Chương 162: Bản thể

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Vốn dĩ đại sư tỷ muốn hỏi thử xem hắn có nhớ chuyện mình bị thương hay không, nhưng vị tiểu sư đệ nào đó chỉ một lòng nhớ mình có đẹp hay không đẹp.

Diệp Tố tiếp lời hắn: “Có bạch ngân cũng không xấu.”

Du Phục Thời có chút hoài nghi nhìn sang: “Vì sao trên đầu nó không có?” Hắn nhớ rõ Diệp Tố từng nói Vụ Sát Hoa được luyện chế theo bộ dáng của mình.

Phàm nhân này nhất định là ghét bỏ bạch ngân quá xấu, nên mới không thêm vào.

Tầm mắt Diệp Tố dừng trên Vụ Sát Hoa trong tay Du Phục Thời, lúc đó nàng cảm thấy đạo bạch ngân đó làm mất vẻ hài hòa của chỉnh thể tiểu hắc xà nên mới không khắc lên.

“Là do tỷ quên đấy.” Đại sư tỷ mặt không đổi tim không đập nói dối.

Diệp Tố đứng dậy đi đến mép giường, khom lưng cầm lấy Vụ Sát Hoa trong tay Du Phục Thời, triệu hồi ra linh hỏa bọc lấy phần đầu của rắn nhỏ, một đạo linh lực bén nhọn thay mũi dao xẹt qua một đường ở bên trên, sau đó nàng lại lấy ra một khối bạc thủy từ trong túi Càn Khôn, nhỏ xuống dấu vết thương linh lực mới cắt ra.

Toàn bộ quá trình diễn ra chớp nhoáng, khi Du Phục Thời phản ứng lại thì Diệp Tố đã thả Vụ Sát Hoa lại vào trong tay hắn.

Vụ Sát Hoa từ đây trên đầu có nhiều thêm một đạo bạch ngân.

Du Phục Thời cúi đầu có chút đau lòng mà sờ sờ Vụ Sát Hoa bị cắt ra một đường, sau đó lại ngửa đầu nhìn Diệp Tố.

“Có bạch ngân cũng đẹp.” Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt hắn nghiêm túc nói, “Có điều……”                                                                                                                                       

Du Phục Thời mở to mắt bị lời chưa nói hết của nàng hấp dẫn: “Có điều cái gì?”

“Bản thể của tiểu sư đệ càng đẹp hơn.”

Khi Diệp Tố nghiêm túc nói chuyện thì luôn có thể khiến người đối diện theo bản năng nguyện ý tin tưởng.

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản như vậy nhưng vị tiểu sư đệ nào đó lại trở nên cực kỳ cao hứng, hắn thích Diệp Tố nói hắn đẹp.

Vì thế Du Phục Thời đột nhiên thốt ra một câu: “Ngươi có muốn xem bản thể của ta không?”

Diệp Tố hoài nghi lỗ tai của mình liệu có phải vừa xuất hiện ảo giác hay không.

Thấy nàng trầm mặc không đáp lời, Du Phục Thời rất không vui: “Ngươi chính là chê ta xấu.”

Đại sư tỷ nhanh chóng phủ nhận: “Không có chê.”

“Ngươi không muốn xem bản thể của ta.” Du Phục Thời bĩu môi lên án.

“Muốn xem mà.” Diệp Tố theo bản năng tiếp lời hắn.

Lời này vừa nói ra cả căn phòng liền trở nên yên tĩnh, sự tình dần bắt đầu đi xa mục đích ban đầu của nàng, đại sư tỷ chỉ muốn đảo ngược thời gian để bảo bản thân mình vừa rồi câm miệng.

Du Phục Thời đặt Vụ Sát Hoa vào trong tay nàng, không đợi Diệp Tố phản ứng lại thì người trước mắt đã biến mất, quần áo rớt ập xuống trên giường, đại sư tỷ nhìn xuống cổ tay thì thấy bên cạnh Vụ Sát Hoa nhiều thêm một tiểu hắc xà.

