Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Đăng vào: 12 tháng trước
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, đến nỗi hết thảy những người đứng bên cạnh như Tố Diệp, Nguyễn Tuyết Cầm hay người tài xế đều trở tay không kịp. Khi mọi người phản ứng lại thì Phương Tiếu Bình đã tay năm tay mười, giáng mấy bạt tai. Cả Nguyễn Tuyết Mạn e là cũng chỉ biết đứng im. Khi hai cái tát từ đôi tay mập mạp của Phương Tiếu Bình hạ cánh xuống má, để lại một mảng nóng bừng, đau đớn, bà ta mới tỉnh ra, rít lên, túm lấy tóc Phương Tiếu Bình, bắt đầu phản kích.
Phương Tiếu Bình nào có coi bà ta ra gì? Một tay mợ vặn tay bà ta sang một bên, giật mạnh tóc ra sau, tay kia trở thành bánh xe phong hỏa vô địch, lại tát tiếp mấy phát nữa lên má, vừa đánh còn vừa hét: “Có biết tôn chỉ của bà cô đây là gì không? Hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết, cô nhớ kỹ cho tôi. Tôn chỉ của bà cô đây chính là nếu vẫn cố động thủ được thì không cần nói nhiều. Nói với cái loại đàn bà lăng loàn như cô chỉ tổ bẩn mồm. Trong mắt loại người như cô cũng chỉ có mấy thứ dơ bẩn mà thôi! Lúc giật chồng người ta sao không nghĩ đến việc tích đức cho con cho cháu? Bảo sao chỉ toàn đẻ ra những đứa dâm đãng mà thôi! Chưa biết chừng con gái rượu của bà cũng học bà ra ngoài cướp chồng người khác đấy. Nếu không sao ngay cả chồng nó cũng không thèm nó?”
Tiếng tát xen lẫn tiếng chửi mắng của Phương Tiếu Bình, cùng tiếng gào khóc điên cuồng của Nguyễn Tuyết Mạn, nhất thời khiến không ít người chú ý. Có người còn bắt đầu lôi di động ra quay lại. Tố Diệp cảm thấy mọi chuyện không ổn, Phương Tiếu Bình càng mắng càng khó nghe, thật sự không nhìn được nữa cô vội chạy tới kéo mợ lại, rồi hét lên với người tài xế để ngăn đám đông quay phim. Cuối cùng gào lên với Nguyễn Tuyết Cầm: “Đừng có đứng đờ người ra đó nữa! Mau giúp tôi kéo một người ra!”
Nguyễn Tuyết Cầm không phải đứng đờ người, mà đơ luôn rồi!
Có lẽ bà ta không thể ngờ Phương Tiếu Bình lại hung hãn đến vậy. Cũng khó trách. Một người đàn bà có thể cầm dao phay khiến đối phương nhượng bộ, một người vợ có thể khiến chồng mình dù biết võ cũng phải nhường nhịn, một khi bị người khác chọc vào sao có thể để yên? Cộng thêm Phương Tiếu Bình vốn dĩ đã căm ghét Nguyễn Tuyết Mạn, vừa gặp Nguyễn Tuyết Mạn là lập tức nhớ tới cái chết của Tố Thu năm xưa. Cơn giận tích tụ lại bao năm cuối cùng đã bộc phát.
Phương Tiếu Bình rõ ràng nổi trội hơn hẳn Nguyễn Tuyết Mạn, đứng trước mặt bà ta, mợ như một người đàn ông mạnh mẽ, uy vũ. Một Nguyễn Tuyết Mạn như hoa trong nhà kính sao có thể là đối thủ của mợ? Thế nên tạm thời Nguyễn Tuyết Cầm cũng giả bộ ngẩn người như vừa nhìn thấy chuyện lạ trong thiên hạ. Tới tận khi Tố Diệp hét về phía mình, bà ta mới tỉnh lại, vội vàng xông tới kéo Nguyễn Tuyết Mạn, còn Tố Diệp thì ôm chặt Phương Tiếu Bình.
