Chương 100: Tử linh thạch

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Mọi người trong viện không hẹn cùng nhìn chằm chằm vào chiếc cằm trơn bóng của thanh niên đối diện.

“……Sư phụ.” Hạ Nhĩ nhìn gương mặt xa lạ mãi vẫn không thể thốt nên lời nên dứt khoát nhắm mắt lại mà gọi, “Quan hệ của người và tông chủ Hợp Hoan Tông rất tốt sao?”

“Trước kia có gặp qua vài lần, bà ấy cứ mãi muốn thu ta làm đệ tử, nhưng sư phụ con là người có chí hướng, nên ta đã kiên định mà cự tuyệt.” Trương Phong Phong vẫn chưa thấy quen với việc mình không có râu, cứ thấy cằm lành lạnh, giống như không mặc quần áo vậy, ông đưa tay lên che cằm lại, “Sau khi lên làm chưởng môn thì sư phụ đã đến gặp bà để nhờ hạ ảo thuật, như vậy trông sẽ ổn trọng hơn.”

“Chứ, không, phải, trông, xấu, hơn?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi lại.

Trước kia các đệ tử Thiên Cơ Môn đều ngầm cảm thấy chưởng môn là vì bản thân có diện mạo khó coi cho nên mới thu đệ tử đều toàn chọn người đẹp.

Trương Phong Phong liếc Minh Lưu Sa một cái cảnh cáo nhưng đôi mắt của ông sóng sánh nét đào hoa nên căn bản chẳng có tí lực uy hiếp nào.

“Sư phụ, pháp khí do các sư đệ sư muội luyện chế ra cứ đưa đến Bách Thanh Bảng để bình chọn.” Diệp Tố rất nhanh bắt đầu nói vào chính sự, “Thiên Cơ Môn tuyệt đối sẽ không phế tông.”

Trương Phong Phong nhìn đại đồ đệ của mình mà không kìm được nước mắt, ông quá cảm động, không ngờ sinh thời ông vẫn còn có thể nhìn thấy Thiên Cơ Môn quay trở lại vị trí đứng đầu Bách Thanh Bảng.

Mọi người trong sân đồng loạt dời tầm mắt, không dám nhìn vào đôi mắt của chương môn ở đối diện, quá sức mê hoặc rồi.

“Sư phu không cần lo lắng về Toàn Điển Hành và Trảm Kim Tông.” Diệp Tố nói, “Chỉ cần chúng ta có thể cung cấp được những thứ mà bọn họ không có thì các tông môn khác nhất định vẫn sẽ sẵn sàng lựa chọn chúng ta.”

Lúc trước Thiên Cơ Môn mất đi giá trị của mình, các tông môn khác tất nhiên sẽ không ra tay tương trợ, chỉ có cách là cho bọn họ thấy được tiềm lực và giá trị của Thiên Cơ Môn thì mới có thể được nhìn với con mắt khác.

“Đúng rồi, sư phụ.” Diệp Tố nhìn sang Lữ Cửu bên cạnh giới thiệu với Trương Phong Phong, “Nàng hiện giờ là kiếm tu của Thiên Cơ Môn, về sau sẽ cùng với ngũ sư đệ thu nhận các đệ tử kiếm tu.”

Lữ Cửu hơi xấu hổ chào Trương Phong Phong một tiếng: “Chưởng môn.”

Trương Phong Phong hơi ngơ ra một chút mới nhớ ra ngũ sư đệ là đồ đệ nào, sau đó mới hỏi: “Tương lai Thiên Cơ Môn muốn tuyển kiếm tu sao?”

Diệp Tố gật đầu: “Sư phụ, chúng ta cần có kiếm tu, chỉ cần có năng lực tự mình tìm kiếm tài liệu thì Thiên Cơ Môn mới không chịu gông cùm xiềng xích của người khác.”

Từ việc Trảm Kim Tông và Toàn Điển Hành bắt tay chèn ép, đến việc Thiên Cơ Môn đứng bên bờ vực phế tông, Diệp Tố nhìn thấy vấn đề lớn nhất ở đây chính là một đỉnh cấp luyện khí tông môn sau khi mất đi linh mạch và luyện khí sư thì hoàn toàn không có một trụ cột nào khác có thể chống đỡ.

