Chương 168: Phù chú đồ

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Sau khi Cốc Lương Thiên nuốt quả Bồ Đề, chẳng có gì phát sinh, trong miệng chỉ có vị đắng chát, chứng mình hắn đã từng ăn vào miệng cái gì đó.

Hắn thậm chí không cảm nhận được tí linh khí nào.

Đây là đồ mà Bồng Lai tặng cho bọn họ sao?

Ba người Diệp Tố cũng cho quả Bồ Đề vào miệng nuốt xuống, Diệp Tố và Dịch Huyền có biến hóa ngay tại chỗ, trong không trung đột nhiên có một cột kim quang và một cột hắc quang xuất hiện rơi xuống trên người Diệp Tố và Dịch Huyền.

Cốc Lương Thiên ngửa đầu nhìn lên, thật lâu sau vẫn không thấy lôi kiếp, hắn nhìn hai người kia rõ ràng đang tiến giai thì quay đầu hỏi người giấy: “Vì sao ta không có tiến giai?”

Đều ăn quả Bồ Đề, vì sao chỉ có hắn không tiến giai?

“Quả Bồ Đề còn gọi là quả Thiên Đạo, người có duyên ắt sẽ tự tiến giai.” Người giấy vốn dĩ chỉ biết lặp đi lặp lại một câu đột nhiên lại nói ra một câu khác.

Cốc Lương Thiên: “……” Nói cách khác, hắn không có duyên tiến giai?

Cốc Lương Thiên quay đầu nhìn Du Phục Thời đứng bên cạnh với vẻ mặt thờ ơ: “Ngươi cũng không có duyên tiến giai.”

Du Phục Thời căn bản không thèm để ý Cốc Lương Thiên, tên này là tên đáng ghét đứng thứ hai.

Bởi vì Diệp Tố và Dịch Huyền đột ngột tiến giai nên bọn họ không thể lập tức xuống núi.

Không trung trên sân viện, hai luồng kim quang và hắc quang không ngừng rót xuống thân thể của hai người, phảng phất như linh lực miễn phí không cần tiền, cứng rắn nhét cho Diệp Tố và Dịch Huyền.

Cốc Lương Thiên mỗi ngày lại lượn qua lượn lại vài vòng ngang hai người, hai mắt hiện rõ vừa thèm thuồng vừa ghen ghét, sao trên đời lại có chuyện tốt như vậy? Cứ thế tiến giai không gặp bất kỳ lôi kiếp nào.

Tuy nhiên hắn cũng không dám tới quá gần, Khấp Huyết kiếm ở bên cạnh như hổ rình mồi, lúc nào cũng sẵn sàng đâm tới hút máu của hắn.

Mà hai người đang ngồi dưới ánh sáng của Thiên Đạo lại không có dễ chịu như vậy.

Quá nhanh.

Từ sau Thần Vẫn kỳ, tiến giai ở tu chân giới trở nên thập phần gian nan, từ cảnh giới Hóa Thần kỳ trở lên, cảnh giới sau khó hơn vạn phần cảnh giới trước, trừ những trường hợp như Trương Phong Phong bị trì trệ quá lâu, người bình thường muốn tiến giai phải lấy đơn vị đo là mười năm.

Sau khi hai người ăn quả Bồ Đề, không chỉ tăng lên một hai giai mà là cảnh giới không ngừng vọt lên.

Dịch Huyền vốn dĩ sắp đến Hóa Thần hậu kỳ, hiện giờ luồng hắc quang dũng mãnh tiến vào trong thân thể, hắn chỉ có thể không ngừng vận chuyển ma khí trong linh phủ theo quyển tâm pháp nhận được từ Chưởng Sử, khai phá huyết mạch Ma Chủ đến mức cực hạn.

Hắn trước đó chỉ mới học xong một phần ba quyển tâm pháp, hiện tại phải căng đầu lý giải các phần còn lại vì phải như vậy mới có thể theo kịp tốc độ tiến giai.

Về phần Diệp Tố, thần thức của nàng sớm đã mạnh hơn cảnh giới của bản thân nhưng khi kim quang hạ xuống nàng vẫn cảm thấy không khỏe.

Nàng gần như tập trung hết tất cả tinh thần mới có thể miễn cưỡng tiêu hóa linh khí của Thiên Đạo.

