiều thứ hắn chưa từng gặp qua, còn có các loại đồ ăn nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Du Phục Thời đứng một mình lẻ loi giữa đường, nghe các tiểu thương lớn tiếng rao hàng, hắn nhìn mọi người chung quanh lấy ra từ túi bên hông các loại đá lớn nhỏ không giống nhau là có thể đổi được đồ ăn ngon, hắn theo bản năng sờ sờ bên hông, hắn không có túi đó, cũng không có đá.

Hắn đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, muốn động thủ đoạt túi, ở Yêu giới mọi thứ đều chỉ dựa vào thực lực, muốn cái gì thì trực tiếp đoạt là được.

“Thiên Cơ Môn lại chuẩn bị chiêu mộ đệ tử đấy!”

“Đệ tử? Ngoại môn hay là nội môn?”

“Đều có, ngoại môn 3000, nội môn mười người.”

“3000 à, cũng đủ nhiều rồi, hẳn là không ít người sẽ đi thử vận khí.”

“Tuy nói là tuyển 3000 nhưng quá trình tu luyện ở Thiên Cơ Môn nổi tiếng khắc nghiệt, qua năm sau có khi còn lại chưa tới một ngàn người, tỉ lệ đào thải của nội môn còn cao hơn nữa, thậm chí có năm tuyển vào bao nhiêu không bao lâu sau đi hết bấy nhiêu, còn đều là tự nguyện rời khỏi.”

“Khó trách năm nào họ cũng đều phải tuyển đệ tử.”

“Nhưng mà có thể vào Thiên Cơ Môn ở một năm cũng rất không tệ rồi, nghe người đi ra bảo là điều kiện ăn mặc ngủ nghỉ đều là tốt nhất, ta còn nghe được một chuyện không thể tin nổi đó là là ngay cả tắm rửa bọn họ cũng dùng cả linh thủy!”

“Xa xỉ như vậy luôn à? Vậy vào đó một năm tu vi nhất định sẽ tăng lên không ít nhỉ?”

“Tất nhiên! Chúng ta cũng đi thử thời vận đi!”

“Chúng ta? Thực lực không đủ đâu.”

“Đi tham gia thôi cũng có thể lấy linh thạch đó, nghe nói thức ăn của bọn họ cực kỳ ngon, đi cọ mấy ngày cũng không tồi.”

“Vậy đi thử xem.”

Du Phục Thời lắng tai nghe các tu sĩ ở ven đường bàn tán với nhau, Thiên Cơ Môn, thức ăn, linh thạch……Hắn suy nghĩ cẩn thận một lát, sau đó lặng yên không một tiếng động theo đuôi hai tu sĩ vừa nói chuyện.

Hai tu sĩ đi tới một Truyền Tống Trận trong thành, giao linh thạch, nói một tiếng “đi Thiên Cơ Môn” rồi bước vào trong trận.

Du Phục Thời học theo, cũng nói đi Thiên Cơ Môn, nhưng bị thủ vệ cản lại: “Linh thạch.”

Hắn không có những cục đá đó.

Du Phục Thời muốn trực tiếp xông vào, lúc này những tu sĩ phụ trách vận hành Truyền Tống Trận đồng loạt đứng dậy, chuẩn bị bao vây hắn.

“Linh thạch của hắn, ta trả.”

Một thanh âm đột nhiên vang lên đánh gãy không khí giương cung bạt kiếm.

“Là đệ tử Hợp Hoan Tông.”

“Chắc là nhìn trúng người này rồi.”

“Hợp Hoan Tông nổi tiếng chỉ nhìn mặt mà.”

Chung quanh sôi nổi nghị luận.

Du Phục Thời quay đầu nhìn người bên cạnh, không quen biết, là một nam tu sĩ xa lạ.

“Tiểu đạo hữu, đi thôi.” Đối phương thanh toán linh thạch xong thì quay đầu nói với Du Phục Thời.

Du Phục Thời nghĩ nghĩ, nói với hắn: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí” Nam tu sĩ cười nói, “Ngươi muốn đi Thiên Cơ Môn tham gia tuyển chọn đệ tử à? Nói không chừng về sau có thể gặp lại.”

Du Phục Thời do dự gật gật đầu, sau đó đi vào trong Truyền Tống Trận.