Thiên Cơ Môn từ trước đến nay chỉ biết vùi đầu luyện khí, tài liệu đều mua nhập từ bên ngoài, không hề để ý đến chuyện gì khác, cho nên một khi nguồn cung cấp từ bên ngoài bị cắt đứt, bổn tông lại mất đi luyện khí sư thiên tài cùng linh mạch thì liền sập xuống với tốc độ cực nhanh, ngay cả cơ hội cứu chữa cũng không có.

“Con làm chủ là được.” Trương Phong Phong có chút tự giễu nói, “Sư phụ có tác dụng gì đâu.”

“Sư phụ anh minh.” Hạ Nhĩ nói trắng ra.

Tây Ngọc nhịn không được bật cười ra tiếng, lặp lại một lần: “Sư phụ anh minh.”

Minh Lưu Sa cũng góp phần náo nhiệt: “Sư, phụ, anh, minh.”

Trương Phong Phong: “……”

“Sư phụ, chúng ta vẫn thiếu pháp khí tốt.” Diệp Tố có điều ý chỉ, “Pháp khí Nguyên Anh kỳ trở lên.”

“Đã biết, sư phụ sẽ nỗ lực luyện chế pháp khí.” Trương Phong Phong nói, “Hoàng Nhị Tiền gì đó cho người đưa đến không ít tài liệu tốt.”

Nhắc tới Hoàng Nhị Tiền thì Diệp Tố cũng có chuyện muốn tìm hắn, sau khi liên lạc với sư phụ xong thì nàng truyền tin cho Hoàng Nhị Tiền, hẹn gặp ở ngoại thành Côn Luân.

……

Ngoại thành Côn Luân, Hoàng Nhị Tiền tới khách đi3m trước, hắn gọi một ấm trà, ngồi trong ghế lô đợi Diệp Tố đến.

Hắn nhìn bảng xếp hạng Bách Thanh Bảng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó mà tin được.

Lúc hắn quen Diệp Tố chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, vậy mà vỏn vẹn trong ba năm tiểu cô nương đã lên tới Nguyên Anh kỳ.

Đệ nhất Bách Thanh Bảng, danh xưng này đã bị tông chủ Tả Thịnh Nguyên của Trảm Kim Tông chiếm cứ suốt 50 năm, chưa từng có người vượt qua.

Kiện pháp khí giúp cho Tả Thịnh Nguyên thành danh không riêng đã đạt đến trình độ tối cao của luyện khí sư cảnh giới Nguyên Anh, mà còn từng được cả Thiên Đạo chúc nguyện.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, đánh gãy suy nghĩ của Hoàng Nhị Tiền, hắn thu lại bảng xếp hạng, nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy bên ngoài chính là Diệp Tố, ngoài ra còn có……vị tiểu sư đệ của Thiên Cơ Môn.

“Ta tìm ngươi là vì muốn nhờ ngươi xử lý giúp ta một ít đồ vật.” Diệp Tố vừa vào cửa liền nói.

Hoàng Nhị Tiền đóng cửa lại, chà xát tay nói: “Là những thú đan tứ giai, ngũ giai đó sao?”

Diệp Tố kéo một cái ghế ra, thuận tay cũng giúp kéo ra một cái ghế cho tiểu sư đệ, sau đó mới ngồi xuống nói: “Không phải.”

Hoàng Nhị Tiền ngạc nhiên, mà nghĩ lại thì có thể là Diệp Tố muốn giữ những thú đan đó để dùng.

“Ở đây có mười viên lục giai thú đan, ngươi để ở Văn Đông tài liệu hành bán đi.” Diệp Tố lấy ra một nhóm thú đan đặt lên bàn, “Bán ra đứt quãng thôi, thu hút sự chú ý, đồng thời thả ra một tin tức, Bát Kỳ Biến sẽ được bán đấu giá sau khi tông môn đại bỉ kết thúc.”

Hoàng Nhị Tiền trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm thú đan trên bàn: “Lục giai?”

Hắn cũng đã xem qua ngày thi đấu trong Hỗn Độn Kính, trong tay của các đệ tử Thiên Cơ Môn đều là tứ giai và ngũ giai thú đan, không hề thấy có lục giai, huống chi bên trong không phải cũng chỉ xuất hiện một con lục giai yêu thú thôi sao?

