Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Đăng vào: 12 tháng trước
Mồ hôi lạnh của giám đốc Lưu chảy ròng ròng xuống hai bên thái dương. Cũng may Niên Bách Ngạn không truy hỏi sâu thêm, mà nhìn về phía giám đốc bộ phận thị trường: “Kỷ Đông Nham gần đây có không ít hành động đâu.”
“Vâng!” Quản lý bộ phận thị trường gương mặt lanh lợi: “Chúng ta đã có được tin tức nội bộ đáng tin cậy nhất rồi. Đó chính là Kỷ Đông Nham đã ngấm ngầm tự mình công kích sản phẩm Bluray mới tiến công vào thị trường Trung Quốc, khiến cho doanh thu của đối phương tuột dốc. Giám đốc Niên! Tôi có lý do để nghi ngờ, mục đích của Kỷ Đông Nham là chỉ muốn một chọi một với Tinh Thạch của chúng ta. Ngoài ra, các showroom đá quý tỷ hối cao cấp do Kỷ Đông Nham quản lý cũng đã tham gia triển lãm đá quý quốc tế, gần như muốn đối chọi lại với sản phẩm đá quý mùa mới này của chúng ta.”
Bluray là một thương hiệu đá quý tới từ Mỹ, vừa bước vào thị trường Trung Quốc đã bị đánh úp. Tin tức này xôn xao cả giới thương nhân. Chỉ có Niên Bách Ngạn là vẫn bình tĩnh kiềm chế. Anh chưa bao giờ nghi ngờ sự chuẩn xác của những luồng thông tin "tiểu ngạch" từ nội bộ Tinh Thạch. Hơn nữa, kiểu làm việc kiên quyết như thế này trước nay luôn là phong cách của Kỷ Đông Nham.
“Không chỉ có thế, tổng giám đốc Niên! Bên phía Đông Thị cũng đã để mắt tới mỏ kim cương mà chúng ta chuẩn bị nhắm vào. Tên này rõ ràng là một con chó điên, chỉ biết đối đầu trực tiếp.” Một vị quản lý khác căm phẫn sôi sục.
Niên Bách Ngạn nhàn nhã thưởng thức trà: “Chim chết vì thức ăn, người chết vì lợi ích, cứ theo dõi sát sao là được rồi.” Hàng lông mi che đi đôi mắt sắc sảo. Rồi anh ngước mắt lên nhìn sang phía nữ trợ lý ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Nhanh chóng liên hệ với bên Nam Phi, tôi sẽ đích thân bay qua đó bàn bạc.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc!”
Gần cuối buổi họp, thư ký phòng hành chính gõ cửa bước vào, nói nhỏ mấy câu vào tai Niên Bách Ngạn. Hàng mi vốn đang rất thoải mái của anh bỗng chốc chau lại, gương mặt anh tuấn lạnh đi vài phần.
Niên Bách Ngạn tự mình lái xe về nhà, tới khi trở về tứ hợp viện ở đường Nam Trì Tử cũng đã gần 11 giờ. Đèn xe chiếu rọi căn nhà sang trọng gần đó. Con mắt thần giấu ở cửa lớn Quảng Lượng cũng bắt đầu ghi lại hình ảnh theo quy luật.
Cửa lớn Quảng Lượng là một trong sáu kiểu cửa ra vào của những tứ hợp viện cổ ở Bắc Kinh. Cái gọi là “cửa lớn Quảng Lượng” là chỉ cánh cửa đâm lên cột sau. Cửa lớn và hành lang trước cửa chiếm giữ một khoảng không gian bằng cả một căn phòng. Hai bức tường ngoài cửa được xây thành hình chữ bát. Tổng thể kiến trúc rất khí khái, còn về phong thủy sẽ có hướng phát tài phát lộc. Kiểu kiến trúc của các ngôi nhà ở thành Bắc Kinh khi xưa có thể phân thành rất nhiều kiểu. Những người sở hữu những căn nhà có "cửa Quảng Lượng" không phải nhà giàu có cũng là nhà quý tộc. Đến thời đại ngày nay, đa phần cũng đã được các phú thương mua lại. Những người có thể ra vào khu tứ hợp viện ở đường Nam Trì Tử này, thân phận đương nhiên cũng không tầm thường. “Vân khai lư hạp tam thiên trượng, vụ ám lầu đài bách vạn gia.”* “Bách vạn gia” trong câu thơ này chính là chỉ tứ hợp viên.
