Chương 195: Bị bắt cóc

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thứ có thể làm em tổn thương, chưa bao giờ là những lời đàm tiếu của mọi người. Thứ có thể bảo vệ em, chưa bao giờ là một con đường chạy trốn được sắp đặt tỉ mỉ. Chỉ cần anh nắm chặt tay em, là em sẽ cảm thấy an tâm, cảm thấy hạnh phúc. Em không tin vào cái gọi là số phận trêu ngươi, vì em không tin số mệnh, em chỉ tin anh.

Đêm đầu thu, tiết trời càng lúc càng lạnh. Cho dù cửa xe chưa mở, Lâm Yêu Yêu vẫn cảm thấy giá lạnh ở đâu kéo tới, xương sống như đang đóng băng lại, men theo sống lưng kéo lên tận cổ. Mỗi một sợi tóc như đang đọng sương. Cảm giác lạnh lẽo ấy xuyên vào tim trở thành một nỗi đau, kích thích khiến đầu mút dây thần kinh cũng nhói lên buốt tim gan.

Khi nói lời chia tay ấy, Đinh Tư Thừa vẫn nhìn thẳng về phía trước. Có một khoảnh khắc anh ta không dám nhìn vào mặt Lâm Yêu Yêu. Anh ta biết rất rõ một khi câu nói này thốt ra khỏi miệng sẽ làm tổn thương cô đến mức nào, nhưng lại không muốn vì trách nhiệm và áy náy hủy hoại hai người cả một đời. Câu chia tay ấy đã lẩn quẩn trong lòng anh ta không ít ngày rồi. Khi Tố Diệp cảnh cáo anh ta, anh ta mới hạ quyết tâm đau đớn sẽ nối lại tình cảm với Lâm Yêu Yêu. Anh ta tưởng rằng mình có thể làm được. Anh ta tưởng rằng chỉ cần ép buộc, tự nói với bản thân rằng mình vẫn còn yêu Lâm Yêu Yêu thì nhất định sẽ được, thế nên anh ta mới quyết định kết hôn với cô.

Nhưng… sau khi Lâm Yêu Yêu kể lại cuộc điện thoại của Tố Diệp thì anh ta không thể bình tĩnh được nữa. Mấy ngày nay anh ta đều trằn trọc, không sao chợp mắt nổi, bên tai chỉ văng vẳng tiếng nói của Lâm Yêu Yêu. Cô ấy nói, Tố Diệp đã yêu Niên Bách Ngạn rồi! Sự thật này dường như khiến anh ta phát điên. Anh ta không thể tưởng tượng ra cảnh Tố Diệp cười tươi như hoa trong lòng Niên Bách Ngạn, không dám nghĩ tới cảnh cô ấy và Niên Bách Ngạn cùng chung chăn gối…

Tinh thần của anh ta mỗi lúc một tệ. Có một lần không nhịn được, anh ta đã gọi điện cho Tố Diệp. Giọng nói quen thuộc trong điện thoại vẫn khiến anh ta rung động như thế, nhưng nụ cười ấy đã không còn thuộc về anh ta nữa. Cô ấy chỉ hớn hở hỏi thăm khi nào anh ta và Lâm Yêu Yêu kết hôn, địa điểm tổ chức ở đâu, không có những tình cảm dư thừa xen vào. Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng đang ở bên cạnh cô ấy. Hai người họ chuẩn bị ra ngoài, cô ấy mới nói được vài câu đã vội cúp máy.

Khoảnh khắc ấy, Đinh Tư Thừa cảm thấy thế giới của mình ầm ầm sụp đổ!

Thế nên cũng từ giây phút đó anh ta mới nhận ra, mình vẫn không thể buông bỏ tình cảm với Tố Diệp. Anh ta không thể tự lừa mình lừa người tiếp tục nữa, nếu không sẽ hại người, hại cả mình.

