Đăng vào: 12 tháng trước
“……Ngũ đệ tử?” Ninh Thiển Dao ngẩn ra, sau đó liền tươi cười nói, “Thì ra hai vị kia là đệ tử mà chưởng môn mới thu nhận, vậy về sau muội cũng là sư tỷ rồi?”
Vẻ ngoài của nàng ta kiều tiếu đáng yêu, đôi mắt lộc thanh triệt long lanh, lại hay cười, rất khó khiến người khác chán ghét.
Dịch Huyền lại nói trắng ra, “Bọn họ sẽ không gọi sư tỷ.”
Lữ Cửu chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, giống với khách khanh của Thiên Cơ Môn hơn, huống chi……
Dịch Huyền nhớ lại nhất cử nhất động thường ngày của Du Phục Thời, hắn đều không gọi Diệp Tố là sư tỷ, sao có thể gọi Ninh Thiển Dao được.
“Vậy muội đây đành phải tiếp tục làm tiểu sư muội thôi.” Trên mặt Ninh Thiển Dao vẫn như cũ mang nụ cười ngọt ngào, “Dịch sư huynh, đại sư tỷ sao cũng tham gia vòng sơ loại vậy, muội còn cho rằng tỷ ấy chỉ biết luyện khí mà thôi.”
“Quá nhàn ý mà.” Dịch Huyền lời ít ý nhiều đáp.
Nụ cười của Ninh Thiển Dao trong nháy mắt cơ hồ là không duy trì được nữa, nàng ta biết quan hệ của Dịch Huyền cùng Diệp Tố trước nay không tốt, nhưng hắn chưa bao giờ bình phẩm hành vi của Diệp Tố.
Những lời ngày nghe qua tưởng như trào phúng, nhưng lại chứng minh rõ ràng rằng quan hệ của hai người đã trở nên hòa hợp.
Ninh Thiển Dao cắn cắn môi, do dự một lát nói: “Dịch sư huynh, muội cũng có tham gia vòng sơ loại.”
“Ừ.” Dịch Huyền cũng không có phản ứng gì, Vô Âm Tông nhất định sẽ tham gia thi đấu, tiểu sư muội hằng năm đều đi theo những người đó, tham gia vòng sơ loại cũng không có gì ngạc nhiên.
“Muội đạt thứ hạng……” Ninh Thiển Dao còn muốn nói gì đó.
Nhưng Dịch Huyền đã duỗi tay đóng lại truyền tin ngọc điệp, chỉ để lại một câu: “Ta đi tu luyện.”
Ninh Thiển Dao ngồi trong phòng khách đi3m hít một hơi thật sâu, nàng ta thật ra cũng đã quen với phong cách hành sự của Dịch Huyền, khi còn ở Thiên Cơ Môn hắn cũng luôn như thế, chỉ là hôm nay lại khiến nàng ta cảm thấy phá lệ không thoải mái.
Ninh Thiển Dao nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định liên lạc sư phụ, hỏi một chút trong khoảng thời gian qua Thiên Cơ Môn đã xảy ra những chuyện gì.
Ở đối diện rất nhanh liền hiện lên gương mặt của Dương Đàm, ông ta nhìn thấy Ninh Thiển Dao thì rất cao hứng: “Dao Dao, vừa rồi sư phụ vừa thấy tên con trên danh sách dự thi tông môn đại bỉ, còn đang định liên lạc với con đấy.”
“Sư phụ, vì sao bọn Diệp Tố cũng tham gia vòng sơ loại?” Lúc này tươi cười trên mặt Ninh Thiển Dao đã phai nhạt đi, không còn ngọt ngào như khi đối mặt với Dịch Huyền.
“Vi sư cũng không rõ ràng lắm.” Dương Đàm lắc đầu, lại nói, “Dịch Huyền quả nhiên thiên phú hơn người, thế mà lại được Ngô Kiếm Phái nhận làm tịnh tông đệ tử.”
