Chương 147: Cửu Huyền Phong

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Khi Ma Quân tới thì mọi người đang nghỉ ngơi ở lầu một Tàng Điển Các, Dịch Huyền bỗng nhiên ngước mắt nhìn ra bên ngoài, hắn ẩn ẩn cảm nhận được cái gì.

Cùng lúc đó, Vu Phong Hải cũng đứng lên: “Có ma khí.”

Mọi người vừa nghe thấy lời này liền không khỏi bắt đầu hoảng loạn lên.

Tưởng rằng ma đã bị tiêu diệt hết, lại có ma tới sao?

Dịch Huyền nắm lấy Trọng Minh đao dẫn đầu đi ra Tàng Điển Các.

Thiên Cơ Môn chỉ có vỏn vẹn bốn tu sĩ, phải bảo vệ những người phàm nên không có người trông coi ở đại môn. Lại không có thủ vệ đại trân nên một loạt Ma Quân không chịu chút trở ngại nào mà tiến thẳng vào trong Thiên Cơ Môn,  những gì trên đường đi của chúng đều bị phá hủy sạch sẽ.

Khi Dịch Huyền ra tới bọn chúng đang hướng lên Cửu Huyền Phong.

“Rốt cuộc nhìn thấy tu sĩ.” Mấy tên Ma Quân nhìn thấy Dịch Huyền cùng với Vu Phong Hải đi theo ở phía sau thì càng trở nên hưng phấn.

Vu Phong Hải đứng ở phía sau Dịch Huyền, nhíu mày nhìn năm tên Ma Quân ở đối diện, tình huống không đúng lắm.

Người Vô Âm Tông tránh rịt ở trong tông phái, Thiên Cơ Môn cũng không có người, ma vật có thể tự do dùng đường di chuyển không ai ngăn cản, vì sao lại ba lần bảy lượt xông vào Thiên Cơ Môn?

Cũng không có khả năng vì những người phàm đang lánh nạn ở Thiên Cơ Môn, ăn tu sĩ sẽ được lợi gấp nhiều lần ăn người thường.

Số ma vật này là đang nhắm vào Thiên Cơ Môn.

“Các ngươi nghe ai sai sử? Có mục đích gì?” Vu Phong Hải tiến lên hai bước, che ở trước mặt Dịch Huyền, ông nhìn năm tên Ma Quân trước mặt, tương đương với năm tu sĩ Hợp Thể kỳ, ông dùng tẫn mệnh của mình có lẽ có thể cầm chân được ba tên.

Một tên Ma Quân bật cười khằn khặc: “Đệ tử Thiên Cơ Môn đắc tội Ma Chủ, chúng ta tới san bằng Thiên Cơ Môn.”

Ma Chủ?

Dịch Huyền trong nháy mắt nghĩ đến Quan Hộ Thành mà bọn họ đã gặp ở cửa thứ hai tông môn đại bỉ, lúc ấy bà ta xác thật muốn giết hết bọn họ.

Năm tên Ma Quân nhìn sau một cái sau đó liền thuấn di đến trước mặt hai người, cảnh giới của Dịch Huyền chỉ mới là Hóa Thần, còn chưa thể súc địa thành thốn, Ma Quân vừa đến trước mặt hắn liền vươn tay ra muốn moi tim hắn.

Trọng Minh bay ra từ trong đao, phất tay triệu hồi đạo ý bảo vệ quanh thân Dịch Huyền.

Dịch Huyền lúc này mới phản ứng lại, cầm đao trảm về phía trước, đao ý hùng hồn, chém Ma Quân bị thương, đối phương cười lạnh một tiếng, sau đó sau lưng hắn đột nhiên mọc ra thêm hai cánh tay, giống như một con nhện hình người, tốc độ nhanh hơn Dịch Huyền gấp mấy lần.

Dịch Huyền và Trọng Minh liên thủ cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản được một tên Ma Quân, theo thời gian dần trôi qua thể lực tiêu hao mỗi lúc một lớn mà đối phương lại càng lúc càng hưng phấn.

Ở đầu còn lại Vu Phong Hải dùng cánh tay duy nhất của mình nắm lấy vũ phí, dùng hết tất cả thủ đoạn nhưng cũng chỉ có thể cầm chân hai tên Ma Quân.

Hai tên Ma Quân còn lại, một tên tiếp tục hướng lên Cửu Huyền Phong, một tên khác đi về Tàng Điển Các, tròng mắt đỏ ngầu lộ ra nét thị huyết sôi trào.

Lữ Cửu bước ra Tàng Điển Các, cầm kiếm muốn ngăn tên Ma Quân lại, nàng thậm chí còn chưa đến Hóa Thần kỳ, cũng không có thần binh trợ giúp.

Trong mắt Ma Quân, giống như một con kiến.

