Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Đăng vào: 12 tháng trước
Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn không cao, thậm chí có thể khẳng định đến cả tốc độ nói cũng rất từ tốn, chậm rãi, nhưng câu nói của anh luôn nhằm đúng trọng điểm. Ít nhất thì khi anh thốt ra những lời ấy, bờ vai Đinh Tư Thừa đã run lên. Anh ta nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm, không phản bác lại ngay. Rất lâu sau anh ta mới từ từ đứng dậy, sửa lại bộ blouse trắng có chút lộn xộn, cười khẩy: “Tình yêu của anh quang minh chính đại ư? Vậy thì tôi lại hỏi anh, anh làm được điều đó như thế nào? Tôi không thích hợp với cô ấy, lẽ nào người đó là anh? Anh tự cho là mình quá hiểu cô ấy hay đang chỉ mình anh si tình? Tôi nói cho anh biết, chẳng có người con gái nào ngày ngày sống giữa những lời chỉ trích của thiên hạ mà vẫn rực rỡ vui vẻ được đâu. Tình yêu của anh đối với cô ấy không phải là hạnh phúc mà là tai họa.”
“Nếu đây là lời khuyên của một bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp thì tôi xin nhận.” Từ đầu tới cuối, giọng Niên Bách Ngạn vẫn rất bình thản, đến đầu mày còn không xao động, tựa như đã sẵn sàng đón đợi bất kỳ sóng gió nào ập tới: “Nhưng nếu anh lấy thân phận một người đàn ông thì xin lỗi, tôi không cần phải nghe lời khuyên của một kẻ thất bại.”
Ánh mắt Đinh Tư Thừa dồn ép Niên Bách Ngạn, anh ta nghiến răng kèn kẹt.
“Cả anh và tôi đều chín chắn rồi, biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ không để mọi chuyện tệ hại đến nước này.”
“Niên Bách Ngạn! Hình như anh vênh vang hống hách trước mặt tôi hơi sớm quá thì phải.”
Niên Bách Ngạn bỗng bật cười: “Anh sai rồi! Cụm từ “vênh vang hống hách” này chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi. Bác sỹ Đinh! Anh còn một Lâm Yêu Yêu dây dưa phía sau, hôm nay lại xảy ra cơ sự này, cả đời này anh cũng đừng hòng được rửa tội trước mặt Tố Diệp. Nói chính xác, không phải tôi đang ra lệnh hay khuyên nhủ anh, tôi chẳng qua đang tiện tay kéo những âu lo của anh ra, cuối cùng bổ sung thêm kết luận, chỉ vậy mà thôi.”
Nắm đấm của Đinh Tư Thừa lặng lẽ siết chặt.
Đôi mắt của Hứa Đồng cực kỳ chuẩn xác. Bộ quần áo cô ấy mua cho Diệp Uyên vừa khít. Anh ấy thay xong đi ra, thấy phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn, gương mặt lại có phần lo lắng, bắt đầu sốt ruột đi đi lại lại. Niên Bách Ngạn bước tới, giơ tay lên xem giờ rồi vỗ vai động viên Diệp Uyên.
Diệp Uyên dần dần thiếu kiên nhẫn, một lúc sau anh ấy thấp giọng hỏi: “Sao lại lâu vậy?”
“Đừng sốt ruột! Em vừa gọi cho bác Viên rồi. Lâm Yêu Yêu mất quá nhiều máu, cũng may lượng máu dự trữ dồi dào, đừng lo lắng quá!” Sau khi nói chuyện xong với Đinh Tư Thừa, Niên Bách Ngạn bèn gọi điện tới hỏi một chuyên gia của bệnh viện mà trước giờ anh có quen biết.
Diệp Uyên nghe xong vẫn đứng ngồi không yên.
Lúc này Hứa Đồng cầm điện thoại đi đến, che chặt ống nghe trước rồi nhỏ tiếng nói với Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc! Các cổ đông vẫn còn đang đợi ở công ty. Còn cả giám đốc Lưu của bộ phận phát triển, bộ trưởng Vương ở bộ tầm nhìn doanh nghiệp cũng đang đợi báo cáo với anh những chuyện liên quan tới mỏ kim cương M100-2, anh xem…”
“Đợi thêm lát nữa!” Niên Bách Ngạn không suy nghĩ gì, trực tiếp ra lệnh.
Hứa Đồng không biết anh đang đợi cái gì, nhưng thấy thái độ kiên quyết của anh cũng không tiện nói nhiều nữa, đành phải cầm điện thoại lên, dặn dò với đầu kia: “Bên này tổng giám đốc Niên vẫn còn công chuyện chưa thể đi được. Vâng, phải một lúc nữa!”
Cô ấy đi xa dần, thanh âm mỗi lúc một nhỏ.
Niên Bách Ngạn lại đứng đó đợi thêm một lúc nữa, rồi nhìn đồng hồ, hỏi Diệp Uyên: “Sao chưa thấy Diệp Diệp ra ngoài vậy?”