Ninh Thiển Dao ra sức cắn cắn môi: “Mấy người Diệp Tố cũng leo lên Ngô Kiếm Phái, con nghe thấy hình như bọn họ đang ở cùng với Dịch Huyền.”
Sắc mặt Dương Đàm lạnh xuống: “Con nhóc đại đồ đệ của Trương Phong Phong trước nay đều không thiếu tâm nhãn, nương nhờ quan hệ của Dịch Huyền cũng là bình thường, xem ra nó lợi hại hơn Trương Phong Phong đấy.”
Ông ta nói xong lại nhìn Ninh Thiển Dao ở đối diện, biểu tình hòa hoãn lại: “Dao Dao, còn đừng để ý mấy người chúng nó, sư phụ thấy con ở phương tây giành được hạng ba, hiện giờ cảnh giới đã tới tầng nào rồi?”
“Nguyên Anh trung kỳ mà thôi.” Ninh Thiển Dao khiêm tốn nói, “Không tính là gì cả.”
“Côn Luân Lục Trầm Hàn bất quá cũng chỉ mới Nguyên Anh trung kỳ.” Dương Đàm đột nhiên đứng bật dậy, đi qua đi lại vài vòng tại chỗ, kích động nói, “Dao Dao, sau tông môn đại bỉ lần này, con nhất định có thể nổi danh khắp đại lục!”
“Sư phụ.” Ninh Thiển Dao gọi Dương Đàm lại, “Mấy năm nay Thiên Cơ Môn đã xảy ra những chuyện gì vậy, Du Phục Thời cùng Lữ Cửu là ai? Ta thấy đệ nhất danh sách tham dự đại bỉ của phương đông là Thiên Cơ Môn Du Phục Thời.”
“Thiên Cơ Môn còn có thể có biến hóa gì đâu, một đống người cả ngày cứ chạy qua đây cọ linh khí, nhờ vậy mà đúng là có một ít đệ tử đã tiến giai.” Dương Đàm nhớ tới Du Phục Thời, nét mặt lạnh xuống, “Chưa từng nghe qua Lữ Cửu, nhưng tên Du Phục Thời kia là đệ tử Trương Phong Phong mới thu nhận, phỏng chừng hắn đã chạm vào đại vận gì đó nên mới có thể giành được hạng nhất mà thôi.”
Ninh Thiển Dao cúi đầu suy tư, Diệp Tố nhất định là biết Dịch Huyền có thiên phú nên mới móc nối lại quan hệ của hai người, sau đó nương theo hắn cùng nhau tham gia thi đấu.
“Dao Dao, tông môn đại bỉ không bao lâu nữa là bắt đầu rồi.” Dương Đàm nói, “Con cứ tập trung vào thi đấu đi, đừng để bị mấy đứa Diệp Tố làm phân tâm.”
“Con biết rồi.” Ninh Thiển Dao ngẩng đầu, Diệp Tố có lợi hại đi nữa thì bất quá cũng chỉ lấy được vị trí bét bảng mà thôi, làm sao có thể so với nàng ta được.
……
Từ ngày một tháng sáu bắt đầu, cảnh nội của Côn Luân Phái dần dần náo nhiệt lên, từng con tàu bay không ngừng từ nơi xa bay tới.
Các đệ tử của các tông môn đã báo danh mỗi ngày đều có thể nhìn thấy các loại tàu bay, tàu lớn tàu nhỏ, tàu nhanh tàu chậm, mỗi con tàu đều được mọi người bình phẩm một phen.
“Vạn Phật Tông sau còn chưa tới? Bọn họ không phải là cách đây gần nhất sao?”
“Năm nay đã tuyển ra được tân Phật Tử, trong tông phái hẳn là còn bận chuyển giao chức vị, đến muộn cũng là bình thường.”
“Các ngươi lần đầu tiên tham dự tông môn đại bỉ đúng không, Vạn Phật Tông không cần tàu bay, đến lúc đó bọn họ sẽ đi bộ tới, mấy trăm người để chân trần, tay cầm pháp trượng, từng bước một dẫm lên bậc thang đi đến tiên đài của Côn Luân. Loại chấn động đó các ngươi cứ thấy thì sẽ biết thôi.”
