Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Đăng vào: 12 tháng trước
Sự gan dạ của Tố Diệp dùng hết vào việc chủ động hôn Niên Bách Ngạn. Khoảnh khắc dán chặt môi mình vào môi anh, tim cô gần như đã ngừng đập. Nhưng cánh tay người đàn ông đã chủ động vòng qua eo cô. Khi lực trên bờ môi đột ngột gia tăng, có một cảm giác choáng váng chưa bao giờ xuất hiện quét qua đầu cô, giống như rượu cồn xông lên đỉnh đầu, nhanh chóng che phủ thần kinh não bộ, khiến cô xây xẩm mặt mày.
Nhưng điều kỳ lạ là, khứu giác và cảm giác đều đạt tới mức độ mẫn cảm chưa từng thấy.
Cô có thể hít được hơi thở dễ chịu chỉ thuộc về anh, cảm nhận được sức mạnh của đôi tay rắn chắc cùng độ nóng rẫy của lồng ngực. Đến cả hô hấp của cô cũng nặng nề theo, lần sau ngắn hơn lần trước, là cảm giác nghẹt thở như muốn lấy mạng người ta. Nhưng cũng chính vì khó thở, màng nhĩ của cô lại nhảy nhót kịch liệt, trái tim kích động cũng hồi hộp theo.
Cho tới khi, khóe miệng cô phát ra một tiếng kêu rất gợi tình.
Thanh âm nũng nịu ấy giống hệt một chất xúc tác, bất ngờ châm lên ngọn lửa vẫn quẩn quanh trong lồng ngực Niên Bách Ngạn, đốt cháy cổ họng của anh. Người con gái trong lòng dịu dàng như ngọc, hương thơm mê hoặc lòng người, tựa vào lòng anh như nước. Ánh mắt anh càng đen sẫm như bầu trời đêm, sâu thẳm âm u. Khi tiếng kêu của cô lướt qua tai anh, bàn tay đang ôm eo cô cũng siết chặt hơn. Anh cúi xuống, một giây sau đã đè ngược Tố Diệp xuống dưới người mình.
Niên Bách Ngạn nắm quyền chủ động một cách triệt để, từ trên nhìn xuống, anh đã hoàn toàn khóa chặt Tố Diệp trong lòng mình. Tố Diệp chỉ cảm thấy đầu óc quay tròn, vô thức muốn đưa tay ôm trọn bờ vai cường tráng của người đàn ông. Không ngờ, lúc anh đè cô xuống cũng là lúc bờ môi mỏng rời khỏi làn môi cô.
Chỉ còn lại hơi thở hầm hập, rơi xuống trán cô, lướt nhẹ qua những sợi tóc mai bên gò má cô.
Tố Diệp mở mắt, hô hấp dồn dập.
Niên Bách Ngạn trên đầu hơi thở cũng chẳng bình tĩnh hơn là mấy, nhưng dường như anh đã có ý khống chế. Anh cúi đầu đối diện với cô, yết hầu gợi cảm cũng chuyển động lên xuống. Anh chống hai cánh tay ở hai bên đầu cô, không ép toàn bộ trọng lượng cơ thể xuống. Cô bất giác cựa quậy, mặc dù đầu óc căng ra nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng có một thứ cứng rắn gì đó đang húc vào chân cô, khiến cô đau nhức, còn vật rắn đó dường như bỗng chốc trở nên rất to lớn.
“Đừng động đậy!” Hai cánh tay Niên Bách Ngạn dường như đã mất kiểm soát, quấn chặt lấy gương mặt cô, lòng bàn tay rộng lớn, nóng tới mức khiến gò má cô như phát sốt, giọng nói anh trầm khàn, khô rát.
Cô cũng dừng lại, nhìn ngắm vòm ngực lấp ló sau chiếc áo sơmi để mở mấy cúc của anh, từng nhịp thở khiến làn da màu đồng nhấp nhô lên xuống. Lại ngước đôi mắt say mèm lên, cô khẽ cười, nhưng không dám cử động chút nào nữa.
