Chương 190: Một ván cược kinh hồn bạc vía

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vết thương của Niên Bách Ngạn chỉ là trầy xước ngoài da, thế nên xử lý cũng rất đơn giản. Chỉ một vết thương nhỏ nhưng khiến Tố Diệp khi xử lý giúp anh trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc. Tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay chẳng qua chỉ như một trò chơi mạo hiểm đã lặp lại nhiều lần, nhưng đối với cô mà nói lại là một cơn chấn động không hề nhỏ. Từ giọng nói bình thản và thái độ coi như chuyện thường tình của Niên Bách Ngạn, cô cũng khó có thể biết được những tình huống thế này đã từng xảy ra với anh bao nhiêu lần. Anh đã bao nhiêu lần thoát chết trong gang tấc, rồi lại bao nhiêu lần phải đối mặt với những hiểm nguy được giấu kín khi từng bước đứng trên đỉnh cao của tiền bạc?

Tất cả cô đều không thể biết. Cô chỉ biết rõ rằng hôm nay cô đã cùng anh trải qua một trải nghiệm chưa từng có trong đời.

Sau khi xử lý xong vết thương, Niên Bách Ngạn bèn bắt tay vào làm những việc có liên quan tới kẻ theo dõi người da đen. Ý của anh rất đơn giản, những kẻ này còn chưa ra được tung tích ngày nào thì ngày đó còn phải sống trong lo sợ.

Anh gọi điện thoại ngay trước mặt cô. Đầu tiên là sắp xếp vệ sỹ, cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho Hứa Đồng.

Tố Diệp ở bên thấy vậy rất khó hiểu. Anh đang ở Nam Phi xa xôi, bên cạnh vẫn còn trợ lý Bella, tại sao nhất định phải gọi về cho Hứa Đồng?

Phong cách làm việc của Niên Bách Ngạn ở Nam Phi ít nhiều khiến Tố Diệp thấy khó hiểu. Bella và Smith hoàn toàn không biết việc hai người họ bị tập kích, rõ ràng là ngoài Hứa Đồng, Niên Bách Ngạn không định nói cho bất cứ ai. Sau khi trải qua không ít chuyện kinh hoàng, cả người Tố Diệp hệt như bị rút hết gân cốt. Cô không dám ra khỏi phòng, mấy vệ sỹ đứng ngoài khu nhà cũng chẳng thể khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Sau khi chìm vào một giấc ngủ mê man, khi cô tỉnh lại thì trời đã tối. Bờ biển ngoài cửa sổ vẫn yên bình như thế, như kết hợp với ánh sáng trong đêm tạo thành một lớp gấm đen tuyền. Những con sóng ngầm nổi lên nơi sâu nhất như những nếp gấp của tấm vải ấy. Thi thoảng mới nghe thấy tiếng gió biển và tiếng sóng vỗ vào bờ đá. Cô mở mắt ra, ngọn đèn ngủ đầu giường vẫn còn hắt ra ánh sáng màu vàng nhạt dịu nhẹ. Ngồi dậy cô mới phát hiện mới khớp xương trên người đều kêu răng rắc, đau đớn.

Biết đau là một chuyện tốt, đây là dấu hiệu thể hiện cơ thể đã hoàn toàn thả lỏng. Con người sau khi trải qua nỗi sợ hãi có thể thông qua giấc ngủ để điều tiết cơ thể mình.

Niên Bách Ngạn không ở trong phòng ngủ.

Khi Tố Diệp đảo mắt khắp phòng không thấy bóng dáng anh đâu, không hiểu sao tim bỗng thắt lại. Trải qua một lần sượt qua súng đạn, cô bắt đầu càng cảm thấy lo được lo mất với Niên Bách Ngạn. Cảm giác này thể hiện ngay trên tính mạng, cô sợ mình mở mắt ra sẽ không nhìn thấy anh nữa.

Xuống giường, cô khoác chiếc váy ngủ lên người, đi chân trần chạy ra khỏi phòng. Tìm khắp một lượt tầng trên tầng dưới tới tận khi loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng sách vọng ra, cô mới hoàn toàn yên tâm. Tố Diệp không suy nghĩ gì, đẩy thẳng cửa đi vào, đang định lên tiếng bỗng phát hiện Niên Bách Ngạn đang tiếp khách. Có lẽ hai người họ không ngờ sẽ có người xông thẳng vào như vậy, sau khi nghe thấy động tĩnh đều lần lượt quay đầu nhìn ra phía cửa.