Vảy của chú rắn nhỏ đen nhánh như ngọc, ánh sáng như đậu trên từng mảnh vảy khiến chúng cứ lấp la lấp lánh ánh lên vẻ không tầm thường.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tố nhìn thấy bản thể và Vụ Sát Hoa ở bên nhau, vừa nhìn vào so sánh nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình vẫn chưa luyện chế Vụ Sát Hoa thật tốt, những tài liệu đó thậm chí không thể diễn tả được dù chỉ là một phần mười bản thể của tiểu sư đệ.

“Không xấu chút nào.” Tầm mắt Diệp Tố dừng trên đạo bạch ngân trên trán hắn, chậm rãi nói.

Tiểu hắc xà hơi hơi ngẩng đầu, nghe thấy lời nói của phàm nhân thì khẽ gật đầu tỏ vẻ rất vừa lòng.

Diệp Tố nhìn thấy bộ dáng đó của tiểu hắc xà thì bật cười, nàng vươn tay ra, ngửa bàn tay lên dùng lưng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm chạm vào đầu hắn, khoảnh khắc nàng định thu tay về thì tiểu hắc xà bỗng đặt đầu lên ngón tay nàng, sau đó cứ thế bất động, có chút giống ảo giác là hắn đang đặt cằm lên ngón tay nàng vậy.

Đại sư tỷ khẽ nhướng mày, ngừng động tác rụt tay về.

Cả người tiểu hắc xà lười biếng, cái đuôi trong lòng bàn tay nàng lúc lắc qua lại, nó cọ cọ đầu vào ngón tay nàng, tìm một vị trí êm ái nằm sấp xuống, sau đó không động đậy nữa.

Diệp Tố nhìn tiểu hắc xà lớn chưa bằng ngón tay, thật sự khó mà tin được một “đại yêu” lười biếng như vậy đã từng là Bồng Lai Chưởng Sử.

“Đã thấy rõ.” Diệp Tố cố gắng đè sự thôi thúc muốn sờ sờ tiểu sư đệ trong lòng xuống, ngón tay khẽ nhích sang một bên, bàn tay nắm lại, “Đệ có thể biến trở lại rồi.”

Tiểu hắc xà quấn trên cổ tay Diệp Tố bất động.

Du Phục Thời đúng lý hợp tình nói: “Mệt mỏi, biến về không nổi.” Hắn thích độ ấm trên người nàng, dán vào thật ấm áp.

Đại sư tỷ: “……”

Cuối cùng Diệp Tố nhận mệnh, thu lại Vụ Sát Hoa, gấp gọn quần áo của tiểu sư đệ đặt ở đầu giường, nhìn rắn nhỏ trên cổ tay, do dự một lát rốt cuộc thì nhịn không được mà dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm chạm vào thân rắn, trong lòng thầm nhủ không phải mình muốn sờ thân thể của tiểu sư đệ đâu.

Tiểu hắc xà bị Diệp Tố sờ sờ cũng không có phản ứng gì, chỉ có cái đuôi hơi nhếch lên, biểu hiện cực kỳ hưởng thụ.

Đại sư tỷ nào đó luôn tự hào bản thân luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp nay yên lặng ép bản thân thu hồi tay, ngồi ở trên giường bắt đầu nhập định.

Nếu còn không thu tay sợ là sờ nữa sẽ nghiện mất.

……

Phía bên này, Phạm Ương Thủy nhờ vào quyển trục Vạn Cảnh Thông trở lại Thiên Cơ Môn, trong nháy mắt rơi xuống bị linh khí bao quanh khiến bà kinh ngạc không thôi, nhưng cả người bà bị đuôi tóc của Ma Tôn đâm thủng lỗ chỗ, máu chảy không ngừng, thần trí mơ mơ hồ hồ, cả người liệm đi.

Trương Phong Phong cảm nhận linh khí có dị động nên chạy đến, thấy bà một thân đầy máu thì hốt hoảng chạy đến nâng bà dậy.

“Dịch Huyền, vẫn còn, ở trong Lâm Tuyền Thành.” Phạm Ương Thủy vươn tay túm chặt vạt áo của Trương Phong Phong khó khăn nói, tuy rằng Ma Tôn không đâm vào những chỗ yếu hại nhưng cả người bà đầy lỗ thủng, lại từng ngâm trong huyết trì, toàn thân máu chảy đầm đài, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Trương Phong Phong bị dọa nhảy dựng, vội vàng nâng người dậy, luống cuống lục tìm đan dược trong túi Càn Khôn, đây là không bao lâu trước kia ông dùng linh thạch mua ở chỗ Hoàng Nhị Tiền, ông chuẩn bị trước, sợ các đệ tử có xảy ra việc gì mà trong tay ông không có đan dược thì nguy.