Niên Bách Ngạn âm thầm đè nén sự kích động suýt nữa thì không kiềm chế được, đưa một bàn tay ra đặt xuống khuôn mặt cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên những sợi tóc trên trán cô, vừa có sự xót xa vừa có sự cưng chiều. Lúc anh vuốt ve gương mặt cô, giọng nói cất lên vừa như dỗ dành cũng như đang ra lệnh: “Diệp Diệp! Đừng đùa với lửa!”
Diệp Diệp ở bên cạnh anh không hề động đậy, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh như hai ngôi sao lấp lánh, cô như say mà lại như tỉnh, dịu dàng lên tiếng: “Nếu tôi thật sự đang đùa với lửa, anh dám dập lửa không?”
Câu hỏi này tựa như một lần mạo hiểm điên cuồng. Dù cô vô tâm hay cố ý, thì cũng đã phá bỏ mọi sự kiêng kỵ, tiến theo sự liều lĩnh chưa rõ phương hướng. Cô say rồi, thế nên lời nói mới to gan, dò hỏi như thế. Nhưng Niên Bách Ngạn tối nay chỉ uống một chút rượu, anh không say, đầu óc anh tỉnh táo vô cùng. Vì thế khi ném cho anh câu hỏi này, anh không hề đáp lại ngay, mà im lặng nhìn cô rất lâu.
Ánh mắt anh nhìn có vẻ trong sáng nhưng lại như chất chứa tâm sự khiến người khác không thể đọc được, nhìn có vẻ thâm trầm nhưng lại lấp lánh rực rỡ như viên kim cương. Ánh nhìn này của anh khiến cô không thể né tránh. Dường như đã trải qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng, Niên Bách Ngạn mới cất lời, nhưng đã thu lại sự mất kiểm soát khi nãy, ngữ khí trở về vẻ trầm ổn nội hàm thường ngày: “Muộn lắm rồi, cố gắng nghỉ ngơi đi.” Nói xong anh bèn đứng dậy.
Tố Diệp chỉ cảm thấy người mình nhẹ bẫng, đến cả mùi gỗ mộc vương vấn xung quanh người đàn ông cũng rút cạn không sót lại chút nào, chỉ còn lại hương rượu nhạt nhòa quấn quanh người cô. Cô nuốt nước bọt, bờ môi ấp úng nhưng không gọi tên anh lên nữa, chỉ mơ màng nhìn thấy bóng hình anh bị cánh cửa phòng dần che khuất…
Mọi người trong thành phố này đều sống về đêm. Nó vốn dĩ cũng là một thành phố không ngủ, thế nên những người thích màn đêm chưa bao giờ cô độc, cũng giống như Tố Khải và Diệp Lan ở một góc khác của thành phố. Hai người nói chuyện rất vui vẻ, một bữa cơm đã ăn gần ba tiếng đồng hồ. Trong ba tiếng đó, Diệp Lan cứ quấy rầy bắt Tố Khải kể một vài câu chuyện anh dũng từng trải qua. Con người Tố Khải thường ngày có hơi nhiều chuyện, nhưng trong công việc lại vô cùng nghiêm túc, thế nên khi nhắc tới kinh nghiệm bắt tội phạm ma túy anh không giỏi thêu gấm thêu hoa, chỉ biết có thế nào nói thế ấy. Nhưng đối với Diệp Lan, một người trước nay chỉ học ở nước ngoài, một thiên kim tiểu thư chưa phân biệt rõ trắng đen, cho dù Tố Khải chỉ nói đôi câu cô cũng cảm thấy cực kỳ tò mò và thú vị, dẫn tới cuối cùng, Tố Khải ngược lại cũng cảm thấy cô gái này khá thú vị.
Tính cách cởi mở, không giả tạo.
Chỉ có điều khi anh hỏi tên cô, cô chỉ mỉm cười khẽ khàng, bảo anh cứ gọi mình là Lan Lan. Tố Khải chỉ cảm thấy cái tên này nghe rất hay, cũng không nghĩ gì nhiều.