Truyền Tống Trận truyền tống mọi người đến trong thành dưới chân núi Thiên Cơ Môn, khi Du Phục Thời bước ra thì bên ngoài đã tụ tập đầy người, hắn lẫn vào trong đám người, nhìn nhìn chung quanh một hồi rốt cuộc đánh giá được tình hình hiện tại, hắn phất tay áp chế cảnh giới xuống tương đương với những người ở đây.

Trên dưới Thiên Cơ Môn hiển nhiên rất quen thuộc với quy trình tuyển chọn, chuẩn bị rất bài bản, các tu sĩ dưới chân núi rất nhanh nhận được thông báo đã có thể lên núi để tham gia.

Điều kiện tiên quyết để tông môn luyện khí sàng lọc đệ tử tất nhiên chính là khả năng khống chế linh hỏa, có thể nắm giữ linh hỏa càng thuần thục thì cơ hội tiến vào nội môn càng cao.

Du Phục Thời đứng xếp hàng dưới chân núi chờ một hồi lâu, sắp hao hết kiên nhẫn, lúc hắn nghĩ không bằng dứt khoát xông lên san bằng Thiên Cơ Môn thì có một tiểu đệ tử tiến đến bảo hắn đi lên.

“Tên của ngươi.” Tiểu đệ tử cầm ngọc bài hỏi hắn.

“Du Phục Thời.”

“Viết như thế nào?”

Du Phục Thời: “…… Không biết.”

Đệ tử kia nghe vậy thì tức khắc ngước mắt đánh giá Du Phục Thời từ trên xuống dưới, đầu tiên là mặt, sau đó là quần áo, cuối cùng phát hiện thậm chí đến túi Càn Khôn hắn cũng không có, biểu tình từ kinh ngạc đến hoài nghi, cuối cùng biến thành đồng tình.

“Nếu ngươi có thể được tuyển vào ngoại môn thì Thiên Cơ Môn chúng ta cũng có các khóa vỡ lòng, có thể dạy ngươi biết chữ.” Tiểu đệ tử nói, “Vậy ta sẽ không viết tên ngươi lên ngọc bài.”

Thay vào đó tiểu đệ tử viết số thứ tự lên mặt trái của ngọc bài, thí sinh thứ 10006, sau đó giao cho Du Phục Thời.

Vòng thứ nhất diễn ra rất nhanh, có tổng cộng một trăm người phụ trách kiểm tra đo lường linh hỏa.

Du Phục Thời nhìn những người đằng trước triệu ra linh hỏa từ lòng bàn tay, ai không làm được hoặc linh hỏa quá nhỏ sẽ bị dẫn xuống núi, hắn nghĩ nghĩ một lát, sau đó quan sát dao động hơi thở của những người đằng trước, học cách phóng thích linh hỏa.

Khi đến lượt hắn, một vị chấp sự hô to: “Người thứ 10006, chuẩn bị bắt đầu.”

Du Phục Thời mở tay ra, điều khiển nguyên tố trong không trung, tìm được dao động giống như những người khác phát ra, cuối cùng phóng ra một luồng linh hỏa cực kỳ nồng hậu, dọa người phụ trách đo lường nhảy dựng.

“Ngươi, ngươi chờ một lát.” Người đo lường là một đệ tử nội môn, hắn lập tức dùng truyền tin ngọc điệp liên lạc trưởng lão, bẩm báo có một người có thiên phú cực cao tham gia tuyển chọn đệ tử.

“Ta có thể đi vào chưa?” Du Phục Thời không kiên nhẫn hỏi, hắn đứng mệt, còn có chút đói.

“Ngươi chờ một lát, trưởng lão sẽ tới ngay.”

Vị trưởng lão đó đến rất nhanh, bảo Du Phục Thời phóng ra linh hỏa một lần nữa, nhìn thấy luồng linh hỏa ông liền lập tức đồng ý, cho hắn tiến vào vòng thứ hai.

Vòng thi thứ hai là kiểm tra khả năng phân biệt các loại tài liệu cơ bản của đệ tử, những người dám đến tham gia buổi chiêu mộ đệ tử của Thiên Cơ Môn phần lớn đều là người có kiến thức căn bản, mặc dù không có cũng ít nhất sẽ bỏ ra linh thạch, vào tài liệu hành mua vài quyển tài liệu bách khoa toàn thư về xem để nhận biết một hai.

Nhưng Du Phục Thời dốt đặc cán mai, ở vòng thi thứ hai thành công nhận một trứng vịt tròn trĩnh.