Không ngờ nhanh như vậy đã phải dùng đến.

“Đại đồ đệ và tiểu đồ đệ của ta đã chạy đến đó.” Trương Phong Phong vừa đút đan dược cho Phạm Ương Thủy vừa nói.

“Diệp Tố? Không được!” Phạm Ương Thủy vốn đang nhắm nghiền mắt nghe thấy câu này thì bỗng trợn mắt giãy giụa lên, “Bên trong có Ma Tôn.”

Trương Phong Phong nghe vậy liền cả kinh, lập tức dùng truyền tin ngọc điệp liên lạc Diệp Tố và Du Phục Thời nhưng không ai đáp lại.

“Đây là Thiên Cơ Môn?” Sau khi nuốt xuống đan dược, tuy rằng máu còn chưa ngừng chảy hoàn toàn nhưng Phạm Ương Thủy có chút tinh thần hơn, “Vì sao lại có nhiều linh khí như vậy?”

“Linh khí của tông môn đã trở lại.” Trương Phong Phong cúi đầu nhìn chằm chằm truyền tin ngọc điệp, Du Phục Thời vừa nhắn lại hai chữ “Biết rồi” khiến ông thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Dịch Huyền nói các ngươi cần tông sử.” Phạm Ương Thủy được Trương Phong Phong dìu vào một gian phòng nghỉ ngơi, bà cũng không hỏi linh khí của tông môn làm sao lại trở về, bà nằm trên giường, suy yếu mở ra phong ấn túi Càn Khôn của mình giao cho Trương Phong Phong, “Ở bên trong.” Trương Phong Phong nhận lấy túi Càn Khôn, ông không lập tức mở ra lấy tông sử mà tập trung truyền linh lực sang cho Phạm Ương Thủy, giúp bà bảo trì thanh tỉnh, loại bỏ tàn lưu ma khí.

“Dịch Huyền là nửa ma……Ngươi có biết chuyện này không?” Một lúc lâu sau, Phạm Ương Thủy quay đầu hỏi Trương Phong Phong.

Hai người kỳ thật cũng không quá quen thuộc, khi Phạm Ương Thủy rời Thiên Cơ Môn thì Trương Phong Phong vẫn còn nhỏ, khi bà dẫn theo các đệ tử đi khỏi thì Thiên Cơ Môn cũng hoàn toàn mất đi trụ cột cuối cùng.

Linh lực của Trương Phong Phong đình trệ trong thoáng chốt, sau đó một lần nữa lại được truyền sang Phạm Ương Thủy, ông trấn định đáp: “Biết.”

Nhưng thực ra trong lòng ông đang âm thầm lau mồ hôi, ông không hề biết, đồ đệ của Cửu Huyền Phong đều là do ông tùy tiện nhặt trên đường, nào biết được thân phận bối cảnh của tụi nhỏ, dù sau cô nhi ở tu chân giới quá nhiều.

Nếu Dịch Huyền là nửa ma vậy có thể giải thích sự biến hóa của mệnh đèn hôm trước, nghĩ vậy Trương Phong Phong ngược lại có chút vui mừng.

Bởi vì là nửa ma, nên Dịch Huyền còn có thể tiếp tục tồn tại.

“Ngươi bảo vệ không được nó.” Phạm Ương Thủy nằm thẳng, mắt nhìn lên trần nhà, “Hiền giờ Thiên Cơ Môn vẫn chưa có năng lực đó.”

Trương Phong Phong không phản bác lời nói của bà, Phạm Ương Thủy nói không sai, mặc dù linh mạch của Thiên Cơ Môn đã khôi phục nhưng vẫn như cũ cách danh xưng đại tông một đường xa vạn dặm, thậm chí ngay cả hộ tông đại trận vẫn còn chưa thiết lập được.