“Lục giai yêu thú là Văn Đông tài liệu hành tự mình có được.” Diệp Tố đẩy mười viên thú đan về phía trước, giương mắt nhìn Hoàng Nhị Tiền, “Không có quan hệ gì với chúng ta.”

Hoàng Nhị Tiền ngậm miệng lại, cẩn thận thu mười viên thú đan vào trong túi Càn Khôn, ngay sau đó nghĩ đến một chuyện khác: “Phá Nguyên Môn đồng ý bán đấu giá Bát Kỳ Biến ư?”

“Trước khi luyện chế đã nói tốt, giao cho ta xử lý.” Diệp Tố nói, “Sau khi bán đấu giá xong giao bốn phần linh thạch cho Toàn Gia Anh là được.”

“Tốt.” Trong lòng Hoàng Nhị Tiền vui mừng không thôi, bán đấu giá pháp khí vừa mới đoạt vị trí đệ nhất Bách Thanh Bảng, không cần nghĩ cũng biết nhất định sẽ oanh động tu chân giới, Toàn Điển Hành muốn ngăn cản cũng vô dụng, huống chi Bát Kỳ Biến còn có một nửa công lao của Phá Nguyên Môn.

Chờ sau khi Hoàng Nhị Tiền rời đi, Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời bên cạnh, lấy ra từ túi Càn Khôn một cái rương lớn, đẩy qua: “Đây là cho đệ.”

Du Phục Thời duỗi tay muốn mở cái rương ra xem thì lại bị Diệp Tố đè nắp rương cản lại, hắn ngẩng đầu nhìn phàm nhân này, không rõ nàng có ý gì.

“Tốn không ít sức lức mới làm ra được đó.” Diệp Tố nhướng mày nhìn tiểu sư đệ vẫn luôn bày vẻ mặt không hứng thú, “Kêu tiếng đại sư tỷ xem.”

Du Phục Thời liếc liếc cái rương, rất tò mò phàm nhân này đựng cái gì ở bên trong, nhưng lại không muốn nghe theo nàng, cố tình chỉ gọi: “Diệp Tố.”

“Thôi được rồi.” Diệp Tố cũng không ép, lấy tay ra, “Mở ra xem thử đi.”

Du Phục Thời mở rương ra thì liền thấy nửa rương đầy ắp lục giai thú đan, khó có lúc hắn cũng ngẩn ra.

“Văn Đông tài liệu hành bán ra quá nhiều lục giai thú đan sẽ mang đến sự chú ý không cần thiết.” Diệp Tố dựa ra sau ghế nói, “Vả lại đệ cũng cần thú đan.”

Dạo gần đây cũng không có động phủ nào được mở ra, càng không có nơi truyền thừa nào được khai phá, tiểu bí cảnh thì không thể nào có lục giai yêu thú được, Văn Đông tài liệu hành lấy ra quá nhiều thú đan ngược lại sẽ khiến cho mọi người hoài nghi.

“Ta không biết thân phận của đệ là gì.” Diệp Tố chỉ chỉ vào thú đan trong rương, “Vừa lúc có được tới tay, đệ cần dùng thì cứ dùng đi.”

Thú đan cũng là một phương thức tu luyện của tu sĩ, nhưng cần dùng linh lực luyện hóa.

Du Phục Thời lại không giống vậy, hẳn là do hắn là yêu nên có thể trực tiếp hấp thu.

Diệp Tố chỉ là cảm thấy trạng thái của hắn có gì đó không đúng lắm, một năm bốn mùa lúc nào cũng mệt mỏi rã rời, giống như là linh lực không đủ vậy.

“Dịch Huyền cũng có sao?” Du Phục Thời đột nhiên hỏi.

“……” Diệp Tố nghe vậy thì nghiêng đầu bật cười, “Sư đệ sư muội của ta đều có, đệ là nhiều nhất.”

Du Phục Thời lúc này mới cầm lên một viên thú đan, thú đan bị hắn nắm trong tay nháy mắt liền biến mất, hoàn toàn không cần luyện hóa, nửa rương thú đan cứ vậy bị hắn nắm lên một lần liền không còn một mảnh.