“Cô đúng là cái đồ chanh chua, đê tiện!” Mồm mép Nguyễn Tuyết Mạn đương nhiên không bằng được Phương Tiếu Bình, bộ tóc đẹp đẽ của bà ta đã Phương Tiếu Bình giật cho rối tung, túi xách cũng rơi luôn xuống đất, bị dẫm qua dẫm lại vài lần. Cổ áo của bà ta bị rách, má sưng vù lên. Cuối cùng bà ta bị Nguyễn Tuyết Cầm giữ chặt, mắt vẫn còn tức đến đỏ quạch lên.
“Cô thì không đê tiện? Nếu cô tử tế sao còn cướp chồng người ta?” Phương Tiếu Bình bị Tố Diệp ôm chặt, không nhúc nhích được nữa, chỉ còn biết dùng miệng mắng chửi, nói to với cả mọi người xung quanh: “Các vị! Mọi người nhìn mà xem. Đây chính phu nhân thanh danh lẫy lững của nhà họ Diệp, Nguyễn Tuyết Mạn. Năm đó cô ta nhớ đàn ông đến nỗi mất ngủ, chủ động quyến rũ một người đã có vợ, bò lên giường ông ta, giạng hai chân ra. Giờ thì tiểu tam lên ngôi rồi, còn ép chết cả vợ cũ…”
“Cô! Cô…”
“Bây giờ báo ứng rồi phải không? Con gái yêu của cô cũng bị đàn ông hại rồi chứ gì? Đáng đời! Tôi nói, sao cái loại cụ tổ tiểu tam không biết xấu hổ như cô không dạy con gái mình cách bành chân ra để quyến rũ đàn ông? Chỉ cần mang một phần mười bản lĩnh của cô ra thì nó cũng đâu đến nỗi phải thiệt thòi!”
“Mợ! Đừng nói nữa!” Tố Diệp hiểu quá rõ bản lĩnh chửi người của Phương Tiếu Bình. Nếu cứ để mợ đứng giữa đường mắng người ta, thì có thể chửi ba ngày ba đêm mà không trùng lặp. Theo lời của chính Phương Tiếu Bình nói thì đó là: Người hiền lành bị ức hiếp, gặp mấy kẻ đốn mạt, tay chân mồm miệng đều không thể mềm mỏng được!
Có thể nói, Phương Tiếu Bình chắc chắn là người tính tình trung lập, yêu hận rõ ràng. Người khác đối xử với mợ tốt một thì mợ có thể tốt lại mười. Nhưng kẻ khác đối xử tệ với mợ một thì mợ phải đáp trả lại kẻ đó một trăm. Mẹ của Tố Diệp, Tố Thu, và mợ tuy là hai người cá tính hoàn toàn trái ngược, nhưng lại thân thiết như chị em ruột. Đương nhiên Phương Tiếu Bình sẽ hận Nguyễn Tuyết Mạn tới tận xương tủy, sợ rằng nếu trong tay mợ có thêm con dao thì sẽ đâm thẳng vào bụng Nguyễn Tuyết Mạn.
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nguyễn Tuyết Mạn tức run cả người, chỉ vào người tài xế hét lớn: “Báo cảnh sát! Báo cảnh sát ngay cho tôi! Tìm luật sư cho tôi, tôi sẽ kiện cô ta! Tôi phải kiện chết con mụ điên này!”
Hiện trường là một khung cảnh náo loạn.
Kết quả chính là hai người đàn bà ra tay đánh nhau đã bị điệu tới đồn cảnh sát.
Lúc nhận được điện thoại của đồn công an, Tố Khải đang họp. Nội dung của buổi họp rất nghiêm túc. Anh đang triệu tập những cán bộ nòng cốt, tinh anh nhận nhiệm vụ lùng sục, truy quét tội phạm ma túy. Sau khi nghe máy, không còn cách nào khác anh đành phải tới đồn công an một chuyến. Danh tiếng anh cảnh sát trẻ gan dạ Tố Khải trong đội chống ma túy năm xưa không ai là không biết, giờ lại nhận lệnh của cấp trên, trở về đội tiếp nhận vụ án quan trọng, nên các đồng nghiệp trong đồn đương nhiên biết mặt anh. Thấy anh tới, một người cảnh sát bèn lập tức đưa anh tới gặp Phương Tiếu Bình.
Diệp Lan nhận được điện thoại của đồn công an, đã tới từ lâu. Nguyễn Tuyết Cầm và Nguyễn Tuyết Mạn cùng được đưa về đồn nên Diệp Lan cứ tưởng mẹ xảy ra chuyện gì. Lúc tới đây mới biết thì ra là Nguyễn Tuyết Mạn và Phương Tiếu Bình gây lộn.