Tố Diệp ngẩn người trong giây lát, sau khi nhanh chóng phản ứng lại cô vội vàng xin lỗi, xấu hổ lùi ra khỏi phòng sách.

Trong phòng khách, Niên Bách Ngạn cũng nhận ra, khóe môi bất giác cong lên. Khi cô lùi ra, đang chuẩn bị đóng cửa lại thì tiếng gọi trầm thấp của anh vang lên: “Diệp Diệp!”

Tố Diệp siết chặt tay nắm cửa, lại hé cửa ra, thò gương mặt nhỏ xíu vào trong.

“Em chuẩn bị cho ngài Vincent đây trà và điểm tâm nhé?” Niên Bách Ngạn dường như bật cười vì dáng vẻ của cô, nụ cười lan tràn tới tận đáy mắt.

Cô gật đầu: “Có ngay!”

Niên Bách Ngạn tạo cho cô cơ hội được ra gặp mặt khách với tư cách bà chủ. Khi Tố Diệp bưng tách trà thơm ngon lên, cô đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, nhẹ nhàng.

Khi cô khom lưng đặt trà và điểm tâm lên mặt bàn, mái tóc đen nhánh, mềm mại trượt xuống vai như thác nước, khiến ngài Vincent cũng phải kinh ngạc. Tố Diệp mỉm cười với ông ta. Đang định chuẩn bị ra ngoài thì Niên Bách Ngạn chợt nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Cô ngạc nhiên, nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh thì chợt hiểu ra. Anh cho phép cô tham gia buổi nói chuyện này.

Qua giới thiệu, Tố Diệp mới được biết, ngài Vincent ngồi đối diện đây chính là chủ tịch tập đoàn Bright danh tiếng. “Bright” còn có nghĩa là lấp lánh. Nó là hệ thống cửa hàng đại lý với những thương hiệu cao cấp phân bố trên toàn thế giới. Những người tới đây mua sắm đa phần đều là những tiểu thư quý tộc hoặc quyền quý. Còn những thương hiệu được đóng trụ sở tại Bright phải phù hợp hai yêu cầu. Thứ nhất là thuộc danh sách hàng cao cấp số một thế giới. Thứ hai, có thiết kế những sản phẩm đặc biệt cho những cá nhân có thân phận cao quý. Rất nhiều nhãn hàng cao cấp trên thế giới đều lấy việc gia nhập Bright làm mục đích phấn đấu, vì chỉ có như vậy mới có được chỗ đứng trong thế giới đồ cao cấp.

Một người có thế lực trong giới kinh doanh, khiến các sản phẩm trên khắp thế giới đều mong theo kịp lại không kiêu ngạo, ngông cuồng như tưởng tượng của Tố Diệp. Ngược lại ông ấy rất hiền lành, tuổi tác tầm hơn sáu mươi tuổi. Trên người ông ấy không thấy bất kỳ sự xa hoa nào. Ông ấy ăn mặc cực kỳ đơn giản, một chiếc quần Âu sạch sẽ, rộng rãi cùng một chiếc áo thể thao gọn gàng, chiếc mũ trên đầu và đôi giày dưới chân cũng vô cùng giản dị. Nếu đi trên đường, chẳng ai có thể ngờ ông ấy chính là người quản lý của Bright tiếng tăm lẫy lừng. Thoạt nhìn còn tưởng chỉ là một ông lão người châu Âu hết sức bình thường.

Nhưng đôi mắt của ông ta rất sáng, thậm chí có thể là tràn đầy trí tuệ. Nhưng phàm những người thành công đã luống tuổi từ đôi mắt đó đều có thể đọc được sự trầm tĩnh và cơ trí sau khi đã nếm trải bao gió sương của cuộc đời. Vincent chính là một người như vậy. Thế mới nói, cho dù ông ấy ăn mặc bình dị, không nổi bật, Tố Diệp vẫn không thể nào đánh giá thấp con người này.

