Chương 142: Say linh khí

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Linh khí ở lầu sáu nồng đậm đến mức gần như đọng thành thực chất, Diệp Tố có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí tràn trề trong linh phủ vì mỗi một tia kinh mạch đều đang không ngừng bị linh khí thấm vào, thức hải dù chưa mở rộng nhưng cũng đã vững vàng hơn không ít.

Mãi đến khi phát hiện lượng linh khí quanh mình chợt giảm xuống, Diệp Tới mới tỉnh lại từ trạng thái nhập định, nàng phát hiện chút linh khí cuối cùng ở tầng tu luyện đều bị Du Phục Thời hấp thu sạch sẽ.

Linh khí đậm đặc như vậy mà lại có thể hút cạn sạch, Diệp Tố ngồi đối diện với Du Phục Thời, có một khoảnh khắc trong nháy mắt nàng cảm giác rằng hai người đã ngồi đây thật lâu.

Khi Du Phục Thời mở mắt, đôi mắt lóe lên một tia ánh tím, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Đệ tỉnh rồi, chúng ta……” Diệp Tố vừa mới mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy một vài âm thanh rầm rì vang lên không xa, nàng nhanh chóng đứng dậy nhanh chóng đi về hướng đó, cảnh giác dựng lên cao nhất.

Hoàn cảnh trong Luân Chuyển Tháp bọn họ không quen thuộc, Diệp Tố cũng không biết ở mỗi tầng có phải sẽ có thứ gì đó xông ra công kích bọn họ hay không.

Diệp Tố cảnh giác tới gần, nhưng khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ở bên kia thì tức thời liền cảm thấy như có một đàn quạ bay qua: “……”

Sắc mặt của ba người Lữ Cửu hồng rực, nằm giang tay giang chân hình chữ X ở gần khu vực cầu thang, Chu Vân thậm chí còn lăn qua một cái, chép miệng, ngủ ngon không biết trời trăng mây đất.

Hẳn là do linh khí ở tầng sáu đã biến mất sạch sẽ nên Liên Liên rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngồi dậy trên mặt đất choáng váng nhìn Diệp Tố: “Cô cũng ở đây à……hahaha.”

Diệp Tố: “……” Đây là……say linh khí?

Trên người ba người vẫn còn dính không ít vết máu, rõ ràng là khi từ tầng năm lên đây vẫn chưa kịp xử lí thì đã nằm la liệt.

Diệp Tố đợi một lát, mấy người Liên Liên mới rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lữ Cửu xoa xoa mặt, chậm rãi đứng lên: “Linh khí ở đây quá mức váng đầu.”

Ba người mất chừng hai ngày, liều sống liều chết mới có thể bò cầu thang lên tới lầu sáu, gân cốt toàn thân đều đứt đoạn, thật vất vả mới đi lên được thì đập thẳng vào mặt chính là luồng linh khí đậm đặc, Liên Liên và Chu Vân dù sao cũng là đệ tử thân truyền của đại tông môn, gặp qua không ít việc đời, vậy mà kết quả vẫn bị luân hãm.

Số linh khí đó cứ thế theo hô hấp, làn da tiến vào cơ thể, ba người không hề chống cự mà hoàn toàn tiếp thu, trực tiếp say tại chỗ, choáng váng ngủ say mất mấy ngày qua, linh phủ đầy ắp c ăng trướng.

“Ta giống như đã trực tiếp nhảy đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh.” Chu Vân cảm nhận một chút nói.

“May là linh khí đã biến mất.” Liên Liên dùng thanh khiết thuật sửa sang lại bản thân, có chút nghĩ đến mà sợ: “Nếu không sợ là ba chúng ta còn chưa kịp tiến giai trước đã nổ banh xác rồi.”

Chu Vân bỗng nhiên cảm thấy không đúng: “Linh khí ở tầng tu luyện biến mất ư?” Nàng chưa nghe nói qua.

“Hẳn là bị hấp thu xong rồi.” Diệp Tố khụ một tiếng nói.