“Yêu Yêu! Anh biết lúc này nói như vậy rất khốn kiếp. Xin em hãy tin anh, anh thật sự không có ý định trêu đùa tình cảm của em. Anh chỉ cảm thấy… cảm thấy không thể tiếp tục như thế này được nữa.” Giọng Đinh Tư Thừa tràn đầy hổ thẹn.

Lâm Yêu Yêu không lên tiếng.

Đinh Tư Thừa quay đầu nhìn cô, dáng vẻ im lặng của cô khiến anh ta chỉ càng buồn thêm: “Yêu Yêu! Em nói gì đi được không?”

Lâm Yêu Yêu cúi đầu, mười đầu ngón tay đau nhói. Rất lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta, khó khăn ép ra một nụ cười bên khóe môi: “Tư Thừa! Hôm nay… Hôm nay đâu phải cá tháng tư.”

“Yêu Yêu!”

“Em mệt lắm rồi. Hôm nay đi chơi, dạo phố cả một ngày, có gì ngày mai chúng ta nói được không?” Cô cố gắng tươi cười nhìn anh ta, dứt lời giơ tay định mở cửa xe.

Đinh Tư Thừa không thể không thừa nhận mình là một gã khốn. Tình cảm sâu đậm của cô, anh ta cũng phụ rồi. Anh ta giữ chặt cánh tay cô lại, sự thành thật trên gương mặt trở thành một nỗi day dứt: “Anh không muốn tiếp tục lừa gạt em nữa, em muốn đánh ánh, mắng anh thế nào cũng được.”

Một tay của Lâm Yêu Yêu đã móc chặt vào cửa xe, đến nỗi bàn tay cũng tê dại vì đau đớn. Cửa sổ phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, cô độc của cô: “Em không hiểu… Chúng ta… chẳng phải đã sắp kết hôn rồi sao?”

Từ ngày yêu Đinh Tư Thừa, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày họ chia tay. Cô biết công việc của anh rất bận rộn, thế nên trước mặt anh cô rất biết điều, không làm ồn, cũng không làm phiền. Nếu anh không có thời gian cô sẽ tự tìm việc để tiêu khiển. Thế nên được đi hẹn hò, dạo phố cùng anh đã trở thành một chuyện khiến cô chờ mong và hạnh phúc nhất. Nhưng cô không hề oán trách, vì cô biết Đinh Tư Thừa là người có lý tưởng, có trách nhiệm của mình.

Khi anh không ở bên, cô sẽ nhớ về những quãng thời gian hai người bên nhau. Thậm chí mỗi ngày cô đều tự vẽ trong đầu mình cuộc sống sau này của họ. Cho tới ngày anh cuối cùng cũng đưa ra đề nghị kết hôn. Khoảnh khắc ấy Lâm Yêu Yêu cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Cô bắt đầu nóng lòng tưởng tượng mình sẽ cùng anh xây dựng gia đình tương lai. Cô sẽ sinh hai đứa con, lúc rảnh rỗi cả nhà sẽ cùng lái xe đi dã ngoại hoặc sẽ đi du lịch khắp nơi trên thế giới.

Cô chưa bao giờ nghĩ nếu có một ngày anh bước ra khỏi thế giới của mình, cô sẽ thế nào, cô không dám nghĩ.

Nhưng ngày này vẫn cứ tới.

Trước ngày cưới anh quyết định rút khỏi thế giới của cô. Thế là thế giới ấy trở thành một mảnh đất hoang vu, hỗn độn.

“Xin lỗi, Yêu Yêu! Anh không muốn lừa dối em cả đời, anh không thể cưới em được.” Giọng Đinh Tư Thừa đắng chát. Nhìn thấy Lâm Yêu Yêu như vậy, nói anh ta không đau buồn là giả.

Hai tay Lâm Yêu Yêu bắt đầu run lên, cảm giác lạnh lẽo đó khiến người cô bất giác run cầm cập, đến cả thanh âm của cô cũng vậy: “Chẳng phải chúng ta vẫn đang tốt đẹp sao? Tại sao… Tại sao chứ?”