Hành động của Niên Bách Ngạn không còn gì nghi ngờ gì, chính là muốn nói với cô Vincent không phải người ngoài. Vincent là một người tinh tường, đương nhiên cũng nhận ra sự say đắm trong ánh mắt Niên Bách Ngạn với người phụ nữ trước mặt. Ông không ngu ngốc tới mức hỏi anh sao không đưa phu nhân tới, bèn cười nói: “Bách Ngạn! Chúng ta làm ăn với nhau bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi bàn công việc với cậu trước mặt một cô gái đấy.”

Tố Diệp hiểu được ý trong lời của Vincent. Mặt cô đỏ bừng, khẽ cụp mắt xuống. Sau khi rót trà, cô đặt một ly tới trước mặt Vincent, một ly đưa cho Niên Bách Ngạn. Anh đón lấy, một tay còn lại nhân cơ hội đó ôm cô vào lòng, mỉm cười với Vincent: “Đều là người mình cả.” Dứt lời, anh cúi xuống nhìn Tố Diệp, giọng nói trở nên mềm mỏng: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Tố Diệp chưa quen với sự quan tâm ngay trước mặt người ngoài, không hề né tránh này của anh. Cô gật đầu, cũng ngại không dám nói gì. Hành động đó ngược lại càng khiến Vincent nghĩ nhiều, ông ta nhấp một ngụm trà rồi nói: “Cô bé bị sao vậy?”

Tố Diệp ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn trả lời thay cô: “Bị kinh hãi một phen thôi.”

Vincent mỉm cười: “Xem ra lần này cậu vẫn không tránh khỏi xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn.”

“So với sóng to gió lớn của ông, chút chuyện nhỏ của tôi có đáng gì đâu.” Niên Bách Ngạn đáp qua loa.

“Mỏ kim cương lần này cậu đấu thầu không hề nhỏ, giá trị vượt xa những mỏ cậu đang nắm giữ trong tay, e rằng không chỉ là chút sự cố đơn giản vậy đâu.” Vincent đặt tách trà xuống, chầm chậm nói.

Niên Bách Ngạn cười nhạt: “Mỏ kim cương có thể hấp dẫn được ông đích thân tới đây, dù chưa tính toán được sản lượng, tôi cũng phải đầu tư, ông đâu có tham gia vào những trò vui không có giá trị.”

“Lại bị cậu nói đúng rồi. Cậu cũng biết đấy, tôi từng này tuổi rồi, cũng chẳng có sở thích gì, chỉ thích góp trò vui thôi.” Vincent hoàn toàn không giấu giếm mục đích của mình, giơ tay đặt hai miếng điểm tâm bên cạnh tách trà: “Cậu cũng giống như tách trà này, một trái một phải chính là Aston và Kỷ Đông Nham khí thế bừng bừng. Một người muốn thông qua mỏ kim cương này, mở rộng thị trường Trung Quốc, cướp bát cơm của cậu, một kẻ lại bạn đồng hành trước giờ vẫn ân oán sâu sắc với cậu. Bất luận là ai trong hai người họ đều được coi là cá lớn.” Rồi ông ta lại nhặt vài lá trà đặt bên cạnh bánh điểm tâm: “Ngoài ra còn có một số thương nhân kim cương rời rạc cũng đang nhắm vào nó. Thế mới nói, một cuộc đấu thầu vô cùng đặc biệt sắp bắt đầu, sao tôi có thể vắng mặt chứ?”

Tố Diệp ngồi bên cạnh lắng nghe, từ đầu tới cuối không chen vào, nhưng lại kinh ngạc với màn ví von của Vincent. Cô nhìn ông ta, cảm thấy ông ta không giống như đang nói dối. Ông già này từ ngàn dặm xa xôi tới tận Nam Phi chỉ muốn góp vui thôi sao? Nhưng qua những lời của Vincent cô cũng đoán được áp lực của cuộc đấu thầu lần này lớn đến thế nào. Chưa nói tới những thương nhân nhỏ lẻ được Vincent ví như lá trà, chỉ riêng Kỷ Đông Nham cũng đủ tạo áp lực với Niên Bách Ngạn rồi, huống hồ Vincent còn nhắc tới Aston?