Diệp Uyên lúc này chẳng quan tâm được nhiều như thế, chỉ lắc đầu trong mệt mỏi. Niên Bách Ngạn không nói nữa, đi thẳng tới phòng nghỉ ở cuối hành lang.
Hai cánh cửa vẫn đóng chặt.
Niên Bách Ngạn đi tới, giơ tay gõ nhẹ.
Bên trong không có động tĩnh.
Anh nhíu mày, đẩy thẳng cửa đi vào. Không gian của căn phòng không lớn, mặt hướng về phía Tây Nam, thế nên khi bước vào có thể nhìn thấy ngay cảnh hoàng hôn buông xuống. Gần như chỉ còn một vạt nắng cuối cùng của ngày tàn. Xa hơn nữa là bóng đêm lấp ló nơi đường chân trời, tựa như một chiếc thắt lưng ngăn cách nắng chiều và đêm tối tại nơi giao hòa giữa trời và đất.
Từ đó anh cũng nhìn thấy một cái bóng nhỏ xíu gần đó, cô độc ngồi ngẩn ngơ trước khung cửa sổ. Mái tóc dài buông thõng xuống vai. Gương mặt cô nghiêng đúng một góc 45 độ. Những tia sáng phía chân trời xa xa hắt lên cửa kính làm nó lúc sáng lúc tối, làm hư ảo một con người chân thực nhưng lại khắc sâu nỗi đau nơi đáy mắt.
Niên Bách Ngạn dừng bước. Bóng cô bị ánh tịch dương kéo dài, mang một vẻ đẹp đơn độc khó nói thành lời. Tim anh như bị nghiền nát. Từ lúc anh tới bệnh viện đến bây giờ, cô chưa hề rơi một giọt nước mắt nào. Có mấy lần hốc mắt cô đỏ quạch nhưng nước mắt vẫn không rơi xuống. Thà rằng cô cứ òa khóc anh còn thấy thoải mái hơn là cái cảm giác im ắng đến nghẹt thở này. Anh đứng trước cửa rất lâu, phải hai, ba phút sau mới đóng cửa lại, chậm rãi bước lên.
Anh đi đến sau lưng cô, như vậy càng cảm nhận được rõ ràng hơn nỗi đau của cô.
Cô đã thay xong bộ quần áo Hứa Đồng mới mua, vẫn là màu trắng thuần khiết. Bộ quần áo dính máu Lâm Yêu Yêu được cô ôm chặt trong lòng. Niên Bách Ngạn đứng từ trên nhìn xuống, cả người cô như chìm trong quầng sáng yếu ớt cuối ngày, bất lực như một chú chim đã bị ai bẻ gãy cánh, khiến người ta xót xa.
Anh thở dài.
Tiếng thở ấy vang lên trên đỉnh đầu khiến bờ vai cô khẽ run lên. Cô từ từ quay đầu lại. Niên Bách Ngạn nhìn thấy mắt cô ửng đỏ nhưng vẫn cố cắn chặt môi. Anh cúi xuống, đặt tay lên gò má cô, nhẹ nhàng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi!”
Đôi mắt Tố Diệp lập tức bị nước che chặt.
Tim anh càng đau hơn. Anh không nói gì, lập tức kéo cô dậy, ôm chặt vào lòng. Một giây sau, giọt nước mắt ấy cũng lăn xuống. Sau một quãng đường dài nhẫn nhịn với bao bàng hoàng, lo lắng, sợ hãi, giờ nó tuôn trào như thác lũ.
Cô vùi sâu vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, cuối cùng cũng nức nở thành tiếng.
Niên Bách Ngạn không nói nhiều, chỉ vòng tay ra sau vỗ nhè nhẹ vào đầu cô, mang lại cho tâm hồn cô những tiếng an ủi không lời.
Tố Diệp khóc rất ấm ức.
Anh an ủi rất yên lặng.
Nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, rồi đâm sâu vào tận trái tim anh. Anh biết nãy giờ cô đang kìm nén. Khi mới gặp, suýt nữa anh đã không kìm chế được, định tới ôm cô. Anh biết rõ quan hệ của cô và Lâm Yêu Yêu, càng hiểu nỗi sợ hãi của cô khi phải tận mắt chứng kiến bạn mình nằm trong vũng máu rồi bị đưa vào phòng cấp cứu.
Cả anh và cô đều giống nhau, đều sợ đánh mất.
Có lẽ chính vì họ đã để mất quá nhiều, nên càng muốn trân trọng mỗi một người ở bên cạnh mình.
Một lúc sau, Tố Diệp mới ngừng khóc, chỉ còn những tiếng thút thít. Lúc đó Niên Bách Ngạn mới lên tiếng, giọng nói động viên, mạnh mẽ: “Có em lo lắng cho cô ấy như vậy, Yêu Yêu sẽ không sao đâu.”