Tuy Diệp Tố đã có chuẩn bị tâm lý nhưng cũng bị một màn này của hắn khiến cho chấn động, rốt cuộc hắn là yêu nghiệt gì mà lại có thể làm được như thế này.

Lục giai yêu thú tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ, đặc biệt là số lục giai yêu thú trong cấm địa thì con này lại cường hãn hơn con kia, thậm chí đều có thể so được với Hóa Thần hậu kỳ.

Du Phục Thời chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ mà đã dùng hết sạch số thú đan đó, vẻ mệt mỏi buồn ngủ lúc này rốt cuộc cũng rút đi không ít, hắn nhìn Diệp Tố, tròng mắt vốn dĩ đen như mực dần dần chuyển sang màu tím.

“Tiểu sư đệ?” Diệp Tố phát hiện ra biến hóa của hắn, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Du Phục Thời tựa hồ cảm ứng được cái gì, tay phải vừa động thì phảng phất như xé rách không gian, bàn tay hắn biến mất trước mắt Diệp Tố, giây lát sau đó lại xuất hiện, chẳng qua trong tay nhiều thêm một thứ.

“Cho ngươi.” Đôi mắt tím của Du Phục Thời khôi phục thành màu đen như cũ, bàn tay mở ra đưa thứ trong tay đến trước mặt nàng.

Diệp Tố còn chưa phản ứng lại được đây là cái gì thì liền cảm thấy một cổ linh khí khổng lồ ập vào trước mặt, nàng liền duỗi tay chụp xuống vật trên tay hắn che lại, đồng thời dựng lên kết giới, vội vã nói: “Ở bên ngoài thì không nên tùy tùy tiện tiện lấy đồ vật ra.”

Giống như khi ở Vực Sâu Vô Tận, Du Phục Thời đột nhiên lấy ra một đống Hàn Tinh bùn, lần này lại lấy ra thứ gì đó mà linh khí bàng bạc.

Du Phục Thời lười biếng ừ một tiếng, vừa rồi dùng hết đống thú đan đó, bỗng nhiên hắn cảm giác có thể mở ra được giới, tiềm thức hắn báo cho hắn biết đó chính là giới của chính mình, thần thức vừa động thì hắn liền nhìn thấy một đống linh thạch.

Du Phục Thời nhìn bàn tay của hai người đang nắm vào nhau, nhíu mày nói: “Chỉ có một khối.” Hắn nghĩ đến phàm nhân này lúc nào cũng thiếu linh thạch, nên muốn lấy linh thạch ra cho nàng, tuy nhiên lại chỉ có thể lấy được một khối thì giới đó đã đóng cửa.

Diệp Tố sau khi xác nhận kết giới đã được bố trí ổn thỏa lúc này mới giở tay lên, nhìn vật trên tay Du Phục Thời.

Một khối linh thạch màu tím hình thoi, không hề giống bất kỳ loại linh thạch nào mà nàng từng gặp qua, lượng linh khí so với thượng phẩm linh thạch còn nồng hậu hơn mấy lần.

“Vừa rồi……Đệ lấy nó ra từ đâu vậy?” Diệp Tố có chút khó khăn hỏi, nàng biết Du Phục Thời không giống những người khác, nhưng hắn quả thật giống như một cái bug của tu chân giới vậy.

“Trong giới của ta.” Du Phục Thời lại bắt đầu mệt mỏi, ném linh thạch cho Diệp Tố.

Diệp Tố cúi đầu nhìn chăm chăm người kéo ống tay áo của nàng lót lên bàn sau đó bắt đầu nằm bò ra ngủ, trầm mặc một lục lâu mới thu khối linh thạch vào túi Càn Khôn.

Giới?

Chỉ có đại năng mới có thể sáng lập ra giới của bản thân, Du Phục Thời bất quá chỉ mới là Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh, hay hắn thật sự là một đại yêu, chẳng qua đang che giấu cảnh giới?

Diệp Tố thấy Du Phục Thời đã nhắm mắt ngủ say, nhớ tới chuyện lúc trước hắn ngủ li bì như ngất xỉu khi ra khỏi bí cảnh liền duỗi tay tới bắt lấy cổ tay hắn kiểm tra tình huống của linh phủ.

Mỗi lần hắn mở ra giới là sẽ hao hết linh lực?