Ma Quân đứng trước cửa lớn của Tàng Điển Các, bễ nghễ nhìn Lữ Cửu, giống như gặp một món đồ chơi thú vị, muốn chơi đùa trong chốc lát.

Lữ Cửu không quan tâm, cầm kiếm chém tới, nàng khi đối chiến với đệ tử các tông đều không màng sống chết, huống chi thời khắc cận kề sinh tử tồn vong như hiện tại.

Những kiếm chiêu đã từng học qua, những lời chỉ dạy của Tân Thẩm Chi, những kỹ xảo đối chiến học được khi quan sát lôi đài của các đệ tử khác không ngừng lóe lên trong đầu nàng.

Lử Cữu cầm kiếm, mỗi một khắc đều dường như có thể ngay lập tức tiến vào trạng thái ngộ đạo, nàng như dung hợp với kiếm của mình, nhảy lên chém về phía Ma Quân.

“Chậc.” Ma Quân nghiêng đầu cào cào sườn mặt, ngón tay có dính vết máu, hắn bỏ vào miệng li3m sạch, sau đó lại nhìn về phía Lữ Cửu, ánh mắt như nhìn một người chết.

Thực lực của Ma Quân tương đương cảnh giới Hợp Thể, muốn gi3t chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ thật dễ như trở bàn tay.

Tay hắn chạm lên chỗ sừng trên trán, rút nó ra, ngay sau đó thuấn di đến trước mặt Lữ Cửu, không chờ nàng phản ứng lại liền dùng sức cắm chiếc sừng nhọn hoắc vào chỗ trái tim của nàng.

Lữ Cửu trừng to đôi mắt, không khống chế được mà hộc ra một mồm máu to, tay nàng vẫn nắm chặt kiếm, thế nhưng lại một lần nữa chém về phía cổ của Ma Quân.

“Keng ——”

Cổ Ma Quân nổi lên một lớp vảy thật dày, kiếm của nàng căn bản không thể làm gì đối phương, ngược lại đổi lấy Ma Quân càng thêm dùng sức găm sừng vào ngực nàng, trực tiếp đóng đinh Lữ Cửu lên trên cửa Tàng Điển Các.

Vu Phong Hải liếc mắt nhìn thấy tình huống ở trước Tàng Điển Các, sắc mặt cực kỳ khó coi, tức khắc xoay người chạy về phía đó, không màng đến những vết thương do hai tên Ma Quân đuổi theo gây ra.

Ông muốn dẫn dụ bọn chúng về một chỗ, đồng quy vu tận.

Chỉ có như vậy, mới có thể gi3t chết được ba tên Ma Quân.

Bên trong Thiên Cơ Môn vốn dĩ đã trống trải hiu quạnh, hiện tại bị ma vật tiến vào phá hủy càng thêm suy bại, một tên Ma Quân khác một đường đi lên Cửu Huyền Phong, hắn đi đến đâu cỏ cây liền trở nên khô vàng xác xơ, tất cả sinh cơ đều bị rút sạch sẽ.

Khi tên Ma Quân này sắp lên đến đỉnh phong, trên mặt hắn nổi lên sự hưng phấn điên cuồng, hắn muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ trongThiên Cơ Môn.

Nhưng lúc này trong tầm mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày.

Ma Quân chợt cả kinh, hắn không cảm ứng được có bất luận kẻ nào ở gần đây, hắn ngẩng phắt đầu lên, tay chưởng ra một kích toàn lực về hướng đối diện.

Giống như trâu đất xuống biển, không hề có một chút động tĩnh.

Ma Quân rốt cuộc thấy rõ được người đối diện, một tên nhãi tuấn mỹ như ngọc, giống như quý công tử nhà ai tới đây du ngoạn, hắn khoác một kiện áo choàng màu xanh, an tĩnh đứng nhìn.

Và đây cũng là hình ảnh cuối cùng Ma Quân thấy được lúc sinh thời.

Bởi vì ngay sau đó hằn liền đầu lìa khỏi xác, lăn xuống Cửu Huyền Phong.

Trước khi chết còn nghe được hai chữ đơn giản.

“Thật xấu.”

……

“Sau khi giết ngươi, ta muốn ngâm cây đao này trong máu của ngươi.” Ma Quân đối diện Dịch Huyền hai mắt long sòng sọc, gằn từng chữ nói, hắn bị Trọng Minh chém trúng mấy đao, thậm chí hai cánh tay sau lưng đã bị chém đứt.

Trọng Minh đao mỗi khi chém trúng ma sẽ khiến vết thương của chúng không thể tự lành lại, điều này khiến Ma Quân cực kỳ bực bội.

Hắn quay ngoắt đầu ra sau, đưa tay moi vào chỗ phía sau cổ, tiếng thịt bị xé rách vang lên ghê người, hắn lôi ra hai khối thịt đặt ở trên vai, như thể tạo thêm hai cái đầu nữa cho bản thân.