Khi ăn nốt miếng điểm tâm cuối cùng trên đĩa, Diệp Lan không nhịn được hỏi một câu: “Nói như vậy, cái người họ Ô gì đó vẫn chưa nhận tội phải không?”
“Ô Khải Vinh.” Tố Khải nói: “Thẩm vấn là một tiếng tốn nhiều thời gian và công sức, không đơn giản vậy đâu.”
“Nhưng chẳng phải các anh có chứng cứ cả rồi sao?” Diệp Lan không hiểu.
“Việc buôn bán ma túy, trước nay đều là “rút một cây củ cải lôi ra cả đống bùn”*. Tố Khải rót một tách trà, trả lời không rõ ràng.
*Ý nói: Bắt được một người sẽ liên quan đến rất nhiều vụ án khác, liên đới tới rất nhiều tội phạm khác.
Diệp Lan lúc này mới nhận ra mình đã hỏi quá nhiều, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nhé! Em quên mất phạm nhân trong thời gian thẩm vấn, cảnh sát phải bảo mật mọi thông tin.”
“Xem ra em cũng hiểu không ít quy định đấy.” Tố Khải nở nụ cười rạng rỡ, trông vô cùng điển trai.
Đối với vụ án của Ô Khải Vinh, khi nào còn chưa có kết quả, đúng là anh không thích hợp nói nhiều với người ngoài, cho dù ngồi trước mặt là con tin đã từng bị hắn uy hiếp. Đừng trách anh quá cảnh giác, cẩn thận. Bao nhiêu năm nay ở Vân Nam theo dõi bọn buôn bán ma túy, sở dĩ anh có thể bình yên vô sự chính là vì có sự thận trọng cẩn thận này. Anh và bọn buôn ma túy quan hệ bao năm, có thể nói mỗi lần là một lần đi lướt qua vai tử thần, còn chuyện ly kỳ quái đản nào chưa gặp qua? Có bao nhiêu người bề ngoài ôn hòa bên trong thâm hiểm anh chưa từng tiếp xúc?
Đương nhiên, anh không hề nghi ngờ cô gái trước mắt mình. Ánh mắt của cô rất trong sáng, trừ phi cô có diễn xuất siêu đẳng, nếu không chắc chắn không phải người có tâm địa ác độc. Nhưng Ô Khải Vinh chỉ là một trong số những người giao hàng, đằng sau lưng hắn còn ẩn giấu một tổ chức ma túy rộng lớn hơn, cả công xưởng sản xuất ma túy cùng với những kẻ phản động đứng phía sau tạo nên mầm độc, đều phải bắt được hết. Vì vậy, việc cẩn trọng của anh cũng là lẽ đương nhiên.
Diệp Lan nhận toàn bộ lời khen của anh, đôi môi anh đào khẽ mỉm cười.
“Nhưng em cũng gan dạ lắm, ít con tin nào lại bình tĩnh được như em.”
“Vì lúc đó có anh và bác sỹ Tố ở đó mà.” Diệp Lan buột miệng nói ra một câu, nói xong mới cảm thấy hình như hơi lỡ lời. Không phải cô không biết hai nhà Diệp, Tố có ân oán, thế nên cô muốn tối nay có được cơ hội nói chuyện vui vẻ cùng Tố Khải. Câu nói vừa rồi gọi tên bác sỹ Tố tự nhiên đến thế, thuận miệng đến thế, cô chỉ sợ Tố Khải sẽ nghi ngờ.
Tố Khải nghe xong lời cô nói cũng chẳng nghĩ gì xa xôi, anh mỉm cười: “Trí nhớ của em cũng tốt đấy, đến bác sỹ Tố cũng nhớ được rồi.”
“Đúng vậy, chị ấy đúng là rất lợi hại, khiến người ta khó quên.” Cô vội vàng nói tiếp theo ý của anh.
Tố Khải nghe được câu này đương nhiên rất kiêu hãnh, nhưng lại không nhịn được trêu đùa: “Nếu lúc đó em biết đây là lần đầu tiên chị ấy làm chuyên gia đàm phán, chắc em sẽ không ung dung được như thế đâu.”