“Ta chỉ chờ mong Hợp Hoan Tông thôi, không biết khi nào mới tới, nghe nói mỗi lần đại bỉ tàu bay của bọn họ đều hoa hòe lòe loẹt nhất.”
“Haiza, còn cần ngươi nói sao, trong Hợp Hoan Tông ngay cả đồng tử quét rác cũng đều tuấn tiếu mỹ lệ, có lần ta được dịp đi theo sư phụ tới đó, nơi đó ấy hả……nói là tiên cảnh cũng không quá đâu!”
“Thật sự đều là người đẹp như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, điều thứ nhất của tông quy bọn họ chính là không thu người xấu xí.”
“Còn ta thì rất muốn thấy Ngũ Hành Tông, nghe nói nữ nhi của tông chủ bọn họ vì muốn đuổi kịp bước chân của Lục Trầm Hàn mà cứng rắn cắn mười bình dược, thăng liền hai giai, lên tới Nguyên Anh trung kỳ.”
Các tông môn lớn lớn bé bé của tu chân giới đều tề tụ về đây, mỗi ngày trên tiên đài của Côn Luân đều có tu sĩ đệ tử vừa đứng chờ xem các đại tông môn đến nơi vừa bát quái, nói cái gì cũng có.
“Ngươi nghe được từ đâu vậy?” Bên cạnh có người quay đầu lại nói, “Có thể thăng liền hai giai thì không phải thượng phẩm đan sẽ không thể làm được như thế, Ngũ Hành Tông lấy đâu ra được mười bình thượng phẩm đan dược?”
Có vài người đứng xung quanh đó còn muốn phản bác, nhưng nhìn thấy bên hông đối phương có đan lô nên đành phải câm miệng.
Tông môn đại bỉ diễn ra, không chỉ riêng tông phái dự thi có mặt mà các tông môn không dự thi cũng tới xem náo nhiệt.
“Mau nhìn kìa, là Thượng Khuyết Tông!”
Bỗng nhiên có người chỉ vào không trung hô to.
Mọi người ngửa đầu nhìn lên thì thấy từ giữa mây mù ở phía xa có một con tàu bay khổng lồ đang chậm rãi bay tới, chiếc thuyền mang hình dáng tỳ bà, nhìn kỹ sẽ thấy thân tàu được tạo thành từ các loại nhạc cụ, ngay cả cửa sổ của các phòng cũng có hình dáng của các loại nhạc cụ.
Tàu bay bốn tầng, khổng lồ nhưng vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng, mọi người trên tiên đài Côn Luân thậm chí còn có thể nghe thấy thanh âm của lục lạc trên mái thuyền, linh phủ vì âm thanh này mà cũng rung động, trở nên nhẹ nhàng hơn, tất cả âm thanh ồn ào dường như đều biến mất.
Thượng Khuyết Tông, một trong năm đại tông, đạo là âm tu, là tông môn lớn nhất bắc phương, lần này số đệ tử giành được danh ngạch là 326 người.
Trên cột buồm dựng thẳng trên thuyền có viết ba chữ “Thượng Khuyết Tông”, dù cho không có thì thân tàu cũng là đặc điểm dễ nhận biết nhất, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều biết đây là tông môn nào.
Trên tiên đài Côn Luân tuy đứng không ít người nhưng quảng trường của tiên đài cực lớn, khoảng trống ở giữa cũng đủ chứa mười mấy chiếc đại tàu bay.
Mọi người nhìn chằm chằm tàu bay của Thượng Khuyết Tông chầm chậm bay tới, cuối cùng đáp xuống giữa tiên đài.