Làm xong thì thực lực của Ma Quân tựa hồ như được tăng lên, Dịch Huyền và Trọng Minh trong lúc nhất thời cũng vô pháp ngăn cản.

Ma Quân ngửa ba đầu cười khằng khặc, bỗng nhiên biến mất trong tầm mắt của mọi người, chờ khi Dịch Huyền phát hiện ra hắn thì hắn đã đưa tay chạm tới ngực Dịch Huyền, dùng sức đâm vào.

Nhưng khi ngón tay Ma Quân chỉ mới chạm vào máu của Dịch Huyền thì liền lập tức rụt lại, sắc mặt đại biến: “Ngươi……”

Trọng Minh nhân cơ hội này chặt đứt cánh tay của Ma Quân, đỡ Dịch Huyền lùi ra xa.

“Ngươi vậy mà lại là……” Ma Quân tuy lại bị chặt đứt tay nhưng lại không hề giận dữ, mà ngược lại muốn nói cái gì đó.

Lúc này đầu của tên Ma Quân chết trên Cửu Huyền Phong lăn ục ục đến bên chân của Ma Quân ba đầu.

Ma Quân ba đầu cúi đầu nhìn cái đầu dưới chân, đây là Ma Quân lợi hại nhất trong số bọn hắn, hắn cứng đờ xoay người, lại chỉ kịp nhìn thấy có người ngự kiếm bay xuống.

Khấp Huyết nhìn thấy Ma Quân thì so với Ma Quân còn hưng phấn gấp bội, sau khi chở chủ nhân xuống dưới thì kiếm linh lập tức nhảy ra khỏi kiếm, xông tới xé xác Ma Quân ba đầu ăn sống.

Trọng Minh đỡ Dịch Huyền, nhìn thấy bộ dáng của Khấp Huyết thì không khỏi nhíu mày.

Kiếm linh này so với ma còn ma tính hơn.

Khấp Huyết căn bản cũng chẳng để bụng đao linh đối diện suy nghĩ cái gì, hắn vốn dĩ chính là yêu kiếm, thị huyết mà sinh, thậm chí cả thần huyết nó đều đã nếm qua.

Sau khi xử lí xong Ma Quân ba đầu, Khấp Huyết rú lên một tiếng quái dị rồi liền phóng đi Tàng Điển Các, một kiếm linh vây lấy ba tên Ma Quân.

Chỉ trong chớp mặt ba tên Ma Quân vốn dĩ kiêu ngạo bỗng trở thành cá nằm trên thớt.

“Diệp Tố nói ta phải ở cùng với ngươi.” Du Phục Thời chậm rãi đi tới, cố ý tránh đi máu chảy tung tóe trên mặt đất.

Dịch Huyền che lại vết thương ở ngực: “……Ngươi xem hiểu phong thư ta viết ư?”

Thật ra hắn đã cố ý dùng những từ đơn giản nhất để biểu đạt sự việc, sợ Du Phục Thời ra trước đọc không hiểu.

Du Phục Thời trầm mặc một lát, dõng dạc nói: “Ta biết chữ.”

“Bọn chúng là do Quan Hộ Thành phái tới.” Dịch Huyền xoay người nhìn về phía Tàng Điển Các, lại thấy Lữ Cửu ngã dưới đất, Hồ trưởng lão đang dùng linh lực bảo vệ tâm mạch của nàng, hắn lập tức chạy nhanh đến.

Vu Phong Hải cả người chằng chịt máu và vết thương cũng khập khiếng bước nhanh tới, sừng Ma Quân đã đâm thủng trái tim nàng, hiện tại lại không có thượng phẩm đan dược, dùng linh lực cũng chỉ có thể áp chế lượng máu chảy ra mà thôi.

“Con có đan dược.” Dịch Huyền lật lật túi Càn Khôn, lấy ra đan dược mà nhị sư phụ Tân Thẩm Chi đã cho hắn.

Hồ trưởng lão nhận lấy, nhìn thoáng qua liền lắc đầu: “Viên đan dược này ăn vào cũng không có tác dụng gì mấy.”

Lữ Cửu đã sớm mất đi ý thức, thần thức tự do bên ngoài cơ thể, nàng thấy được Du Phục Thời đã trở lại, nhìn thấy Khấp Huyết đang cắn xé Ma Quân.

…… Thiên Cơ Môn hẳn là sẽ không có việc gì.

Tay Lữ Cửu dần buông lỏng.

Du Phục Thời vươn hai ngón tay túm lấy cổ áo Dịch Huyền nhấc hắn lùi ra sau, sau đó phân phó Hồ trưởng lão: “Bóp miệng nàng ta.”

Hồ trưởng lão mờ mịt không hiểu chuyện gì, những vẫn nghe theo lời hắn bóp miệng Lữ Cửu mở ra.