Ánh mắt Chu Vân nhìn tới nhìn lui Diệp Tố và Du Phục Thời ở phía sau, không còn gì nghi ngờ nữa đầu sỏ chính là hai người bọn họ, cuối cùng nàng chậm rãi gật đầu: “……Các ngươi……thật sự trâu bò.”

Linh khí ở nơi này nồng đến nỗi các nàng trực tiếp say, vậy mà Diệp Tố và Du Phục Thời lại hấp thu chúng sạch sẽ, khác biệt giữa thiên tài và người thường chính là lớn như vậy.

“Chúng ta chuẩn bị đi tiếp lên trên, mọi người cùng lên luôn chứ?” Diệp Tố hỏi.

Ba người nhìn nhìn nhau, cuối cùng quyết định không đi.

“Còn dư lại mười ngày, ta định lưu lại đây tiêu hóa linh khí.” Liên Liên nói, “Nếu chúng ta tiếp tục đi lên thì chỉ sợ mười ngày này chỉ dành để bò cầu thang.”

Ba người muốn ở lại đây nhập định tu luyện, Diệp Tố thiết lập một trận pháp cho họ, phòng ngừa có người quấy nhiễu, sau đó mới cùng Du Phục Thời tiếp tục đi lên lầu bảy.

Linh khí ở tầng sáu lần đầu tiên bị hấp thu gần như không còn, trong không trung mà mà mọi người không thể nào cảm nhận được linh khí đang yên lặng tái tạo, chẳng qua tốc độ của nó cực kỳ thong thả, như có như không.

Diệp Tố bước lên cầu thang đi lên tầng bảy, chỉ mới bước đầu tiên nàng liền cảm thấy có vô tận uy áp đè lên trên vai, nặng như Thái Sơn, khiến nàng một bước cũng khó mà nhấc được.

Vốn dĩ Du Phục Thời đứng ở bên cạnh nàng, trong lúc không chú ý thì bất giác đi lên tiếp một bậc thang, phát hiện Diệp Tố vẫn còn ở phía sau nên theo bản năng dừng lại chờ nàng.

Diệp Tố rũ mắt nhìn sàn cầu thang một lát, ngẩng đầu đứng dậy, hoàn toàn không màng đến thương tổn do uy áp tạo thành, nàng điều khiển linh lực vận chuyển đến cực hạn, nhìn Du Phục Thời cười nói: “Tiểu sư đệ, đệ đi trước dẫn đường đi.”

Du Phục Thời lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, Diệp Tố theo ở phía sau không nói một lời, chỉ có âm thanh xương cốt gãy vỡ khiến người khác ê răng cách chốc lát lại truyền đến.

Du Phục Thời vẫn đi ở đằng trước, không hề xoay người hay quay đầu lại, chỉ là vẫn luôn duy trì khoảng cách một bậc thang với Diệp Tố, nàng đi thì hắn đi, nàng ngừng thì hắn liền ngừng.

Mãi đến khi bước xong bậc thang cuối cùng Du Phục Thời cũng không hề quay đầu lại mà cứ thế đứng ở tại chỗ.

Uy áp mỗi lúc một nặng, nhưng tốc độ chữa trị kinh mạch của Diệp Tố cũng càng lúc càng nhanh, mấy bậc thang cuối cùng ngược lại không có gian nan như ban đầu, tuy nhiên lại có một chuyện ngoài ý muốn.

Lúc trước mỗi khi bước lên đến trên lầu thì uy áp sẽ ngay lập tức biến mất, nhưng tới tầng thứ bảy thì uy áp vẫn còn đó, không chút nào suy giảm.

“Ta lên đến rồi.” Diệp Tố đứng ở sau lưng Du Phục Thời nói.

Lúc này Du Phục Thời mới xoay người nhìn nàng, tầm mắt hắn dừng trên xương quai xanh của Diệp Tố: “Nơi này của ngươi gãy rồi.”

Diệp Tố cúi đầu, tập trung linh lực nối lại xương quai xanh: “Đã tốt rồi.”

Hai người đi về phía trước thì chỉ thấy một mảnh trắng xóa, khi bước vào làn sương trắng đó thì cảnh tượng tức khắc liền thay đổi, bên trọng đầy ắp yêu thú lục giai, thậm chí còn có không ít thất giai yêu thú.