“Hắn là tịnh tông đệ tử.” Phạm Ương Thủy thấy linh phủ đã dần khôi phục linh lực nên ngồi dậy vận khí bức ra ma khí trong cơ thể, “Tân kẻ điên nhất định sẽ không để bụng đồ đệ duy nhất của mình là nửa ma hay nửa yêu, ngươi nên nói trước với hắn. Nói không chừng Ngô Kiếm Phái có thể ra mặt.”

Tuy nhiên Trương Phong Phong còn chưa kịp liên lạc Tân Thẩm Chi thì người của Côn Luân và Ngũ Hành Tông đã mang theo lễ vật tới, nói là chúc mừng linh mạch Thiên Cơ Môn sống lại.

Nếu đổi lại là trước kia thì Trương Phong Phong nhất định sẽ rất cao hứng, nhưng trước mắt tình huống các đệ tử còn chưa rõ nên ông thật sự vui mừng không nổi, miễn cưỡng tiếp đãi cho xong.

Ngày hôm sau, người Ngô Kiếm Phái tới, dẫn đầu chính là Tân Thẩm Chi, ông còn dẫn theo tất cả đệ tử Thiên Cơ Môn trở về.

“Sư phụ, đại sư tỷ còn chưa trở về sao ạ?” Hạ Nhĩ trực tiếp chạy lên Cửu Huyền Phong.

Tân Thẩm Chi đứng giữa Thí Luyện Trường của Thiên Cơ Môn, đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đồ đệ của ông trước kia đã sinh hoạt ở đây.

“Mấy đứa sao đã về rồi?!” Trương Phong Phong vội vàng chạy ra hô to, “Diệp Tố không phải bảo mấy đứa một thời gian nữa hẳn về sao?”

Thiên Cơ Môn đã bị mấy sóng Ma Quân công kích, ai cũng không chắc lần tiếp theo sẽ là khi nào.

“Có mấy người Tân trưởng lão đến nữa đấy ạ.” Minh Lưu Sa đi tới từ phía sau nói, “Tụi con nghe nói mấy người đại sư tỷ bị người Bồng Lai mang đi rồi.”

Bọn họ liên hệ với đại sư tỷ không được, cho rằng nàng có khả năng sẽ về Thiên Cơ Môn thế nên đã đi theo Tân Thẩm Chi trở lại.

Trực giác của Trương Phong Phong nói với ông nhất định đã có chuyện gì xảy ra, sắc mặt của ba đồ đệ đều không quá thích hợp.

“Bọn họ nói ngũ sư đệ là ma, tiểu sư đệ là yêu.” Hiếm khi thấy Tây Ngọc tay không cầm gương, cũng không để ý thanh đao hồng nhỏ cài trên tóc, “Đại sư tỷ là cái gì mà trời sinh thức hải.”

Gì mà yêu, lại còn ma, đầu Trương Phong Phong đều sắp phình lớn, chỉ là đi ra ngoài một chuyến tìm tông sử, làm sao mà ba đồ đệ thì có hai đứa thay đổi thuộc tính rồi?

“Trời sinh thức hải?” Phạm Ương Thủy từ trong phòng đi ra đại đường, đỡ vào cây cột nhìn Tây Ngọc, lặp lại câu hỏi, “Diệp Tố là trời sinh thức hải ư?”

“Bà là……” Tây Ngọc nhận ra Phạm Ương Thủy là ai liền trừng lớn đôi mắt, người này không phải là trưởng lão của Trảm Kim Tông sao, sao lại ở đây?

“Thì ra là vậy, khó trách.” Phạm Ương Thủy nở nụ cười, “Trời sinh thức hải, trước nay cũng chỉ có một người là Lục Quyết, hắn được tiên đoán chỉ cần chịu đựng được lôi kiếp là nhất định có thể phi thăng.”

Mọi người còn đang suy nghĩ Lục Quyết là ai thì Hạ Nhĩ bỗng nhiên c ắm vào một câu: “Con biết ngay là đại sư tỷ tương lai sẽ phi thăng mà.”

Mọi người trong đại đường: “……”

Dưới chân núi, Từ Trình Ngọc và Chu Vân, Mã Tòng Thu đứng ở phía sau Tân Thẩm Chi.

“Tân trưởng lão.” Mã Tòng Thu do dự hỏi, “Diệp Tố thật sự đã truyền tống Lâm Tuyền thành vào trong Côn Luân sao?”

Chuyện này làm sao mà làm được vậy chứ?