Hai người giống như bị ngâm trong một vùng linh khí nồng đậm gần như hóa thành nước, chỉ cần hơi chậm một chút thôi chắc chắn sẽ chết đuối ở trong đó.

Có mấy lần làn da của Diệp Tố ở những chỗ không có quần áo che phủ xuất hiện vết rạn da, lộ ra kim quang lấp lánh, những nơi dưới lớp quần áo hẳn là cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Cả người Diệp Tố lộ ra cảm giác như muốn bành trướng nổ tung, rõ ràng là nàng thừa nhận không nổi quá trình tiến giai thần tốc này.

Không giống với Dịch Huyền, Diệp Tố không có tâm pháp, càng không có huyết mạch Ma Chủ, chỉ có thể tận lực dẫn dắt những lực lượng đó rèn luyện thần thức của bản thân.

Du Phục Thời nhìn Diệp Tố không rời mắt, ánh mắt đôi khi sẽ lộ ra nôn nóng, Khấp Huyết kiếm dường như cảm ứng được tâm trạng của chủ nhân nên cũng không hề bay loạn xung quanh, an tĩnh đứng yên trong tầm tay hắn.

Cũng may thời gian rạn nứt của làn da Diệp Tố không kéo dài, thường thường khoảng nửa ngày sẽ kết thúc.

Cảnh giới của hai người không ngừng tăng lên, Hóa Thần trung kỳ, Hóa Thần hậu kỳ…… thậm chí đến cả Hợp Thể trung, hậu kỳ.

Cốc Lương Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy thế thì ghen tị đến đỏ cả mắt, một quả trái cây thôi mà có thể tăng lên nhiều cấp như vậy, người Bồng Lai lợi hại thế này nhất định cũng là do ăn quả Bồ Đề.

Vì sao hắn lại là người vô duyên tiến giai cơ chứ? Rõ ràng hắn ít nhiều gì cũng là Phật Tử

Cho dù Cốc Lương Thiên vò đầu bứt tai, nghiến răng nghiến lợi thế nào thì cảnh giới của Dịch Huyền và Diệp Tố vẫn ở trước mắt hắn mà tăng lên không ngừng.

Một tháng, bất quá chỉ mới một tháng mà thôi.

Kim quang và hắc quang trên không rốt cuộc chậm rãi biến mất.

Diệp Tố và Dịch Huyền từ Hóa Thần sơ kỳ lên tới Hợp Thể hậu kỳ, từ sau Thần Vẫn kỳ đến nay, Cốc Lương Thiên còn chưa bao giờ nghe qua tốc độ tu luyện kh ủng bố như thế.

Phật Tử ghen tị đến nỗi gầy một vòng lớn, loại sự tình mà ai nghe thấy cũng bảo nằm mơ mới gặp này lại thật sự phát sinh trước mắt hắn.

Cốc Lương Thiên nghĩ, nếu bản thân cũng có tốc độ tiến giai như vậy thì quả thực là một bước lên trời.

Dịch Huyền khôi phục lại từ trạng thái tiến giai, hắn giơ một tay ra trước mặt, từ trong lòng bàn tay liền toát ra một cụm hắc ma khí, cơ hồ ngưng tụ thành thực thể.

Hắn quay đầu nhìn sang Diệp Tố bên cạnh: “Đại sư tỷ……”

Diệp Tố cũng lên đến Hợp Thể hậu kỳ, chẳng qua nàng vẫn còn trong tư thế đả tọa ngồi dưới đất chưa đứng lên, dáng vẻ vẫn chưa định thần lại được.

“Đứng lên đi.” Du Phục Thời đi đến trước mặt Diệp Tố, khom lưng duỗi tay nói.

Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên, một lúc sau mới nhận ra tiểu sư đệ, nàng giơ tay nắm lấy tay Du Phục Thời nương theo đó đứng lên, không ai biết rằng linh phủ của nàng lúc này đã hoàn toàn tan vỡ, chỉ còn lại một mảnh thức hải vô biên.

“Quả Bồ Đề này rốt cuộc là cái gì?” Dịch Huyền thử cảm nhận lực lượng trong cơ thể, khó mà tin được lại có thể tiến giai nhanh như vậy.

Hắn thậm chí cảm nhận được lực lượng của bản thân có lẽ còn vượt qua cả cảnh giới hiện tại.