Du Phục Thời rạch một đường trên ngón trỏ của mình, nhỏ một giọt máu vào trong miệng Lữ Cửu, cơ hồ trong nháy mắt miệng vết thương to tướng tỏa ra ma khí trên ngực nàng liền bắt đầu khôi phục.

“Đây……” Hồ trưởng lão trừng lớn đôi mắt, ngửa đầu nhìn Du Phục Thời đã đứng thẳng người.

Ngược lại Vu Phong Hải bên cạnh lại nhíu chặt mày, máu nghịch thiên như thế, ông chỉ nghe nói qua một người.

——Huyền Âm chi thể hơn hai ngàn năm trước.

Hơn hai ngàn năm trước Thiên Cơ Môn vẫn là đại tông luyện khí, tông chủ sau khi nghe nói về Huyền Âm chi thể thì cảm thấy cực kỳ hứng thú với việc máu của người này có thể tăng phẩm chất của pháp khí. Ông đi hỏi thăm khắp nơi, tìm đến tất cả mọi người đã từng tiếp xúc với máu của Huyền Âm chi thể, cuối cùng đưa ra kết luận, máu của Huyền Âm chi thể không chỉ đơn giản là có thể tăng lên phẩm giai của pháp khí mà cơ bản là không gì nó không thể làm được.

Vu Phong Hải còn nhớ rõ lời nói của tông chủ Thiên Cơ Môn khi ấy.

【 Cũng may Bồng Lai đã mang người đi, Huyền Âm chi thể quá mức nghịch thiên, không nên làm bất cứ kẻ nào có được. 】

Vu Phong Hải vẫn luôn ôm thái độ hoài nghi đối với việc Ninh Thiển Dao là Huyền Âm chi thể. Mặc dù máu của nàng ta quả thật có thể tăng lên phẩm chất của pháp khínhưng vẫn còn xa mới đạt được trình độ nghịch thiên của vị Huyền Âm chi thể trước đó.

Miệng vết thương của Lữ Cửu vừa tốt hơn thì thần thức vốn sắp tan đi lại bị hút về cơ thể, linh lực cũng dần vững vàng trở lại.

Dịch Huyền thấy thế liền đưa đan dược trong tay cho Vu Phong Hải: “Thủ vệ.”

“Con dùng đi.” Vu Phong Hải đứng dậy có chút suy yếu nói.

Dịch Huyền nhét đan dược vào trong tay ông: “Con chỉ là bị thương ngoài da.”

Vu Phong Hải phải đối phó với ba tên Ma Quân, Du Phục Thời đến chậm một bước nữa thôi ông đã lựa chọn tự bạo, tinh lực xác thật đã đến cực hạn.

“Ta đi xem những người bên trong.” Vu Phong Hải nuốt xuống đan dược rồi đi vào trong Tàng Điển Các.

Đợi ông rời đi lúc này Dịch Huyền mới cúi đầu sờ ngực của bản thân, hắn sờ s0ạng vài lần, tay nắm chặt lấy Trọng Minh đao.

Miệng vết thương đã lành lại……

Không giống với vết thương trên ngực Lữ Cửu thật lâu vẫn chưa thể khỏi hẳn, dấu vết năm ngón tay trên ngực hắn đã hoàn toàn khôi phục.

Du Phục Thời cầm Khấp Huyết kiếm đứng bên ngoài Tàng Điển Các, Khấp Huyết đang ngồi trên người một tên Ma Quân, cắn cổ hắn.

Hai tên Ma Quân còn lại, một tên tử trạng thê thảm, một tên muốn đào tẩu.

Du Phục Thời đi bộ bước tới, cổ tay vừa chuyển Khấp Huyết kiếm trong tay liền đâm trúng Ma Quân sắp bỏ trốn.

Mặc dù cách vỏ kiếm cổ bạc nhưng đều có thể cảm nhận được Khấp Huyết kiếm đại hiện hồng quang, lưỡi kiếm thông qua những chỗ vỡ trên vỏ kiếm ừng ực hút máu của Ma Quân.

Hồ trưởng lão lau lau mồ hôi lạnh trên trán, một người một linh này phong cách hành sự còn cuồng hơn cả ma.

Du Phục Thời rút ra Khấp Huyết kiếm, đi về phía bên kia, đá Khấp Huyết một cái: “Đi thôi.”

Hắn muốn trở về phòng, nhưng nghĩ đến lời Diệp Tố nói, liền quay đầu nói với Dịch Huyền: “Ta bồi ngươi về Cửu Huyền Phong nghỉ ngơi.”

Dịch Huyền: “?”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều kiều: Muốn trở về phòng, mà Diệp Tố nói phải ở cùng với Dịch Huyền, vậy…… Nhất định là Dịch Huyền muốn trở về nghỉ ngơi rồi.