Tàu bay khổng lồ dừng lại, đế tàu chạm xuống mặt đất của tiên đài thế nhưng lại không hề phát ra tiếng vang, chỉ có lục lạc trên mái thuyền đồng thời phát ra một trận thanh âm dễ nghe. Ngay sau đó cửa thuyền mở ra, từ bên trong hai hàng đệ tử đi ra trước, theo sau là tông chủ Thượng Khuyết Tông chậm rãi ra tới, các đệ tử đứng ở hai bên đợi tông chủ bước ra sau đó mới đi theo sau ông tiến vào Côn Luân Phái, các đệ tử mặc một thân đạo bào vàng nhạt, mặt mày bình tĩnh, trên tay mỗi người đều cầm theo một loại nhạc cụ.
Đây chính là Thượng Khuyết Tông.
Ninh Thiển Dao chen ở trong đám người, từ xa nhìn các đệ tử Thượng Khuyết Tông bước ra tàu bay, ngay cả đạo bào của đệ tử thôi trông cũng đã tốt hơn của tông chủ Vô Âm Tông rồi.
Đều là âm tu tông môn vậy mà chênh lệch giữa hai bên lại như lạch trời.
Ninh Thiển Dao nhớ tới tin tức thu được ngày hôm qua, là Tân Hâm truyền tới, báo hắn đã giành được thông hành đơn ở phương nam.
Vô Âm Tông, ba năm trước đây nàng còn cho rằng đó là một tông môn lợi hại, vậy mà hiện tại cũng chỉ có một đệ tử có thể lấy được thông hành đơn.
Ninh Thiển Dao rũ mắt, giấu đi cảm xúc của chính mình, may mắn bản thân đã rời khỏi bọn họ, một mình rèn luyện.
“Ngũ Hành Tông tới!”
“Còn có Ngô Kiếm Phái!”
Tiên đài Côn Luân lại một lần nữa náo nhiệt lên, mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi có hai con tàu bay mới xuất hiện.
Thuyền của Ngũ Hành Tông thoáng dẫn đầu, thuyền của họ kết cấu cũng là bốn tầng, hình thuyền quy củ truyền thống nhưng toàn bộ thân tàu đều khắc đầy phù chú, cột buồm làm từ hồng ngọc, dù không viết tên tông phái lên đó nhưng hàng cờ xí khổng lồ với đầy phù chú được vẽ trên đó cũng đã thông báo danh tín của tông môn.
Không nghi ngờ gì, chỉ cần ai không có não dám công kích con tàu này thì nhất định sẽ chỉ có một đường chết.
Hơi chậm hơn ở phía sau một chút là tàu bay của Ngô Kiếm Phái, có đến năm tầng, trên cột buồm có hai chữ “Ngô Kiếm” được khắc bởi kiếm, nhìn từ phía dưới cả con thuyền mang hình một thanh kiếm, to lớn cuồn cuộn, thân thuyền quanh quẩn kiếm ý sắc bén, nếu có người đến gần sợ là sẽ bị kiếm cắt cho trọng thương.
“Bắc âm nam huyễn, Thượng Khuyết Tông đều đã tới, Hợp Hoan Tông sao còn chưa thấy xuất hiện vậy?”
“Hợp Hoan Tông nhất định là tông môn tới cuối cùng, những lần đại bỉ trước lần nào cũng vậy.”
“Ta nhớ bọn họ còn rải hoa một đường đến đây.”
“Ngô Kiếm Phái năm nay vậy mà lại không giành được hạng nhất của vòng sơ loại, Thiên Cơ Môn gì đó cũng không biết nhảy ra từ đâu nữa.”
“Cái gì mà nhảy ra từ đâu, đó chính là Thiên Cơ Môn kia đó.”
“Thiên Cơ Môn nào cơ?”
“Thiên Cơ Môn – tông môn chuyên luyện khí đó đó.”
Ninh Thiển Dao nghe mọi người xung quanh nói chuyện, tầm mắt dừng trên tàu bay của Ngô Kiếm Phái, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Dịch Huyền hẳn là ở trên con tàu bay này, lần đó khi hai người truyền tin nàng ta đã thấy cột buồm của tàu bay.