Diệp Tố trầm mặt một lúc lâu sau mới nói: “Tỷ cũng không rõ, chúng ta nên xuống núi thôi.”

“Các ngươi không hổ là người có duyên với Bồng Lai.” Cốc Lương Thiên đứng ở bên cạnh chen vào một câu, giọng nói không giấu được vị chua lè, “Cộng lại toàn bộ thiên tài của tu chân giới cũng không tiến giai mau được như các ngươi.”

“Ngươi cũng có ăn.” Diệp Tố liếc hắn nói.

Cốc Lương Thiên: “……” Có ăn nhưng không có tiến giai.

Hắn dời ánh mắt sang Du Phục Thời, cũng may còn có một người chung cảnh ngộ với hắn, cảm giác mất mặt vì thế cũng giảm xuống một chút.

Bốn người đi xuống khỏi cây Bồ Đề chọc trời, trước khi rời đi Diệp Tố ngẩng đầu nhìn lên, ẩn ẩn có thể nhìn thấy Bồng Lai chưởng sử đang đứng trên đỉnh.

Diệp Tố mở ra quyển trục truyền tống, mang theo ba người còn lại trở về Thiên Cơ Môn.

……

Trên Cửu Huyền Phong, Tây Ngọc đang ngồi xổm phân nhặt tài liệu bỗng nhiên nhận thấy được cái gì, ngẩng đầu chớp chớp mắt, nhìn thấy mấy người đột nhiên xuất hiện liền đứng phắt dậy hô to: “Đại sư tỷ!”

Diệp Tố nhìn thấy Tây Ngọc cũng có chút kinh ngạc: “Sao mấy đứa đã trở về rồi?”

Lúc này Minh Lưu Sa ở trong phòng nghe thấy âm thanh cũng tức tốc chạy ra, vừa nhìn thấy Diệp Tố thì cậu nhóc liền liến thoắng như nã pháo: “Đại sư tỷ, tông sử đã được lấy về, Phạm trưởng lão dẫn theo đệ tử tách ra khỏi Trảm Kim Tông, Ngô Kiếm Phái cử đệ tử đến Thiên Cơ Môn, đại năng của các tông toàn bộ đã xuất quan, Hồ Vương dự định trở lại Yêu giới, mở ra đại môn Yêu giới sau đó dẫn dắt yêu quân liên thủ cùng tu sĩ diệt trừ ma vật.”

Diệp Tố: “……”

Mỗi câu nói đều là thông tin chấn động.

Mới qua hai tháng mà tu chân giới đã nghiêng trời lệch đất.

“Tây Ngọc, muội đi lấy tông sử cho tỷ, Dịch Huyền đệ coi chừng Cốc Lương Thiên đừng cho hắn chạy loạn, hắn dám dùng pháp trận thì cứ chặt tay hắn.” Diệp Tố chỉ ngơ ra trong chốc lát sau đó liền bắt đầu ăn bài, nàng nhìn sang Du Phục Thời, “Ta dẫn đệ đến đại môn.”

Đứng ở bên cạnh nghe Diệp Tố nói vậy, Cốc Lương Thiên liền phản bác: “Ta dùng pháp trận thì có sao chứ?”

Diệp Tố chỉ liếc hắn một cái, không muốn nhiều lời thêm, sau đó nàng nói với Minh Lưu Sa: “Đệ cũng cùng đi xuống đi, kể lại cho tỷ những chuyện phát sinh trong hai tháng qua.”

Ba người ngự hai kiếm, kiếm dưới chân Minh Lưu Sa được Diệp Tố dùng thần thức câu lấy, một trước một sau bay xuống Cửu Huyền Phong.

Khi nói đến chính sự thì tốc độ từ ngữ của Minh Lưu Sa cực nhanh: “Ba vị Độ Kiếp đại năng Vạn Phật Tông bị Cốc Lương Thiên cấu kết với Ma Chủ hại chết, các tông sau khi báo tin cho bổn tông sư tổ thì tất cả đại năng đều xuất quan, cuối cùng đạt thành hiệp nghị với Hồ Vương, để Hồ Vương mở ra cánh cửa Yêu giới, hai bên hợp tác tiêu diệt Ma giới.”