Các vị trưởng lão vốn tràn đầy chờ mong: “……”

“Những tài liệu đơn giản nhất ngươi cũng không biết?” Hình trưởng lão nhíu mày nói ra tên vài quyển sách, “ Mấy quyển sách về tài liệu này do Thiên Cơ Môn chúng ta biên soạn xong truyền khắp tu chân giới vậy mà ngươi cũng chưa từng xem qua? Những quyển sách này giá không hề đắt, thậm chí ngươi có thể đến các chi nhánh Văn Đông tài liệu hành ở khắp nơi để mượn đọc miễn phí, không cần chi linh thạch để mua.”

Chỉ biết mỗi khống chế linh hỏa, không có tâm theo đuổi luyện khí, có thu nhận làm đệ tử cũng không thể đi xa.

Lúc này nội môn đệ tử vừa rồi phụ trách đo lường linh hỏa cho Du Phục Thời từ bên ngoài tiến vào, thấp giọng nói với một trưởng lão mấy câu.

Vị trưởng lão nọ lại truyền sang bên cạnh, truyền qua mấy người cuối cùng thành công truyền đến được Hình trưởng lão ở giữa điện.

“Đệ tử ngoài cửa báo lại, nói hắn không biết chữ.”

Hình trưởng lão: “……”

Gần đây sao tông môn có nhiều người không hiểu nổi tìm tới thế!

“Hình trưởng lão, một đệ tử nếu cái gì cũng biết thì cũng không cần tới Thiên Cơ Môn chúng ta rồi.” Trương Phong Phong hòa giải nói, “Nếu hắn có thể điều khiển linh hỏa không tệ thì có thể thu làm đệ tử ngoại môn trước.”

“Thiên phú như thế mà cho làm đệ tử ngoại môn thì thật quá uổng phí, không bằng cho hắn làm đệ tử nội môn thử xem?” Vị trưởng lão đầu tiên đi gặp Du Phục Thời ở vòng đầu tiên nói.

Hình trưởng lão nhíu chặt mày, thật lâu sau mới mở miệng nói với Du Phục Thời: “Không cần, ngươi cứ về dưới trướng của ta trước, học biết hết chữ lại nói tiếp.”

Vì thế Du Phục Thời mơ mơ màng màng trở thành đệ tử dưới tên của Hình trưởng lão người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu, tạm thời khoác lên mình thân phận đệ tử Thiên Cơ Môn nhưng lại không sợ vướng vào sự cạnh tranh khốc liệt của ngoại môn hay nội môn.

Tuy nhiên mỗi ngày lại bị bắt đi học khóa vỡ lòng với đệ tử ngoại môn.

Du Phục Thời làm sao học được khóa học buồn tẻ đến như vậy, cảnh giới của hắn lại cao, dạy đệ tử ngoại môn học chữ lại cũng chỉ là một đệ tử nội môn, tùy tiện phất tay dựng một ảo cảnh nhỏ là đệ tử nội môn không cách nào có thể phát hiện ra hắn đã úp mặt xuống bàn ngủ rồi.

Ngoại trừ ba bữa cơm mỗi ngày là Du Phục Thời tự mình đi ăn, những chuyện khác hắn đều lừa gạt trốn không làm, thậm chí hắn còn muốn lẻn xuống hầm rượu nhưng lại không vào được.

Sau khi Diệp Tố bị bắt lần đó, Hình trưởng lão đã bảo người của Trận Pháp Đường cải tiến trận pháp ở hầm rượu lên mức cao nhất.

Về phần Diệp Tố……

Nàng còn đang đắm chìm trong niềm vui lăn lộn trong núi tài liệu, những tài liệu này đều là những loại đặc biệt khó luyện hóa, phải giữ độ tinh khiết ở mức cao nhất, sau khi luyện hóa xong phải được bỏ vào hộp bảo quản, Hình trưởng lão vốn cho rằng Diệp Tố ít nhất phải luyện trong một, hai năm mới xong.

Nào ngờ Diệp Tố hai tay hai ngọn lửa, luyện hóa ngày đêm không nghỉ, chỉ mới hai mươi mấy ngày đã luyện xong ngọn núi tài liệu, đại sảnh của Chấp Sự Đường chất đầy các loại hộp lớn nhỏ khác nhau, được đặt ngay hàng thẳng lối rất chỉnh tề.