Ngay sau đó cửa thuyền của Ngũ Hành Tông cùng Ngô Kiếm Phái đều mở ra, người của hai tông từ bên trong bước ra tới.
Sau khi tất cả mọi người đều ra khỏi thuyền, Ninh Thiển Dao cũng không nhìn thấy thân ảnh của Dịch Huyền.
Sao lại thế này?
Liên Liên bước xuống tàu bay, không màng ánh mắt của tông chủ Ngũ Hành Tông mà liền chạy sang đội người của Ngô Kiếm Phái, Trình Hoài An đi theo phía sau nàng.
“Mấy người Diệp Tố đâu?” Liên Liên hỏi Chu Vân, “Nàng ấy không phải nói đi cùng các ngươi tới đây sao?”
Chu Vân vươn ngón trỏ chỉ lên không trung: “Ở ngay phía sau kìa.”
Liên Liên khó hiểu, nhìn lên theo hướng ngón tay nàng chỉ.
Vừa nhìn liền ngây dại.
Giữa không trung một thanh kiếm toàn thân hồng quang đi đầu, thanh kiếm điên cuồng phi về phía trước, ở chuôi kiếm có cột một đầu dây thừng, đầu còn lại của dây thừng kéo theo một chiếc tàu bay quái dị. Trên tàu có hai hàng ghế hai bên, ngồi bảy người, một mình Diệp Tố ngồi một ghế ở đầu tàu, Du Phục Thời cùng Dịch Huyền ngồi ở hàng thứ hai, Hạ Nhĩ và Lữ Cửu ngồi ở hàng thứ ba, cuối cùng là Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc.
Tàu bay không lớn, rất nhỏ, nhưng thập phần loá mắt.
Bởi vì cả thân thuyền đều được linh hỏa bao quanh.
“Đây……chính là đệ tử Hợp Hoan Tông sao?” Có người ngơ ngác hỏi ra tiếng, “Tướng mạo kinh diễm như thế, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Hợp Hoan Tông sao lại chỉ có một nhúm người thế này được.”
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Chỉ thấy chiếc tiểu tàu bay này đến nơi cũng không trực tiếp đáp xuống tiên đài mà xoay tròn đảo quanh, lúc này mọi người mới phát hiện ở sau mông của tàu có gắn một cái biểu ngữ thật dài, nền đen chữ vàng.
—— Thiên Cơ Môn.
Không chỉ thế mà ở sau mông của tàu bay còn bắn pháo hoa, pháo hoa năm màu bùm bùm chíu chíu.
Theo quỹ đạo xoay tròn của tàu bay trong không trung, pháo hoa cũng lưu lại tàn ảnh, cuối cùng hình thành ba chữ.
Như cũ vẫn là “Thiên Cơ Môn”!
“Đại sư tỷ, nã pháo được chưa ạ?” Tây Ngọc ngồi trên tàu bay thấy pháo hoa sắp tan hết nên hỏi Diệp Tố.
Diệp Tố khiêng Phù Pháo Ống lên: “Phóng đi.”
Tây Ngọc cùng Minh Lưu Sa lập tức cũng khiêng lên Phù Pháo Ống, ba người cùng nhau bắn liên tục mấy phát pháo vào trong không trung, vô số lá phù chú bay lên cao, những lá Thanh Phù phát ra từng đạo âm thanh vang dội, cuối cùng là Huyền Phù trôi nổi trong không trung, một lần nữa xếp thành ba chữ “Thiên Cơ Môn”.
Thiên Cơ Môn, Thiên Cơ Môn…… Lại là Thiên Cơ Môn!
Giờ phút này trong đầu của mọi người trên tiên đài Côn Luân cũng chỉ còn đọng lại ba chữ này.
Tác giả có lời muốn nói:
Biệt danh của Khấp Huyết kiếm: Một chiếc kiếm trâu cày cần cù chăm chỉ
Mọi người: Ô nhiễm thị giác!
ps: Hai phái tứ tông sửa thành hai phái năm tông nhé~