Nếu Mai Cừu Nhân và Nhan Hảo ở đây thì sẽ có thể phân biệt ra số yêu thú này chỉ là ảo ảnh, chẳng qua ảo thuật này cực kỳ cao siêu, khiến người khác cứ tưởng nó là thật, thậm chí thịt vụn rơi vãi trên đất, nội tạng, mùi tanh tưởi, tất cả đều rất chân thật.

Diệp Tố phóng mắt nhìn ra xa, cầu thang đi lên tầng tám nằm ở ngay giữa tầng bảy, nàng thấy được Lục Trầm Hàn đang cầm Thất Tuyệt kiếm trong tay, nhưng lúc này kiếm linh đang thoát khỏi kiếm, bọn họ đang cố gắng muốn lên cầu thang để lên tầng tám.

Cốc Lương Thiên và Dịch Huyền cũng ở đây, chẳng qua mục tiêu của hai người không phải là cầu thang lên lầu trên.

Thời gian của bọn họ không đủ, nếu đổi thành những năm trước thì trình độ của họ chắc chắn nằm trong ba người đứng đàu, ít nhất sẽ có thời gian ba tháng trở lên để rèn luyện, nhưng hiện giờ chỉ có vẻn vẹn một tháng, thế nên thay vì lãng phí trên cầu thang thì không bằng cứ lưu lại lầu bảy lấy chiến đấu bồi đắp năng lực.

Trong tay Dịch Huyền nắm Trọng Minh đao, Trọng Minh đao linh cũng ở kế bên người, hai người kề vai chiến đấu, đối phó yêu thú chung quanh.

Dịch Huyền thậm chí ngẫu nhiên còn lật lật đao phổ, thực hành ngay tại chỗ, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn đức tính học tới đâu thực hành tới đó của Diệp Tố khi đối kháng với Cốc Lương Thiên trước kia.

“Ta muốn lên tầng tháp thứ tám.” Diệp Tố nghiêng đầu nhìn Du Phục Thời, “Cùng đi chứ?”

Du Phục Thời mở tay ra, Khấp Huyết kiếm vẫn luôn lơ lửng giữa không trung liền vâng lệnh bay đến trong lòng bàn tay hắn.

Du Phục Thời rút Khấp Huyết kiếm ra khỏi lớp vỏ cổ bạc, một tiếng kiếm minh hưng phấn vang lên, khiến Diệp Tố không khỏi nhớ tới tiếng rú kì quái của hồng y kiếm linh lúc trước.

Kiếm linh này vẫn nên ở trong kiếm thì tốt hơn, nhìn có vẻ không giống là một kiếm linh tốt, chỉ sợ sẽ dạy hư tiểu sư đệ.

Hai người một trái một phải, lưng tựa lưng, cùng nhau tiến về phía trước.

……

Ở tầng thứ năm, Ninh Thiển Dao trăm cay ngàn đắng mới bò lên tới, quả nhiên không còn người nào ở đây nữa, nàng ta cắn môi nhìn tầng sáu, uy áp trong tháp áp xuống người nàng ta đột nhiên tăng nhiều, không biết có thể đi lên được hay không.

Cuối cùng Ninh Thiển Dao vẫn quyết định đi lên trên, nàng ta chỉ mới đi được bốn bậc thang liền đã sắp chịu không nổi, ngã ngồi xuống, hốc mắt phiếm hồng, oán hận đối với Diệp Tố một lần nữa tăng lên.

Lúc này, Ninh Thiển Dao bỗng nhiên cảm thấy linh phủ của mình ấm áp, cảnh giới chợt tăng lên cao.

—— Hóa Thần kỳ, mà lại không phải trải qua lôi kiếp!

Ninh Thiển Dao kinh hỉ đứng lên, nhất định là do nhờ cảnh giới của Giản Hồ tăng lên nên đã mang theo nàng ta cùng tiến giai.

Nàng ta thậm chí không cần phải ứng phó lôi kiếp!

Khó trách trước kia ai cũng muốn ký khế ước cộng sinh với yêu.