Aston, Tố Diệp chưa chính thức gặp mặt người này, nhưng đã tìm hiểu về công ty của ông ta trong tài liệu Niên Bách Ngạn đưa cho cô: Công ty kim cương Nightlife của Anh, có một nguồn viện trợ lớn từ hoàng gia Anh. Nghe nói hoàng gia Anh đã chỉ định họ làm nhà thiết kế trang sức riêng, từ đó có thể đoán được thực lực. Cô sớm đã nghe nói, Nightlife từ lâu đã có ý định tiến vào thị trường Trung Quốc. Lần này ông ta đích thân tới đấu thầu mỏ kim cương, không khó để nhận ra “dã tâm lang sói” của ông ta.

Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối lắng nghe Vincent ví dụ với nụ cười trên môi, siết chặt một bàn tay của Tố Diệp trong lòng bàn tay mình như đang đùa nghịch. Đợi Vincent nói xong, anh càng cười lớn: “Chỉ sợ trò vui này sẽ khiến ông thấy nhạt nhẽo.”

“Ồ! Sao lại nói vậy?”

Niên Bách Ngạn dướn người lên, gạt hết lá trà đi, rồi đặt hai chiếc bánh điểm tâm về vị trí cũ, đè mạnh lên tách trà: “Vì chỉ có tách trà này mới là đúng lúc nhất.”

“Tự tin vậy sao?” Vincent nhìn anh.

Niên Bách Ngạn cười nhạt: “Có khiếp đảm thế nào chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi. Trò chơi rốt cuộc chỉ là trò chơi, không ảnh hưởng được gì.”

“Thú vị lắm!” Vincent vỗ tay: “Bách Ngạn! Tôi thích nhất sự tự tin ung dung này của cậu. Cậu phải biết, lần đấu thầu này nếu không có cậu tham gia, tôi cũng chẳng hứng thú tới xem.”

Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười.

“Nhưng con người tôi thích những trò mạo hiểm kích thích, nếu cứ thuận lợi tốt đẹp thì chẳng còn gì thú vị cả.” Vincent nghịch tách trà, ánh mắt nhìn Niên Bách Ngạn có rất nhiều ý sâu xa: “Tôi dự đoán là. Cho dù cậu giành được mỏ kim cương cũng không đơn giản như vậy, không chừng, sẽ đột phá dự tính của cậu về giá.”

“Chúng ta đánh cược nhé?” Niên Bách Ngạn bất ngờ nói.

Vincent ngẩn người, hai mắt nhanh chóng sáng rực lên: “Nói thử xem!”

Ngữ khí của Niên Bách Ngạn ôn hòa, tĩnh lặng như dòng sông, nhưng nhìn Vincent với ánh mắt rất kiên định, nghiêm túc: “Tôi cá là sẽ lấy được quyền khai thác mỏ kim cương đó rẻ hơn 30%, thậm chí là hơn 50%.” Dứt lời, anh nửa đùa nửa thật bổ sung thêm: “Sao, ông tin chứ?”

Vincent lại một lần nữa ngẩn người. Đến cả Tố Diệp ngồi bên cũng hoảng hốt. Cô ngước nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh, lẩm bẩm trong lòng. Anh dựa vào đâu mà tự tin đến vậy?

“Bách Ngạn! Lần này cậu nói khoác rồi!” Quả nhiên Vincent không tin, chỉ lắc đầu.

“Dám cược một ván không?”

“Đương nhiên!” Vincent chỉ vào anh: “Tôi chơi với cậu tới cùng!”

“Được!” Nét cười bên khóe môi anh đậm thêm: “Lấy giá đấu thầu cuối cùng làm mốc, nếu tôi giành được với giá thấp thì coi như tôi thắng, còn không coi như ông thắng.”

“Cược thứ gì đây?” Sự hứng thú của Vincent hoàn toàn bị kích động.

Niên Bách Ngạn nhìn ông ta, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ông thông minh như vậy, có lẽ sẽ biết mục đích của tôi.”

“Cho phép Tinh Thạch vào Bright?”