……

“Đại sư tỷ không phải nói chỉ đi một ngày thôi sao?” Tây Ngọc ngồi ở trong viện soi gương, hỏi Minh Lưu Sa ở phía sau.

Minh Lưu Sa vuốt vuốt khối xương thú, tài liệu mà Hoàng Nhị Tiền mới đưa tới, chậm rì rì đáp: “Có, nói.”

“Đã sang ngày thứ hai rồi.” Tây Ngọc buông gương đặt xuống bàn vang lên một tiếng bang, “Tỷ ấy vẫn còn chưa về.”

“Diệp Tố không có ở đây sao?” Toàn Gia Anh đứng ở ngoài cửa viện hỏi.

“Toàn đạo hữu?” Tây Ngọc đón hắn tiến vào, “Huynh rốt cuộc tỉnh rồi.”

Toàn Gia Anh rất vui vẻ gật đầu: “Ta đã thấy xếp hạng của Bách Thanh Bảng, ít nhiều nhờ vào Diệp Tố.” Đã có nhiều lúc hắn cảm thấy bản thân không kiên trì nổi nữa.

“Đại sư tỷ dẫn theo tiểu sư đệ đi ngoại thành.” Tây Ngọc nói, “Đến bây giờ vẫn còn chưa về.”

Minh Lưu Sa quay đầu lại hỏi Toàn Gia Anh: “Huynh, tiến, giai?”

“Đúng vậy, Nguyên Anh trung kỳ.” Toàn Gia Anh cũng không nghĩ tới sẽ tăng liền hai giai, vốn dĩ hắn chỉ nghĩ hợp luyện pháp khí có lẽ sẽ giúp hắn tìm được cơ duyên đột phá, “Sau khi luyện chế xong Bát Kỳ Biến, ta ngộ đạo một lần, nên mãi đến bây giờ mới tỉnh.”

“Vậy đại sư tỷ sao lại không ngộ đạo?” Hạ Nhĩ bước ra từ trong phòng, thập phần khó hiểu, đại sư tỷ của hắn lợi hại như vậy, nên ngộ đạo mới đúng chứ.

“Bởi vì Bát Kỳ Biến không cao hơn trình độ của nàng ấy.” Toàn Gia Anh giải thích “Nên không thể dẫn phát được ngộ đạo, đây là chuyện tốt.”

Mấy người cuồng luyện khí tụm lại với nhau liền không thể dứt được chuyện, nói đến miệng lưỡi đều khô.

Toàn Gia Anh đang nói về vấn đề bọn họ gặp phải khi luyện Bát Kỳ Biến thì đột nhiên ở nơi xa có một đạo thiên lôi đánh xuống, một tiếng ầm thật lớn đột ngột vang lên khiến cho ai nấy đều giật mình.

“Hướng đó……” Toàn Gia Anh chậm rãi đứng lên, “Là Toàn Cơ Phong.”

Tông chủ của tứ đại tông môn ở gần đó đều chạy ra xem xét, đập vào mắt là bầu trời của Toàn Cơ Phong ở xa xa đang bị bao trùm bởi tiếng ầm vang và ánh sáng chớp lóe của thiên lôi.

Tân Thẩm Chi ngửa đầu nhìn bầu trời chớp giật đằng xa, xoay người nói với Dịch Huyền đứng ở phía sau: “Là Côn Luân Lục Trầm Hàn, thiên phú của tiểu tử đó cực cao, một năm qua không có động tĩnh gì, ta liền đoán hắn nhất định đang đè ép cảnh giới chưa chịu thăng.”

Sau khi cửa ải Hỗn Độn Kính kết thúc, tất cả mọi người chỉ say mê thảo luận Thiên Cơ Môn Diệp Tố, thảo luận Bách Thanh Bảng, Côn Luân hoàn toàn bị mất đi nổi bật.

Lục Trầm Hàn lại chọn tiến giai trước khi cửa thứ hai bắt đầu, suy đi nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý mà thôi.

Côn Luân luôn muốn phải làm đệ nhất nhân.

Tân Thẩm Tử gãi gãi đầu tóc rối của mình, đột nhiên hỏi Dịch Huyền: “Đồ đệ, con có phải cũng nên tiến giai rồi hay không?”