Nàng ta cảm thấy rất vừa lòng với chỗ tốt của khế ước cộng sinh, về sau chờ khi Giản Hồ hoàn toàn khôi phục, vậy nàng ta sẽ……

Ánh mắt Ninh Thiển Dao lập lòe, nỗi sợ mấy người Diệp Tố bắt đầu giảm bớt. Tiếp theo đó nàng ta tiếp tục bước lên tầng sáu.

Lúc này Ninh Thiển Dao cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy rằng uy áp vẫn không hề nhỏ nhưng vẫn có thể chịu được.

Khi bước lên cầu thang nàng ta đã nghĩ bản thân sẽ hấp thu linh khí thế nào, tu luyện ra sao, trước khi vào tháp nàng ta đã nghe Lục Trầm Hàn nói qua, tầng thứ sau là nơi có linh khí nồng đậm nhất toàn tu chân giới, nếu linh phủ không thể tiêu hóa được thì có thể sẽ nổ tan xác, nhưng nàng ta có khế ước cộng sinh với Giản Hồ, không gian linh phủ cũng vì thế mà có thể chia sẻ cho nhau.

Lầu sáu đúng là đo ni đóng giày làm ra cho nàng ta mà.

Ninh Thiển Dao rốt cuộc có thể bước lên lầu sáu, nàng ta giang rộng hai tay, muốn cảm nhận nơi được xưng là linh khí nồng đậm nhất tu chân giới là như thế nào.

Nàng ta nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm thụ một lát, đây là linh khí đậm đặc nhất đó sao? Sao chẳng khác nào không khí trơn tuột?

Một lúc sau Ninh Thiển Dao rốt cuộc mở mắt, nàng ta nhìn tầng thứ sáu trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cảm giác này cực kỳ tương tự khi ở Thiên Cơ Môn, cái gì mà linh khí nồng đậm, đây rõ ràng là …… linh khí khô cạn.

“Ngại quá, cô tới chậm rồi.” Liên Liên ngồi trên một đầu tường cách đó không xa, “Linh khí ở đây đã bị chúng ta dùng sạch.”

Sắc mặt Ninh Thiển Dao trở nên cực kỳ khó coi, nàng ta hao hết tâm tư để đi lên, vậy mà cả một tầng linh khí lại toàn bộ biến mất.

Không đợi Liên Liên mở miệng trào phúng thêm vài câu, Ninh Thiển Dao đã bước nhanh lên cầu thang lên lầu bảy, nàng ta không thể để Diệp Tố độc chiếm tài nguyên được.

“Cảnh giới của nàng ta……” Chu Vân nhíu mày. “Sao lại tăng lên? Nàng ta tìm được đan dược gì ở tầng thứ tư sao?”

Nàng ta trước kia là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh, tiến giai sẽ vào Hóa Thần kỳ, nhưng mọi người ở tầng sáu không hề cảm giác được có lôi kiếp đánh xuống.

“Hẳn là không phải.” Liên Liên nói, “Nghe nói Hồ Vương sau khi đến Vạn Phật Tông dưỡng thương đã khôi phục lại phần nào, hai người này lại ký khế ước cộng sinh nên cảnh giới của nàng ta chắc là vì thế cũng tăng lên theo.”

……

Lầu bảy, sau khi Lục Trầm Hàn nhìn thấy Diệp Tố và Du Phục Thời lên tới thì lần thứ hai đẩy nhanh hơn tốc độ chạy đến chỗ cầu thang.

Dịch Huyền tuy rằng không đi lên nhưng hắn cố ý dọn ra một con đường cho Diệp Tố cùng Du Phục Thời.

“Đa tạ sư đệ.” Diệp Tố chạy nhanh đến.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền ở đằng sau hô một tiếng, thấy Diệp Tố quay lại nhìn thì nói. “Đừng để Lục Trầm Hàn đi lên trước tỷ.”

Dịch Huyền không thích Lục Trầm Hàn, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã không thích, không vì bất kỳ lí do gì, chuyện này hắn chưa từng nói với ai.

Cho đến hiện tại, tất cả các đệ tử tiến vào Luân Chuyển Tháp chỉ mới đến tầng thứ tám, chưa bao giờ có ai bước lên tầng thứ chín.