“Hả?” Lần này Diệp Lan kinh ngạc thật sự, nghĩ lại biểu hiện của Tố Diệp lúc đó, nhìn thế nào cũng không giống là lần đầu tiên.
“Đó là chị gái anh, mạnh mẽ lắm, thế nên tin bác sỹ Tố sẽ được bất tử*” Giọng nói của Tố Khải càng lúc càng lộ vẻ tự hào.
*Đồng âm trong tiếng Trung của từ “bác sỹ” và “bất tử”. Ở đây Tố Khải đùa Diệp Lan.
Diệp Lan phì cười, cười xong lại đút thêm một miếng điểm tâm vào miệng.
“Con gái các em đều thích ăn đồ ngọt à?” Tố Khải thấy cô đã ăn ba bốn đĩa rồi.
“Em chẳng thích ăn đâu, nhất là vào buổi tối, dễ béo lắm.”
Tố Khải nhướn mày, nhìn xuống chồng đĩa không trên bàn: “Không thích ăn?”
Diệp Lan nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của anh, nói dứt khoát: “Ăn mãi không ngừng là vì em muốn nghe anh kể chuyện xưa của mình.”
Tố Khải sững sờ, hồi lâu chuyển thành vẻ khó xử.
Lúc Tố Diệp tỉnh dậy, chiếc rèm cửa cách đó không xa như được rải một lớp vàng vụn. Cô ngồi dậy nhìn khắp bốn xung quanh. Căn phòng lấy gỗ lim làm thiết kế chính, đến cả phong cách khắp phòng cũng đều là màu cà phê tối. Thảm trải sàn và trang trí cùng một màu, ánh sáng đậm nhạt rất hợp với vẻ thanh cao trầm ổn. Một chiếc giường lớn chiếm một diện tích trong căn phòng, trên tường treo một bức tranh nghệ thuật hơi khó hiểu, có lẽ là tác phẩm của một họa sỹ nổi tiếng nào đó. Cách giường không xa có một chậu cây lớn xanh tốt rậm rạp làm dịu đi cảm giác mệt mỏi của thị giác.
Rõ ràng đây là căn phòng của đàn ông.
Cô ngồi dậy, đưa tay day mạnh thái dương. Đây là hậu quả sau khi say rượu, cô hiểu rõ cái cảm giác chết người này. Cô cúi xuống nhìn, trên người vẫn mặc bộ lễ phục tối qua, chiếc chăn mỏng đắp lên người đã rơi xuống đất.
Vò mạnh đầu, lúc này Tố Diệp mới hoàn toàn tỉnh táo, lảo đảo bước xuống giường. Cô đưa tay kéo rèm cửa ra, ánh nắng rực rỡ đột ngột chiếu vào phòng khiến cô phải đưa tay che mắt.
Là ánh bình minh, trong lành và chói mắt.
Dưới chân là thế giới xe cộ tấp nập, vòng quay thương trường này dường như chưa bao giờ có kỳ nghỉ cuối tuần.
Tố Diệp lắc mạnh đầu, các cảnh tượng tối qua cũng chen vào đầu óc mỗi lúc một nhiều. Nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ, nếu cô đoán không nhầm thì đây có lẽ là phòng nghỉ của Niên Bách Ngạn, thì ra tối qua anh không đưa cô về nhà. Cô quay trở lại giường, đưa tay sờ một bên giường, không có hơi ấm, rồi cô lại bò lên giường ra sức hít hà, cũng không có mùi đàn ông.
Chứng tỏ tối qua cô luôn ngủ một mình ở đây.
Tố Diệp im lặng nhìn một bên giường, nhìn mãi nhìn mãi khóe môi cô bỗng cong lên. Hoàn cảnh ở đây ngược lại khiến cô không còn lo lắng nữa, đây là phòng làm việc của anh, anh không thể vứt cô một mình ở đây không thèm quan tâm chứ?
Nghĩ như vậy cô lại đi xuống, đẩy cửa phòng ngủ ra. Sau khi bước vào phòng sinh hoạt, cô không nhịn được lại mỉm cười.