“Đó chỉ là một thôi.” Niên Bách Ngạn thêm lời: “Tôi biết trong tay ông có một đội khai thác giỏi hàng đầu thế giới. Nếu ông thua, tôi không những muốn gia nhập thị trường của ông mà còn muốn sử dụng đội khai thác đó.” Mỏ kim cương này rất giá trị, thế nên Niên Bách Ngạn phải tìm được một đội khai thác xuất sắc để phục vụ cho mình. Còn Vincent luôn có hứng thú với các loại đá quý, đội khai thác dưới tay ông ta cũng là tinh anh lựa chọn kỹ càng từ khắp nơi trên thế giới, chỉ phục vụ mình ông ta, không cho bên ngoài thuê mướn. Cái anh cần chính là đội ngũ này, không chấp nhận cái khác.

Vincent hít sâu một hơi, ngạc nhiên cảm thán: “Lòng tham của cậu không hề nhỏ.”

“Sao, không dám à?” Niên Bách Ngạn không thay đổi nét mặt.

Vincent suy nghĩ: “Nếu cậu thua thì sao?”

“Cá cược là bình đẳng.” Niên Bách Ngạn uống một ngụm trà, ngồi dựa vào sofa, nói những câu kinh người bằng một giọng bình thản: “Nếu tôi thua tôi sẽ về hưu sớm.”

Tim Tố Diệp đập thịch một cái, lần cá cược này cũng lớn quá rồi đấy.

Có lẽ Vincent cũng nghĩ như Tố Diệp. Ông ta rất kinh ngạc, nhìn Niên Bách Ngạn hồi lâu mới nói: “Cậu thật sự dám cá cược?”

“Đương nhiên!” Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Thương trường không nói chơi.”

Tố Diệp cảm thấy hoặc là Niên Bách Ngạn có tài tiên tri, hoặc là anh bị điên rồi.

“Theo thông tin nội bộ, giá khởi điểm mà Kỷ Đông Nham nắm giữ là bốn trăm triệu, của Aston là năm trăm triệu, cậu muốn thắng phải ra giá cao hơn, cậu chắc chắn muốn cược chứ?”

Niên Bách Ngạn nhìn Vincent, không nói nhiều lời: “Tôi chỉ hỏi ông có cược hay là không?”

“Cược! Đương nhiên là tôi cược!” Vincent nhìn anh không chớp mắt: “Tôi muốn xem xem Niên Bách Ngạn cậu sẽ rút lui khỏi giới đá quý như thế nào.”

“Được!” Niên Bách Ngạn cầm tách trà lên.

Vincent cũng nâng cốc của mình, chạm cốc với anh, uống một hơi cạn sạch.

Tố Diệp chỉ còn biết run lên khiếp sợ.

Vincent đi rồi, đêm càng lúc càng tối.

Đến bữa tối, Tố Diệp chẳng còn bụng dạ ăn uống, Niên Bách Ngạn thì chẳng hé răng nửa lời về chuyện cá cược, vẫn thản nhiên ngồi bên bàn ăn, cắt bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đặt trước mặt cô. Sau khi trông thấy nét mặt phiền muộn của cô, anh mới cười hỏi: “Sao thế? Có món gan ngỗng em thích ăn nhất mà vẫn không vui à?”

Tố Diệp còn đâu tâm trạng nhìn thức ăn, cô đặt dao dĩa sang một bên, nói: “Vì chuyện cá cược hôm nay của anh và Vincent khiến em sợ hãi.”

“Không sao đâu, yên tâm đi!” Anh cười.

“Trừ phi anh đã nắm rõ giá khởi điểm của những người khác rồi.”

Niên Bách Ngạn suy nghĩ: “Giá mà Vincent phân tích cũng gần đúng rồi.”

“Vậy Kỷ Đông Nham thì sao? Giá khởi điểm của anh ta là bốn triệu? Anh tin sao?” Tố Diệp nhớ lại con số mình nghe được trên boong tàu, luôn cảm thấy có chuyện gì không ổn, nhưng cô không dám chắc chắn.

“Cũng chỉ là ước đoán ban đầu, nhưng anh đồng ý với suy đoán của Vincent. Cậu ta muốn giành mỏ kim cương, thì giá chắc chắn phải cao.” Niên Bách Ngạn dứt lời, đưa tay lên xoa đầu cô: “Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, ăn cơm đi, thức ăn nguội cả rồi!”

Tố Diệp cúi đầu nhìn đĩa bít tết anh đã cắt cho cô. Không hiểu sao, dự cảm mơ hồ trong lòng cứ xoay tròn trong não bộ, như một đám mây đen khiến người ta không sao thở nổi…