Tố Diệp bám chặt lấy áo anh, nghẹn ngào không thành câu: “Nhưng Bách Ngạn, em sợ lắm. Yêu Yêu chảy rất nhiều máu…” Cô nói tới đây nước mắt lại lăn dài: “Anh không nhìn thấy đâu, cả bồn tắm chỉ toàn máu… Cô ấy im lặng nằm trong lòng em, cứ như đang ngủ vậy.”
“Tất cả rồi sẽ qua thôi.” Niên Bách Ngạn không giỏi an ủi người khác. Giờ phút này đây anh chỉ cảm thấy căm ghét chính mình. Anh ước gì học được mấy câu ngọt ngào, đưa đẩy như những người đàn ông khác, khi cần thiết cũng nói được mấy câu hay ho để động viên người khác, còn tốt hơn chỉ biết im lặng như bây giờ.
Tố Diệp ngẩng đầu trong lòng anh, nhìn anh qua làn nước mắt mơ hồ: “Bách Ngạn, anh nói với em đi. Yêu Yêu nhất định sẽ không sao, đúng không?”
Sự bất lực của cô chạm vào nỗi đau của anh.
Anh vuốt ve vầng trán cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cô ấy nhất định sẽ không sao!”
Bờ môi Tố Diệp khẽ mấp máy.
Anh cúi đầu, bờ môi chạm nhẹ lên trán cô. Cô nhắm mắt lại cho nước mắt lã chã rơi. Nụ hôn của anh từ từ di chuyển xuống mắt, sống mũi, cuối cùng đặt lên bờ môi đang run rẩy của cô.
Nước mắt cô càng chảy mãnh liệt hơn.
Không gian của hai người tĩnh mịch đến vậy, khiến cả bước chân của thời gian cũng trở nên nhẹ nhàng, rón rén…
Cho tới khi, cánh cửa phòng nghỉ bỗng bị ai đẩy ra, ngay sau đó là tiếng gọi của Tố Khải: “Chị…”
Tiếng nói đột ngột ngưng lại khi bắt gặp cảnh hai người hôn nhau trong phòng.
Cùng lúc ấy, Tố Diệp cũng phản ứng lại ngay lập tức. Cô giơ tay đẩy Niên Bách Ngạn ra, khóe mắt vẫn còn vương một giọt lệ, bối rối nhìn ra cửa.
Niên Bách Ngạn nhíu mày, nhưng vì có người bất ngờ xông vào, anh không biết làm thế nào.
Tố Khải không hổ danh xuất thân là cảnh sát. Sau vài giây thẫn thờ đứng trước cửa, nét mặt cậu trở lại bình thường, hắng giọng nói: “Lâm Yêu Yêu được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu rồi.”
Tố Diệp vừa nghe xong, lập tức chạy ra khỏi phòng nghỉ.
Niên Bách Ngạn không đi theo ngay mà đứng nguyên tại chỗ. Tố Khải nhìn anh, mấp máy môi ngập ngừng, cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Được một lúc, cậu chọn cách quay người rời đi.
Đúng lúc ấy, giọng nói trầm thấp của Niên Bách Ngạn vang lên phía sau:
“Trấn Thiên Đăng, Nam Phi và Hồng Kông, Diệp Diệp đều đi theo tôi.”
Tố Khải đứng sững lại, quay đầu nhìn anh, nét mặt khó tin, rồi cậu chau mày: “Mặc dù tôi không hiểu gì về anh nhưng tôi không cho rằng anh là người ưa giải thích rõ ràng.”
Niên Bách Ngạn bình tĩnh nhìn cậu: “Những lời vừa rồi không phải để giải thích gì với cậu cả. Tôi chỉ mong khi cần thiết cậu có thể bảo vệ Diệp Diệp. Là người nhà cô ấy, cậu rất quan trọng.”
“Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi là hơn. Anh và chị tôi không thể đến với nhau được. Tương lai khó khăn như thế nào, tất cả những người sáng suốt đều có thể nhìn ra.” Tố Khải nói rất thẳng thắn.
Nhưng Niên Bách Ngạn cười nhạt, bất ngờ hỏi ngược lại: “Tố Khải! Cậu cho rằng tình cảm là chuyện có thể dùng lý trí để điều khiển sao?”
Tố Khải hồ nghi nhìn anh.
“Nếu có thể kiềm chế được tình cảm của mình, tôi nghĩ người cậu không muốn yêu nhất chính là Diệp Lan.” Anh mỉm cười nhưng đôi mắt nhìn Tố Khải lạnh như băng.
“Tôi sẽ liều mạng bảo vệ chị tôi hơn bất kỳ ai.” Sau một hai phút trầm mặc, cậu vứt lại câu ấy, dứt lời quay người bỏ đi.
Niên Bách Ngạn vẫn cười.
Có một tia sáng yếu ớt chiếu lên gò má anh, rồi tan vào trong đôi mắt anh, dần dần lan thành một cảm xúc nặng nề…
~Hết chương 243~