Chương 36: Súng Bắn Phù

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tập Đông Thành, ngày 1 tháng 1.

Tiểu bí cảnh chính thức mở ra, đoàn người Diệp Tố bước qua lối vào, ba người Từ Trình Ngọc đi ở phía sau, quan sát xung quanh, nếu không phải tình huống nguy cấp họ sẽ không ra tay.

“Nơi có linh khí nồng đậm nhất là mắt cảnh.” Trước khi tiến vào bí cảnh Từ Trình Ngọc đã giải thích cho mấy người Diệp Tố, “Tất nhiên cũng vì vậy nên mắt cảnh chính là nơi thường xuất hiện các pháp khí, bí kỹ tốt nhất, đây đồng thời cũng là nơi nguy hiểm nhất trong bí cảnh.”

“Chúng ta thẳng tiến đến mắt cảnh.” Diệp Tố nói.

Mục tiêu vào bí cảnh đều tập trung ở mắt cảnh thì tất nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đó, chẳng qua mắt cảnh không dễ tìm, thậm chí có khi còn di chuyển liên tục.

Sau khi tiến vào tiểu bí cảnh, Diệp Tố liền dẫn theo sư đệ sư muội đi đến nơi có nhiều linh khí, một bên tay của nàng lòng bàn tay hơi hướng về phía trước hấp thu linh khí, một bên tay khác thì triệu hồi linh hỏa lên đầu ngón tay, Du Phục Thời đứng bên cạnh nhìn thấy linh hỏa chuyển động trên ngón tay nàng thì nhịn không được theo bản năng duỗi tay qua muốn chạm vào.

Diệp Tố lập tức thu linh hỏa lại: “Đừng loạn chạm vào linh hỏa.”

Linh hỏa của luyện khí sư là dùng để luyện chế tài liệu, Du Phục Thời nếu chạm vào linh hỏa, vạn nhất hắn thật sự là yêu thú gì đó thì không chừng sẽ tại chỗ thiêu ra được một thanh yêu cốt, đến lúc đó một bàn tay này của tiểu sư đệ liền sẽ trở thành tài liệu luyện khí.

Du Phục Thời thu hồi tay, chấp ở sau lưng, vẻ mặt nhăn nhó, hắn cực kỳ không hài lòng với phàm nhân này, hắn chỉ muốn sờ sờ một chút thôi mà.

“Đại sư tỷ, phía trước có Tam Sắc Liên.” Tây Ngọc đi với Lữ Cửu ở đằng trước, bỗng nhiên quay đầu hô một tiếng.

Diệp Tố lập tức bước nhanh tới, giữa một hồ nước rộng vậy mà chỉ có một gốc Tam Sắc Liên trơ trọi đứng đó, trên lá sen đang có vài giọt nước đang lăn qua lăn lại, nhưng chúng không phải là nước hồ mà là từng giọt máu đỏ tươi.

“Phía, dưới, có, người.” Minh Lưu Sa duỗi tay chỉ vào mặt hồ phía dưới lá sen.

Hạ Nhĩ nhìn chằm chằm một hồi mới nhìn ra thứ trôi nổi phía dưới lá sen là nửa khối thi thể, hắn nhận ra được quần áo trên người người nọ, là một tu sĩ không bao lâu trước còn đứng cạnh họ trước lối vào bí cảnh, vừa mới vào chưa bao lâu mà đã nằm đó rồi.

Hắn giương mắt nhìn lại Tam Sắc Liên đang yêu kiều lắc lư trong hồ nước mà chỉ cảm thấy lạnh cả người.

“Chất lỏng trong cuốn lá của Tam Sắc Liên có thể dùng để luyện pháp khí.” Diệp Tố nói, “Cánh sen màu trắng, hồng, đỏ đều có thể dùng trong luyện chế đan dược.”

“Nghe qua thì là thứ tốt rồi.” Lữ Cửu nói, “Để ta đi hái xuống.”

Ngoài ba kiếm tu Kim Đan kỳ Ngô Kiếm Phái ra thì nàng là nguồn vũ lực duy nhất của nhóm nên tất nhiên phải chủ động đi trước.

Lữ Cửu tay nắm chặt kiếm, phi thân đạp trên mặt nước, lướt nhẹ về phía Tam Sắc Liên, khi đến gần một khoảng cách nhất định thì đóa hoa sen đột nhiên nở rộ đến mức tận cùng, bên trong không phải là đài sen như thường thấy mà là một cái tổ hình tròn liên tục phun chất lỏng về phía nàng.

Lữ Cửu nhanh chóng nghiêng người né tránh công kích, đồng thời rút kiếm, một kiếm dứt khoát chém đóa Tam Sắc Liên cũng mấy cái lá của nó bay lên giữa không trung.

Trong nháy mắt sau đó, bằng tốc độ cực nhanh, Lữ Cửu duỗi tay bắt lấy Tam Sắc Liên cùng lá rồi nhẹ điểm mũi chân lên mặt nước xoay người chuẩn bị trở về bờ.

“Loại người nửa biết nửa không như nàng ta chính là loại hố đồng đội nhất.” Mã Tòng Thu lắc đầu, “Bộ phận lợi hại nhất của Tam Sắc Liên rõ ràng là bộ rễ dưới nước hồ này.”

Quả nhiên, khi Lữ Cửu xoay người trở về bờ thì mặt hồ liền gợn sóng dữ dội, bộ rễ của Tam Sắc Liên dính đầy nước bùn điên cuồng trồi lên, quật tới tấp về phía Lữ Cửu.

Chu Vân có chút kiềm chế không được nói: “Đại sư huynh, chúng ta đi cứu bọn họ đi.”

“Cứ từ từ.” Từ Trình Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Tố không hiểu sao vẫn đang rất bình tĩnh, cuối cùng ngăn lại Chu Ngọc cùng Mã Tòng Thu, “Chúng ta trước quan sát thêm một chút.”

Khi những sợi rễ của Tam Sắc Liên công kích tới thì Lữ Cửu cũng đã nhận ra, trở tay huy kiếm chém đứt một nửa số sợi rễ nhưng một nửa còn lại vẫn không ngừng nhào về phía nàng.

Mà Diệp Tố đang đứng trên bờ lúc này lại không có bất luận dao động nào, nàng không nhanh không chậm lấy từ trong túi Càn Khôn ra một thanh “Súng Bắn Phù” mới cóng nàng mới vừa làm xong trước khi tiến vào bí cảnh, nàng nhẹ nhàng nâng súng, nhẹ nhàng bóp cò, ngay sau đó họng súng hình chữ nhật, giống như súng bắn bài ở thế giới trước đó của nàng, phun ra một loạt Mê Ngủ Phù. Súng Bắn Phù hạ từng sợi, từng sợi rễ “lọt lưới” không trượt phát nào.

Mặt của ba người Từ Trình Ngọc đứng sau: “???”

Đây là cái gì?

Du Phục Thời đứng bên cạnh hỏi lên câu hỏi của tất cả mọi người ở đây: “Diệp Tố, đây là cái gì?”

“Súng Bắn Phù.” Diệp Tố nói ngắn gọn, nói đoạn nàng lại lấy ra một Súng Bắn Phù nữa từ túi Càn Khôn, hai tay hai súng, giống như phù là của nhà nàng trồng được mà liên tục bắn về phía mấy sợi rễ lại đang lục tục trồi lên sau đó.

Du Phục Thời nhìn túi Càn Khôn bên hông nàng không chớp mắt, vì sao trong túi của phàm nhân này luôn có đồ hắn thích vậy.