“Xin lỗi em.” Ngoài lời xin lỗi, Đinh Tư Thừa không thể cho cô thêm bất kỳ lời hứa hẹn nào.

Cô quay đầu nhìn anh ta, hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không rơi nước mắt. Đinh Tư Thừa không né tránh ánh mắt của cô. Khoảnh khắc này lòng cô đau như dao cắt, cho dù bị anh tổn thương như vậy, nhưng cô vẫn yêu anh sâu sắc.

“Anh yêu người khác rồi phải không?” Đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ tới.

Đinh Tư Thừa sững sờ giây lát nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Không! Yêu Yêu, anh không yêu người con gái khác.”

“Vậy tức là em làm chưa đủ tốt?”

Anh ta lại lắc đầu: “Em rất tốt. Vấn đề nằm ở anh, là anh đã phụ lòng em.”

Lâm Yêu Yêu chầm chậm cụp mắt xuống, không nói gì nữa. Đinh Tư Thừa thấy vậy bèn kéo tay cô lại: “Em đánh anh đi hoặc mắng anh té tát cũng được.” Anh ta sợ nhất nhìn thấy cô như vậy.

Nhưng cô rút tay về, khẽ lắc đầu, bờ mi run run: “Anh là người đàn ông em yêu sâu đậm, sao em nỡ đánh anh mắng anh chứ? Chỉ cần anh vui thôi…” Nói tới đây giọng cô hơi nghẹn ngào, ngừng một lúc mới tiếp tục: “Nếu anh cảm thấy chia tay có thể khiến chúng ta sống tốt hơn, vậy thì… em đồng ý.”

Đinh Tư Thừa ngẩn người, không ngờ cô lại nói như vậy.

“Em không trách anh đâu.” Lâm Yêu Yêu nắm chặt túi xách, giọng nói yếu ớt như con vật nhỏ bị rút hết xương tủy: “Bất luận thế nào em cũng phải cảm ơn anh… đã từng yêu em!”

“Yêu Yêu…”

“Không còn sớm nữa. Em… Em phải lên nhà đây.” Cô hít sâu một hơi, cô gắng mỉm cười lần cuối với anh.

“Em không sao thật chứ?” Đinh Tư Thừa có phần lo lắng.

“Đương nhiên rồi!” Lâm Yêu Yêu cố gắng để giọng nói của mình thoải mái một chút: “Anh nói đúng, không yêu nữa thì thực ra phải buông tay, không phải sao?”

Đinh Tư Thừa nhìn cô rất lâu rồi mới gật đầu.

Lâm Yêu Yêu bèn xuống xe, vẫy tay một lần nữa về phía anh ta: “Hãy để em nhìn anh đi!”

Cổ họng Đinh Tư Thừa thắt lại, sau khi xin lỗi cô lần nữa bèn khởi động, lái xe rời đi trước. Lâm Yêu Yêu vẫn đứng nguyên tại đó, nhìn chiếc xe của anh ta mỗi lúc một xa. Cả làn khói xe trong không khí cô muốn nắm giữ cũng trở thành xa xỉ. Cuối cùng, khi khoang mũi chỉ còn lại hơi lạnh của đêm mùa thu, giọt nước mắt cô đè nén mãi cuối cùng đã rơi xuống đất, như những hạt ngọc đứt dây.

Tình yêu của cô, từ nay về sau cũng sẽ tan biến theo bầu không khí lạnh lẽo này…

Khi Smith chở Tố Diệp, phóng như bay về khu nhà, mưa cũng mỗi lúc một to. Bầu trời như một chiếc miệng lớn bị chọc ra, nước mưa cứ thế trút xuống. Kỷ Đông Nham cũng lái xe đi theo phía sau. Khi Tố Diệp nhìn thấy bóng dáng Bella qua cửa kính xe mờ mờ, cô cũng không thể đợi cho xe dừng hẳn trong nhà để xe nữa, mà ra lệnh cho anh ta dừng ngay xe lại. Sau đó cô xuống xe, xuyên qua màn mưa, chạy về phía Bella đang đứng trước cửa.