Lục Trầm Hàn vừa bước lên bậc thang đầu tiên để lên tầng thứ tám liền không ngờ được hai gối khuỵu xuống ngay tắp lự, uy áp trực tiếp ép hắn quỳ xuống, hắn chống Thất Tuyệt kiếm xuống sàn cầu thang, kiếm linh lúc này đã trở lại vào kiếm, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục, mãi cho đến khi Diệp Tố và Du Phục Thời bước đến cầu thang thì hắn chỉ mới đi lên được bốn bậc.

Lần này Diệp Tố đi trước, Du Phục Thời theo sau, khi lên lầu bảy nàng đã cơ bản nắm được quy luật chữa trị của Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan đối với kinh mạch, hiệu quả tốt nhất sẽ là khi thân thể xuất hiện báo hiệu tổn thương thì bắt đầu chữa trị ngay.

Diệp Tố chậm rãi cất bước đi lên, tư thái như tản bộ trong sân vắng, nếu không phải thanh âm nứt xương thường xuyên vang lên thì thật sự nhìn không ra có bất luận vấn đề gì.

Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan mang đến sinh cơ cho Diệp Tố, giúp nàng có thể chữa trị gân cốt thân thể với tốc độ nhanh nhất, chỉ cần chịu được đau đớn do uy áp mang lại thì sẽ có thể tiếp tục đi lên trên.

Khi Lục Trầm Hàn đi đến bậc thang thứ bảy thì Diệp Tố rốt cuộc đuổi kịp hắn, nàng đứng bên cạnh Lục Trầm Hàn, cố ý trào phúng hắn một câu: “Bất quá cũng chỉ như vậy.”

Ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đệ nhất nhân của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi Lục Trầm Hàn đã bao giờ chịu qua nỗi nhục nhã như thế này, hắn lập tức muốn đứng lên, nhưng uy áp quá nặng, vừa mới đứng lên một lát lại quỳ rạp xuống ầm ầm.

Ngược lại Diệp Tố thế nhưng vẫn còn có thể thẳng lưng, tiếp tục bước lên trên.

Lục Trầm Hàn nghiến chặt răng, hắn không rõ vì sao, chỉ với mấy tên vô danh tiểu tốt không biết nhảy ra từ đâu này mà lại có thể hủy hoại hết thảy mọi thứ của hắn.

Trước tông môn đại bỉ hắn vẫn là người có thiên phú đệ nhất trong nhóm tu sĩ thanh niên, kiêu ngạo không ai bì kịp.

Hiện giờ không những bị người hạn chế nhiều mặt, ngay cả thứ uy áp cỏn con này hắn cũng không chống lại được sao?

Lục Trầm Hàn đứng lên, hai mắt hắn sung huyết đỏ ngầu, hắn muốn duy trì tôn nghiêm của bản thân, muốn tiếp tục đi lên kéo Diệp Tố xuống, lại không ngờ rằng, Du Phục Thời ở phía sau đã đi lên tới nơi, bỗng nhiên xoay người vươn ra một chân, đá hắn xuống dưới.

Lục Trầm Hàn không hề có phòng ngừa, ăn trọn một chân, trực tiếp lăn lông lốc xuống cầu thang.

Vừa lúc Cốc Lương Thiên đang đối chiến với yêu thú ở gần đó, hắn nhìn thấy rõ ràng rành mạch cả quá trình từ khi Du Phục Thời giơ chân lên đến lúc đá người xuống, trong lòng liền thắt lại, hắn có bóng ma tâm lý không nhỏ với Du Phục Thời.

Sau đó Cốc Lương Thiên lại nghe thấy Du Phục Thời nói với Diệp Tố: “Hình như hắn không cẩn thận hụt chân lăn xuống rồi.”

Tân Phật Tử: “……”

“Thực lực quá kém.” Diệp Tố cũng không hề che giấu âm thanh của mình.

Vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, nhưng Lục Trầm Hàn lại một hai muốn tuyệt đường của mọi người, hiện giờ cũng chỉ châm chọc hắn vài câu, Diệp Tố đã cảm thấy bản thân đáng phát huy chân, thiện, mỹ của Thiên Cơ Môn rồi.