Phương Tiếu Bình thấy con trai tới mới có chút ngượng ngập. Tố Diệp đang đứng bên cạnh, chống đầu lên tường, huyệt thái dương giật lên đau nhức. Nhìn thấy Tố Khải cô như gặp cứu tinh: “Mau giúp mọi người ra khỏi đây đi!”
Khung cảnh bây giờ thảm không kể sao cho hết, bắt nguồn từ gương mặt sưng vù đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng cùng bộ tóc bù xù của Nguyễn Tuyết Mạn. Nguyễn Tuyết Cầm thì không có gì quá nghiêm trọng, nhưng khi chạy vào ngăn cản, cũng không tránh khỏi bị thương, trên cánh tay bà ta xuất hiện một vết cào. Tố Diệp thì không sao nhưng bất kể là ai ngay trước Trung thu xảy ra chuyện này tâm trạng cũng hoảng loạn. Đầu tóc Phương Tiếu Bình thì loạn cào cào, trên cổ còn có mấy vết ửng đỏ, ngoài ra thì không còn thương tích nào khác.
Nhìn cũng đủ biết, Nguyễn Tuyết Mạn là kẻ yếu thế.
Bà ta om sòm đòi kiện Phương Tiếu Bình. Phương Tiếu Bình vừa nghe lại nổi xung: Kiện thì kiện, tôi sợ chắc!
Vẫn là Nguyễn Tuyết Cầm bình tĩnh hơn. Bà ta mắng Nguyễn Tuyết Mạn không được làm ồn nữa, có phải chuyện hay ho gì đâu.
Cứ như vậy, họ phải vừa kéo vừa lôi mới khuyên được hai người này đi. Trước khi ra về, Phương Tiếu Bình còn hằn học cảnh cáo Nguyễn Tuyết Mạn: Đừng có để tôi gặp cô một lần nữa, gặp lần nào đánh lần đó.
Nguyễn Tuyết Mạn bắt đầu gào khóc: Đồng chí cảnh sát! Đồng chí nghe thấy rồi đấy. Chị ta đe dọa tôi, tôi phải kiện chị ta tội hăm dọa người khác!
Diệp Lan khó xử đứng bên, ánh mắt nhìn Tố Khải lại càng thêm xấu hổ. Nguyễn Tuyết Cầm phải tốn rất nhiều sức mới kéo được Nguyễn Tuyết Mạn lên xe, trước khi vào xe bà ta liếc nhìn Diệp Lan, bực dọc nói: “Con lên xe ngay cho mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con!”
Diệp Lan lưu luyến nhìn Tố Khải lần cuối rồi bước lên xe.
Còn Tố Khải cũng gần như nhìn theo chiếc xe tới khi nó khuất dạng mới quay vào.
Về tới nhà, Tố Đông sau khi biết chuyện cũng vô cùng bực mình. Ông giơ tay chọc lên đầu Phương Tiếu Bình, nói bà từng này tuổi rồi sao có thể ra đường đánh nhau một cách ấu trĩ như vậy. Phương Tiếu Bình cảm thấy ấm ức, dĩ nhiên không phục, lại cãi nhau với Tố Đông một trận nữa. Tố Đông đương nhiên không thể to tiếng với bà, sau khi thấy bà cũng không bị thương, ông bèn im lặng đi ra võ quán.
Phương Tiếu Bình bắt đầu quát mắng Tố Khải: “Con nói đi, con không để mẹ yên tâm một chút được sao? Là cảnh sát mà để bà ta chỉ vào mặt mắng con đùa giỡn tình cảm con gái nhà người ta. Mẹ cảnh cáo con! Nhanh chóng rời xa cái con bé Diệp Lan đó đi. Con mà còn vương vấn không dứt khoát được, thì đừng có gọi mẹ là mẹ nữa!”
Tố Khải đau đầu, vội vàng nhìn Tố Diệp với ánh mắt cầu cứu. Tố Diệp chủ động đứng mũi chịu sào: “Mợ! Chuyện hôm nay là chuyện hôm nay, mợ đừng…”
Cô còn chưa dứt lời, Phương Tiếu Bình đã chĩa mũi nhọn vào Tố Diệp: “Mợ còn chưa nói tới con đấy! Ban nãy Nguyễn Tuyết Mạn nói thế là có ý gì?”