Kỷ Đông Nham cũng dừng xe lại ngay, thấy Tố Diệp chạy gấp gáp như phát điên dưới mưa, anh ta lập tức tắt máy, cũng xuống xe chạy theo cô.

Bella đang sốt ruột đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy Tố Diệp vội vàng bước tới. Tố Diệp nắm chặt cánh tay cô ta, khẩn thiết hỏi: “Niên Bách Ngạn làm sao rồi?” Sau khi hỏi xong câu ấy cô mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn là máu. Trái tim có một khoảnh khắc dường như ngừng đập. Cô định thần lại, máu chảy xuống từ cánh tay Bella, liền sau đó là tiếng cô kinh hoàng hỏi: “Cô bị thương sao?”

Trong lúc đó, Kỷ Đông Nham cũng đã chạy tới bên cạnh cô, cả người đều đã ướt mưa. Theo sau anh ta là Smith với nét mặt lo lắng.

Hai mắt Bella hoảng hốt bất an, vốn không màng tới vết thương trên tay mình: “Có người uy hiếp, cướp trực thăng, bắt cóc anh Niên Bách Ngạn đi rồi.”

“Cái gì?” Cả Tố Diệp và Kỷ Đông Nham đều đồng thời hét lên thảng thốt.

Bella kể lại ngắn gọn tình hình xảy ra lúc đó. Khi máy bay trực thăng rời khỏi bầu trời Cape Town thì mọi việc vẫn như bình thường. Chỉ có điều sau đó mưa mỗi lúc một nặng hạt, cuối cùng họ bắt buộc phải hạ cánh tạm nghỉ. Cả đoàn người chỉ đợi mưa ngớt là sẽ lập tức lên đường. Ai ngờ đúng lúc này không biết có mấy chiếc xe từ đâu tới, vây chặt lấy trực thăng. Từ trên xe có không ít kẻ bịt mặt bước xuống, ai cũng cầm súng trong tay. Sau khi giết chết phi công, chúng uy hiếp Niên Bách Ngạn, bắt rời khỏi đó. Còn Bella cũng bị chúng bắn thương.

“Chúng là những ai? Có nói gì không, hay có để lại manh mối gì không?” Tố Diệp cảm thấy đám lưu manh đó nếu đã giữ lại mạng sống cho Bella thì nhất định là mong cô ta về đây báo tin.

Ai ngờ Bella chỉ biết lắc đầu, giải thích cho nghi vấn của Tố Diệp: “Nhìn quần áo thì không thể biết chúng là người của ai, cũng chỉ nói tiếng Anh bản địa. Chúng không nói gì cả, cứ thế bắt anh Niên đi. Có thể nhận ra, mục đích của chúng chỉ là anh ấy thôi, bắn chết phi công chỉ là không muốn máy bay bay tiếp được nữa mà thôi.”

Lần này Tố Diệp hoàn toàn không còn hy vọng gì, cô bất chợt hỏi: “Vậy Niên Bách Ngạn thì sao? Anh ấy có bị thương không?”

Bella lắc đầu: “Bọn chúng chỉ bắt cóc anh ấy đi thôi.”

Tố Diệp nắm chặt tay lại, nỗi lo lắng trong lòng không hề thuyên giảm vì câu nói ấy, ngược lại cảm giác bất an chỉ càng tăng thêm. Mục đích của đám người ấy rõ ràng như vậy thì chắc chắn không phải bọn cướp của Nam Phi. Chúng nhằm vào Niên Bách Ngạn. Chúng rốt cuộc là ai, sau khi biết rõ thân phận của Niên Bách Ngạn mà vẫn dám trắng trợn bắt cóc? Mục đích của chúng là gì?

Bọn chúng muốn nhân cơ hội này vơ vét tài sản hay là…

Một sự cảnh giác chợt dâng lên trong đầu Tố Diệp. Bọn chúng muốn… ngăn cản Niên Bách Ngạn xuất hiện trong buổi đấu thầu ngày mai?!