Diệp Tố thở ra một hơi, hai tay có chút tê dại xoa bóp vào nhau, nàng còn chưa bao giờ có cơ hội luyện hóa một lần nhiều tài liệu quý giá như vậy, nỗi kích động trong lòng không cần nói cũng biết.

Nàng bước ra khỏi sảnh, đi đến cửa, đăng kí vào sổ bản thân đã luyện hóa bao nhiêu hộp tài liệu.

“Ngươi……luyện hết tất cả rồi?” Quản sự quản lí việc đăng ký ở Chấp Sự Đường nhìn con số kh ủng bố nàng viết xuống mà khiếp sợ không thôi, khẩn trương nói, “Đừng nghĩ dùng các thủ đoạn gian dối, Hình trưởng lão mà biết sẽ càng phạt nặng hơn đấy.”

“Quản sự có thể đi kiểm tra một chút.” Diệp Tố thuận miệng nói.

“Vậy ngươi đứng đây đợi ta một chút, ta đi kiểm tra.” Quản sự nói xong chạy nhanh vào sảnh lớn kiểm tra, rất lâu sau đó mới đi ra, gương mặt ngơ ngác như thất hồn lạc phách, khi ông nhìn thấy Diệp Tố thì như nhìn thấy quái vật vậy, ông đóng dấu mộc lên tờ đăng kí, xé xuống đưa cho nàng, sau đó cứng đờ vẫy vẫy tay: “……trở về đi.”

Diệp Tố gật đầu với ông, sau đó đi xuống núi, vừa lúc ở nửa đường gặp phải Hình trưởng lão mặt mày đang đen thui, nàng liền tiến đến chào hỏi: “Hình trưởng lão.”

Hình trưởng lão thấy người vốn nên ở trong Chấp Sự Đường luyện hóa tài liệu lại xuất hiện ở đây thì tức khắc mặt mũi càng đen hơn: “Con luyện xong tài liệu rồi à?”

“Luyện xong rồi.” Diệp Tố đưa cho ông xem giấy đăng kí đã đóng mộc, hỏi, “Hình trưởng lão, có còn không ạ?”

Hình trưởng lão: “?”

Có còn cái gì?

Ông bảo Diệp Tố đứng yên tại chỗ không được đi đâu, sau đó ông truyền tin hỏi quản sự Chấp Sự Đường: “Sau lại thả con nhóc ra, còn đóng dấu? Ngươi kiểm tra hết chưa?”

Thanh âm của quản sự truyền tới, còn lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Hình trưởng lão, tiểu cô nương……không những là luyện xong hết rồi mà còn không phạm bất cứ sai lầm nào, không phí một kiện tài liệu nào hết.”

Hình trưởng lão biết quản sự sẽ không nói dối, ông đóng truyền tin ngọc điệp, nhìn chằm chằm Diệp Tố một lúc mới nói: “Nếu luyện xong hết tài liệu rồi thì hình phạt cũng tính là kết thúc.”

Trên mặt Diệp Tố hiện lên chút tiếc nuối, nghĩ thầm nếu về sau hình phạt đều là cái này thì nàng nguyện ý bị phạt mãi.

“Con thích uống rượu Bát Thanh à?” Hình trưởng lão đột nhiên hỏi.

Diệp Tố không thích uống rượu, nhưng lại nhớ tới vị tiểu sư đệ nào đó, nên gật đầu nói: “Thích.”

“Ta sẽ cho con một bình nhỏ.” Hình trưởng lão nói, “Con dạy một đệ tử biết chữ, chỉ cần hắn nhận hết mặt chữ, rượu chính là của con.”

Hôm nay ông đã kiểm tra bài vở của đệ tử mới đến, kết quả phát hiện hắn vẫn một chữ bẻ đôi không biết, tức giận độ đen mặt lôi hắn đến Chấp Sự Đường.

Diệp Tố không muốn lãng phí thời gian dạy một người biết chữ, mặc dù có thể đổi được một bình rượu Bát Thanh.

“Hình trưởng lão, con nghĩ là……” Lời từ chối đã đến bên miệng, bỗng nhiên nàng nhìn thấy tiểu sư đệ chậm rãi đi tới từ đằng xa.

Hình trưởng lão quay đầu nhìn theo ánh mắt của nàng, nói: “Đó chính là đệ tử mới, thiên phú về linh hỏa không tồi nhưng lại không biết một chữ nào.”

“Con đồng ý.” Diệp Tố lập tức sửa miệng.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại sư tỷ: Dạo gần đây chuyện tốt tới liên tục