Chương 52: Tố Khải (II)

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau câu nói của cô, mọi người vội vàng ghi lại những nội dung quan trọng. Đây chính là một sự ngầm hiểu giữa các giảng viên đại học và các sinh viên. Những nội dung nào là trọng điểm, sẽ có trong kỳ thi, các giảng viên sẽ không nói ra quá rõ ràng. Một câu nói mơ hồ cũng đủ để các sinh viên hiểu được.

Một tiết buổi chiều chẳng mấy chốc đã sắp kết thúc. Lúc chuẩn bị hết giờ, bên dưới lại có một sinh viên nam giơ tay lên: “Cô Tố! Em vẫn còn một vấn đề nữa muốn hỏi.”

Tố Diệp đang thu dọn sách vở, liền dừng lại, nhìn về phía cậu sinh viên đó: “Có chuyện vì vậy?” Hôm nay những người đặt câu hỏi đa phần là nam sinh, bọn họ đúng là tích cực.

Sinh viên này trông cũng cao ráo, vầng trán toát lên vẻ khí khái, nhìn ra được có lẽ là một người rất đào hoa. Cậu ta hắng giọng, nhìn Tố Diệp: “Cô Tố! Nếu tối nay em mơ thấy cô thì chuyện đó nên giải thích thế nào?”

Sinh viên phía dưới rộ lên, có những người còn bạo dạn hơn bắt đầu cười đùa thêm thắt.

Tố Diệp chỉ khẽ nhếch môi cười: “Vậy thì bạn phải chú ý, tuyệt đối đừng để bị tôi nắm được sơ hở, trừ điểm học phần của bạn. Tôi là giáo viên của bạn, trong tiềm thức của bạn, tôi đại diện cho quyền uy, cũng tức là người ảnh hưởng tới việc bạn có thể tốt nghiệp thuận lợi hay không. Nếu tối nay bạn thật sự mơ thấy tôi, thì tốt nhất hãy ghi nhớ toàn bộ thông tin lại, tiện cho việc gian dối trước mặt tôi sau này.”

Mặt cô không hề biến sắc, nhanh trí đáp lại, khiến nam sinh đó mặt đỏ như gấc, cũng khiến các sinh viên khác đồng loạt cười lớn.

Tan học, hầu hết các sinh viên nữ đều ra về hết, một số sinh viên nam bỗng dưng ham học, vây lấy Tố Diệp không ngừng hỏi hàng loạt vấn đề. Cậu nam sinh vừa rồi đặt câu hỏi cũng bước lên trước, không hề khách khí đẩy các sinh viên chắn ở trước sang hai bên, đứng trước mặt Tố Diệp, dứt khoát nắm quyền chủ động: “Cô Tố! Em muốn mời cô tối nay cùng dùng cơm.”

Tố Diệp ngẩng đầu lên. Cậu sinh viên này đúng là rất cao, khung xương rắn chắc, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ hứng thú.

“Lý do?” Giọng cô rất điềm nhiên.

“Đơn giản thôi, em thích cô.” Cậu sinh viên cũng rất mạnh bạo.

“Ồ?” Cô không hề xao động, cuối cùng tiếp tục thu dọn sách vở.

“Cô Tố…”

“Cô Tố! Tôi là Tố Khải, cảnh sát phân cục X, khu Y. Tôi tạm thời nghi ngờ cô lợi dụng chức vụ quyến rũ sinh viên, mời cô đi theo tôi.” Cậu sinh viên còn chưa nói hết câu, một chiếc thẻ cảnh sát được giơ ra trước mặt Tố Diệp.

Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp có phản ứng gì, đã thấy Tố Diệp nhanh như chớp, giơ tay ra tóm lấy người mặc thường phục này. Các sinh viên xung quanh tan tác như chim, lần lượt nhường “địa bàn”. Anh chàng đó cũng không phải hạng vừa, thân thủ nhanh nhẹn, né tránh đòn bắt tóm của Tố Diệp, quét nhanh một đường, tay đã nắm được bả vai của Tố Diệp.

Tố Diệp lanh lẹ né đi, nhân lúc tay của cậu ta đang trống không, cô mạnh mẽ quay người một cái, một tay bắt lấy cánh tay cậu ta, tay kia dùng lực đè mạnh đầu cậu ta xuống bàn, đau đến nỗi anh chàng kêu lên quang quác.

“Làm gì vậy, buông tôi ra! Còn không buông tôi tố cáo cô đánh người thi hành công vụ đó.”

Tố Diệp chẳng hề sợ sệt, còn mạnh tay hơn một chút, đau đớn khiến anh chàng đành phải đầu hàng: “Chị! Bà chị ơi! Em sai rồi, sai rồi…”

Các sinh viên đứng rải rác bên cạnh ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, chị?

Tố Diệp không thả cậu ta ra ngay mà ngược lại ngẩng đầu lên nhìn nam sinh vừa hẹn cô đi ăn tối, mỉm cười: “Bạn vừa hẹn tôi đi ăn cơm?”

“À… Em chợt nhớ ra tối nay em phải tự học, tạm biệt cô Tố.” Có lẽ cậu sinh viên đã bị vẻ “anh dũng” khi nãy của Tố Diệp dọa cho hết hồn, lắp bắp mấy câu rồi chạy biến.

Các sinh viên khác cũng gượng cười vài tiếng rồi chạy thục mạng.

Tố Diệp không nhịn được cười. Thấy các sinh viên đều tản đi hết, cô mới cầm tập sách bên cạnh mình, đập mạnh mấy cái xuống đầu cậu thanh niên: “Nói hươu nói vượn này! Làm cảnh sát nhân dân mà chẳng đứng đắn chút nào, cả ngày ba hoa luyên thuyên. Còn dám nói chị quyến rũ sinh viên? Xem chị có đánh chết em không!”