*Tạm dịch: Cửa mở được ba ngàn trượng lên cả mây trời, hàng trăm cư dân sống trong lầu gác dưới bầu trời âm u.
Một tứ hợp viện có đẹp đến đâu cũng cần tiến hành cải tạo theo hướng hiện đại hóa. Giống như căn nhà mà Niên Bách Ngạn ở. Có nhà, có vườn, có cửa lớn, có cửa vào từng phòng, đóng cửa lại sẽ thành một tổng thể khép kín, đi ra khỏi cửa lại có sự liên hệ tới nhau. Hành lang quanh co, bóng cây che rợp. Nối giữa phòng chính và mái hiên là một hành lang. Toàn bộ phía trên là những bức vẽ bằng tay cao quý. Về bố cục, anh vẫn giữ ý tưởng của tứ hợp viện nguyên sơ, rồi thuê người mở rộng diện ngầm. Nếu xuống dưới lòng đất, nó lại bày ra một khung cảnh hoàn toàn hiện đại. Bãi đỗ xe, phòng tập thể dục, bể bơi, rạp chiếu phim hiện đại… cái gì cũng có.
Xe cứ thế đi thẳng vào nhà để xe dưới lòng đất. Khi Niên Bách Ngạn đi vào vườn, nhìn thấy phòng ngủ vẫn còn sáng đèn, vầng trán anh càng nhăn tợn.
Là dì Từ bảo mẫu ra mở cửa, thấy Niên Bách Ngạn đã về liền thở phào nhẹ nhõm: “Cậu! Cuối cùng cậu đã về.”
“Phu nhân đâu?” Niên Bách Ngạn bước vào, tùy ý đặt cặp tài liệu sang một bên, ngồi phịch xuống sôpha.
“Phu nhân uống say rồi, vẫn đang làm loạn.”
Dì Từ là bảo mẫu đã ở bên Diệp Ngọc mười mấy năm trời. Trước giờ Diệp Ngọc ở đâu là bà ấy ở đó. Tứ hợp viện này là phòng tân hôn của Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc. Nhưng Diệp Ngọc rất ít khi quay về. Không hiểu vì sao hôm nay tính tình thay đổi, uống say bí tỉ rồi lại tới đây. Đây cũng là lý do dì Từ không thể không gọi tới công ty.
Niên Bách Ngạn giơ tay xoa vầng trán đau buốt. Anh nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt mỏi.
“Cậu! Trông phu nhân có vẻ buồn lắm.” Dì Từ thấy anh không hề nhúc nhích có phần sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục nhiều.
Lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới mở mắt, đứng dậy, nhẫn nại bước vào phòng ngủ.
Chiếc giường hoàng gia trong phòng ngủ trước nay chỉ có một mình Niên Bách Ngạn nằm, bây giờ lại bị Diệp Ngọc chiếm giữ. Cả người cô ta nằm gọn trên giường, tóc xõa bù xù, nước mắt lưng tròng. Sau khi thấy anh bước vào, cô ta vội vàng xuống giường, lảo đảo bước tới ôm chặt lấy anh.
Mùi rượu nồng nặc quét qua. Niên Bách Ngạn càng nhíu mày chặt hơn, gỡ tay cô ta ra, ánh mắt nghiêm nghị mà đáng sợ: “Diệp Ngọc! Em điên đủ chưa?”