Tố Diệp biết mợ đang hỏi chuyện gì. Ánh mắt cô có chút thiếu tự nhiên, mím môi vờ như không hiểu gì: “Chuyện gì là chuyện gì ạ?”
“Con đừng có giả vờ giả vịt với mợ!” Phương Tiếu Bình hét to: “Chuyện của con với chồng Diệp Ngọc là thế nào? Chẳng phải hai đứa đã cắt đứt rồi sao? Tại sao lại chạy tới Nam Phi? Con nói rõ ràng cho mợ biết đi. Đợt nghỉ phép vừa rồi rốt cuộc con đã đi cùng ai?”
Tim Tố Diệp đập thịch một cái, cô nhìn Phương Tiếu Bình thở dài: “Mợ đừng nghe Nguyễn Tuyết Mạn nói lung tung. Con chỉ đi chơi một mình thôi. Bà ta cố tình làm tổn thương mợ, mợ lại tin sao?”
Lúc này, giải thích quan hệ giữa cô và Niên Bách Ngạn rõ ràng chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
“Con không đi cùng thằng đó đấy chứ?” Phương Tiếu Bình vẫn còn nghi ngờ.
Tố Diệp lắc đầu: “Thật sự không có! Trước đây con và anh ta thế nào mợ còn không rõ sao? Con thật sự chỉ đi chơi một mình thôi.”
Lúc đó Phương Tiếu Bình mới yên tâm, ngay sau đó liền chửi Nguyễn Tuyết Mạn: “Cái con hồ ly tinh này, cả ngày bịa đặt sinh sự. Lần sau gặp cô ta, đừng hòng mợ bỏ qua!”
Nghe vậy Tố Diệp càng kinh sợ. Cô đưa mắt nhìn Tố Khải, nét mặt chán nản.
“Mặt trận thống nhất” của hai người họ giờ càng trở nên lung lay…
Nếu không có Niên Bách Ngạn, Tố Diệp tuyệt đối không đặt chân vào nhà họ Diệp nửa bước, đừng nói tới chuyện đón Trung thu cùng họ. Từ sáng sớm Diệp Hạc Phong đã gọi điện tới. Lúc ấy cô vẫn còn mơ màng ngủ, chiếc điện thoại đầu giường không ngừng kêu. Tố Diệp đang say ngủ. Cô mơ thấy mình và Niên Bách Ngạn hôn nhau. Thế mà tiếng chuông điện thoại đã vang lên không đúng lúc.
Cô giơ tay lần sờ mãi, cuối cùng cả người lăn xuống đất, tới khi mông đau ê ẩm mới choàng tỉnh giấc. Cô ôm chiếc chăn to tướng, lăn trở lại giường, nhận điện thoại trong bực bội. Diệp Hạc Phong nhận ra cô đang ngủ nướng, bèn giục cô tới nhà họ Diệp sớm. Tố Diệp trả lời lấy lệ mấy câu rồi cúp máy, không cho Diệp Hạc Phong cơ hội ôn lại chuyện cũ.
Kết thúc cuộc điện thoại, cô cũng tỉnh hẳn.
Cô chợt thấy hối hận đã nhận lời tới nhà họ Diệp. Cô thực sự chán ghét mỗi gương mặt ở đó. Đang suy nghĩ, Diệp Lan lại gọi tới hỏi cô khi nào thì đến. Cô càng phiền hơn, nói một câu “Không tới đâu” rồi định cúp máy. Diệp Lan vội vàng lên tiếng: “Chẳng phải chị ghét Nguyễn Tuyết Mạn sao. Tới xem đôi má như hai cái bánh bao của dì ấy cũng thú vị lắm mà.”
Tố Diệp nghĩ cũng phải. Dáng vẻ vênh vênh váo váo của Nguyễn Tuyết Mạn đã làm cô tức tối bao nhiêu năm nay, hôm nay tới nhìn điệu bộ lúng túng của bà ta coi như cũng được hả giận. Cộng thêm cô thật sự nhớ Niên Bách Ngạn rồi. Nghĩ tới trưa nay sẽ được gặp anh, cô lại phấn khích vu vơ…