“Không phải nói đại năng không thể ở bên ngoài được lâu sao.” Diệp Tố nhíu mày, nàng nhớ rõ lời nói của Bồng Lai chưởng sử ngày ấy.

“Chuyên đó……tiểu sư muội dùng máu của Huyền Âm chi thể cường hóa pháp bảo bản mạng của đại năng các tông, khiến chúng có năng lực phòng ngự gần với Thần cấp, có thể tạm thời ngăn cản lực lượng của Thiên Đạo, không sợ phải độ kiếp phi thăng ngay lập tức.” Minh Lưu Sa vừa dứt lời liền nhận thấy quanh thân đại sư tỷ bỗng nhiên phóng ra khí lạnh vèo vèo.

Một thời gian lâu không gặp, cảnh giới của đại sư tỷ càng lúc càng cao.

“Ninh Thiển Dao bây giờ đang ở đâu?” Diệp Tố hỏi.

“Ba ngày sau các vị đại năng sẽ ép Băng Dương bí cảnh mở ra để Hồ Vương trở lại Yêu giới, tiểu sư muội là một trong nhưng tu sĩ đại biểu cùng đi đến Yêu giới mở cửa Yêu giới dẫn ra Yêu quân.”

Những tin tức này đều là Minh Lưu Sa thu thập được từ chỗ Tân Thẩm Chi.

Vừa nói xong thì ba người cũng vừa đáp xuống Thí Luyện Trường của Thiên Cơ Môn.

Các đệ tử Ngô Kiếm Phái đang đả tọa ở Thí Luyện Truyền phát hiện có người đến liền lập tức nắm kiếm đứng dậy.

“Diệp Tố, các người trở lại rồi?!” Chu Vân kinh hỉ reo lên.

“Đồ đệ của lão tử đâu?” Tân Thẩm Chi chạy tới đẩy mấy người Chu Vân ra, đứng trước mặt Diệp Tố gấp gáp hỏi.

Diệp Tố cẩn thận đánh giá Tân Thẩm Chi, cảnh giới của ông vẫn là Hợp Thể hậu kỳ nhưng cũng sắp đột phá rồi.

Diệp Tố không trả lời khiến Tân Thẩm Chi nóng nảy: “Trả lời ta mau!”

“Ở trên Cửu Huyền Phong, nhưng mà tiền bối nên chuẩn bị tâm lý.” Diệp Tố nhắc nhở.

“Mắc kệ thế nào nó đều là đồ đệ của lão tử.” Tân Thẩm Chi vội la lên, “Mà nó đã xảy ra chuyện gì, có phải Bồng Lai đã làm gì nó hay không? Lão tử sẽ cào cái Bồng Lai lên!”

Tính tình này, khó trách trong nguyên tác sẽ vì Dịch Huyền mà đối địch với Côn Luân.

“Không có việc gì, đệ ấy rất tốt.” Diệp Tố bình tĩnh nói, “Chỉ là cảnh giới không kém gì ngài thôi.”

Vừa dứt lời, Tân Thẩm Chi mới phát hiện hơi thở trên người Diệp Tố đã thay đổi: “Ngươi……Hợp Thể hậu kỳ?”

Mọi người chung quanh nghe vậy tức khắc lắp bắp kinh hãi, Từ Trình Ngọc kinh ngạc nhìn Diệp Tố, vừa rồi hắn xác thật cảm thấy hơi thở của nàng không giống trước kia.

“Hạ Nhĩ vậy mà không hề khoác lác? Diệp Tố ngươi thật sự sắp phi thăng rồi à?” Mã Tòng Thu kinh hãi nói, lúc này mới bao lâu mà đã lên đến Hợp Thể hậu kỳ, chiếu theo tốc độ này thì ngày Diệp Tố phi thăng không còn xa nữa.

Diệp Tố: “……” Nàng lại không cảm thấy bản thân tiến giai nhanh như vậy là một chuyện tốt.

Không biết vì sao các tông đột nhiên đem các át chủ bài ra, tam giới sắp rung chuyển, cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ của nàng lại đến theo một cách không thể hiểu được, không chừng lại có chuyện gì đó sắp phát sinh.

Lúc này Tân Thẩm Chi đã ngự kiếm bay lên Cửu Huyền Phong, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.