“Côn Luân phải tìm tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ mới đưa được Lâm Tuyền thành về chỗ cũ, con nói xem có phải thật hay không?” Tân Thẩm Chi quay đầu lại nói.

Tuy rằng Diệp Tố làm ra chuyện kinh thiên động địa, nhưng ông lo lắng nhất vẫn là Dịch Huyền.

Mặc kệ là yêu hay trời sinh thức hải thì ở tu chân giới này vẫn còn có chỗ đặt chân, nhưng là ma, lại đúng lúc này ma vật đang xâm lấn, Dịch Huyền gần như trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Tân Thẩm Chi nắm chặt kiếm của mình, thầm nghĩ tương lai ai dám nhiều lời một câu ông sẽ cắt miệng người đó.

“Bọn họ bị Bồng Lai mang đi, hẳn là không có việc gì đâu.” Chu Vân thở dài, hơn nửa năm này có quá nhiều chuyện xảy ra.

Tân Thẩm Chi xoay người nói với đội ngũ đệ tử Ngô Kiếm Phái cùng đến đây: “Trước tiên kết kiếm trận.”

Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ sau khi thu được tin tức về chuyện đã xảy ra bên bên trong Lâm Tuyền thành và Côn Luân thì sửa lại chủ ý, thu hồi lễ vật vốn được định mang đi tặng, thay thành phái Tân Thẩm Chi dẫn theo đệ tử sang đây, che chở Thiên Cơ Môn một đoạn thời gian.

Kiếm của Tân Thẩm Chi bay vút lên trời cao, nhanh chóng chuyển động trên không trung của Thiên Cơ Môn, kiếm ý oai hùng tỏa ra tứ phía, những đệ tử khác cũng rút kiếm ra, theo sát ông dùng kiếm ý kết trận.

Chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, toàn bộ Thiên Cơ Môn liền được kiếm ý sắc bén bao phủ.

……

Phương bắc, bên trong Thượng Khuyết thành, Lục Trầm Hàn vừa mới trừ ma trở về, ngồi bên trong khách đi3m nghỉ ngơi, thế nhưng lúc này hắn lại không nghe thấy mọi người chung quanh bàn tán về Côn Luân hay về bản thân hắn mà thay vào đó là một đống tin tức của về Thiên Cơ Môn, hai mắt hắn dần dần âm trầm, Diệp Tố mới ra khỏi Luân Chuyển Tháp có mấy ngày mà đã quậy đến long trời lở đất?

Yêu, ma?

Thiên Cơ Môn bất quá chỉ là một cái tông môn ô hợp, cái gì mà linh khí trở lại, quật khởi, chỉ sợ là lại dùng thủ đoạn gì đó.

Lục Trầm Hàn lắng nghe mọi người chung quanh đàm luận, khi nghe đến tin tức Diệp Tố truyền tống Lâm Tuyền thành vào trong Côn Luân thì trực tiếp bóp nát chén trà, khiến tiểu nhị bưng đồ ăn lên bị dọa nhảy dựng.

Đợi khi có một người ở lầu dưới nói đại năng tổ tông của Côn Luân xuất quan tiêu diệt Ma Tôn thì sắc mặt của hắn mới thoáng giãn ra, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại nghe tới tin tức ba người Diệp Tố bị Bồng Lai mang đi.

Lại là Bồng Lai!

Lục Trầm Hàn nghe thấy hai chữ “Bồng Lai” liền nhớ tới khuất nhục ngày trước bên ngoài Luân Chuyển Tháp, tên Bồng Lai Thánh Sự nọ chỉ lấy ra một kiện áo choàng Thanh Bồng, nếu không phải vì đệ tử Thiên Cơ Môn thì người nhận được áo choàng nhất định sẽ là hắn.

Linh thực được dọn lên bàn nhưng Lục Trầm Hàn không hề động đến, hắn bước xuống lầu, trước khi rời khỏi khách đi3m còn nghiêng đầu nhìn mấy người vừa rồi nói chuyện, để lại một câu: “Ma vật xâm lấn, tàn sát tu sĩ. Thiên Cơ Môn thu lưu nửa người nửa ma, đáng chết.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Kiều: Phàm nhân muốn nhìn bản thể của ta, ta biết mà!