Diệp Tố ngửa đầu nhìn kiếm trận trên không trung của Thiên Cơ Môn, nói với mấy người Chu Vân và Từ Trình Ngọc: “Đa tạ.”

Từ Trình Ngọc lắc đầu: “Các ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”

Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời ở phía sau: “Không phải đệ nói muốn vẽ phù chú đồ lên đại môn sao?”

Nàng nắm tay Du Phục Thời đi ra khỏi Thiên Cơ Môn, xoay người nhìn đại môn sừng sững.

“Đại đồ đệ!”

“Đại sư tỷ!”

Vốn dĩ Trương Phong Phong đang chiếu cố Phạm Ương Thủy trên thiên điện lúc này cùng Hạ Nhĩ ngự kiếm xuống đến nơi, Tây Ngọc theo sát sau đó.

Du Phục Thời mở ra quyển từ điển cổ văn, nghiêm túc nhìn tờ phù chú đồ, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tố.

Diệp Tố gật gật đầu với hắn.

Du Phục Thời khẽ động ý niệm, Khấp Huyết kiếm kiền bay đến dưới chân hắn, mang hắn lên cao, đến vị trí trung tâm của đại môn Thiên Cơ Môn thì dừng lại.

Du Phục Thời nhắm mắt lại, dẫn động linh khí, lúc này từ trong linh mạch của Thiên Cơ Môn không ngừng có các tia sáng tím tụ tập lại, cuối cùng dừng lại trên đầu hai ngón tay của hắn.

Bỗng, Du Phục Thời mở hai mắt, đồng tử mắt biến thành màu tím đậm, vì bị đại môn che khuất nên mọi người không nhận ra biến hóa này.

Chỉ có Diệp Tố có thể nhìn thấy dấu vết do hai ngón tay hắn vẽ ra trên đại môn, phù chú đồ trên từ điển cổ văn đang không ngừng thành hình với tỉ lệ to gấp mười.

Nhưng Diệp Tố cũng không thấy được hoàn chỉnh, nàng chỉ nhìn theo vài bước liền không tự giác nhắm mắt lại, không thể tiếp tục xem.

Mặc dù đã tới cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ, Diệp Tố vẫn không thể thấy rõ được phù chú đồ này.

Nàng chỉ đành dời ánh mắt, không ngửa đầu xem nữa.

Một thoáng chốc nhưng phảng phất lại như ngàn năm, Du Phục Thời rốt cuộc hoàn thành toàn bộ phù chú đồ. Nó không phải phù chú đồ truyền thống theo hình chữ nhật mà càng như là một pháp trận hình tròn bên trong có lồ ng ghép phù chú.

Khi phù chú đồ kết thành, lưng áo Du Phục Thời ướt đẫm, hắn nhìn chằm chằm phù chú đồ, thấp giọng nói: “Ta không có vẽ sai.”

Chỉ chốc lát sau Du Phục Thời liền ngã xuống từ trên thân Khấp Huyết kiếm, Diệp Tố nhanh chóng tiến lên ôm lấy hắn.

“Đây là……”

Mọi người trên Thí Luyện Trường ngửa đầu nhìn thấy một phù chú đồ màu tím thật lớn dâng lên từ dưới mặt đất, sau khi nó chen vỡ kiếm trận thì liền lan ra bao trùm toàn bộ Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố nhìn phù chú đồ trên không, những người khác có thể thấy được kết cấu của phù chú, nhưng trong mắt nàng nó chỉ là một mảnh màu tím mơ hồ.

Cả người Du Phục Thời đẫm mồ hôi, Diệp Tố ôm hắn đi vào, nhận lấy tông sử mà Trương Phong Phong đưa qua: “Sư phụ, tụi con về nghỉ ngơi trước.”

Trương Phong Phong ngơ ngác gật đầu.

Đại năng của các đại tông đều đang chờ ba ngày sau đưa Hồ Vương đi Yêu giới, trong nháy mắt khi phù chú đồ dâng lên, tất cả đồng thời nhìn về phương hướng của Thiên Cơ Môn.

Nơi đó…… Đã xảy ra chuyện gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Xin giải thích một chút: các bạn đừng dùng giả thuyết về tốc độ tu luyện của các truyện khác so sánh với truyện này nhé, thế giới tu chân trong đây có thiết lập riêng, có quan hệ với cốt truyện ở phía sau ~