Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Đăng vào: 12 tháng trước
Cape Town, Nam Phi.
Một ngày trời mưa trước cuộc đấu thầu…
Nước mưa đánh lộp bộp vào cửa kính thủy tinh khiến lòng người cũng hỗn loạn, thi thoảng lại có sấm rền chớp giật xen vào. Khi Tố Diệp mở mắt ra đã là tám rưỡi sáng, nhưng ngoài cửa sổ trời vẫn âm u, mờ mịt. Cô quay đầu lại, một bên giường đã trống trải, trên gối vẫn còn lưu lại mùi gỗ mộc sạch sẽ của Niên Bách Ngạn. Xa hơn nữa có thể nhìn thấy cửa sổ nhìn thẳng ra biển. Giữa trời và biển là những đám mây đen vần vũ, càng gần bờ biển càng có thể nhìn rõ cảnh tượng hùng vĩ tựa như chúng đang áp sát xuống mặt biển.
Đến Nam Phi nhiều ngày như vậy nhưng hôm nay là lần đầu tiên họ gặp mưa.
Cửa phòng bật mở, Niên Bách Ngạn đi vào. Thấy cô tỉnh dậy, anh ngồi xuống bên giường, vuốt nhẹ tóc cô: “Tiếng sấm làm em tỉnh giấc à?”
“Ừm.” Tố Diệp uể oải đáp lại. Dưới chăn là cơ thể không lớp che đậy. Mỗi một khớp xương và tế bào đều vì sự nhiệt tình của anh tối qua mà giờ mệt mỏi không muốn dậy. Thấy anh quần áo chỉnh tề, có vẻ như định ra ngoài, cô tò mò hỏi: “Ngoài trời đang mưa to như thế anh định đi đâu?”
Lại một tia chớp lóe lên, sáng loáng qua khung cửa sổ. Chớp nhấp nháy không ngừng giữa những đám mây đen bên bờ biển, như những mạch đập của mây, phân tán tới mỗi góc. Gương mặt Niên Bách Ngạn càng trở nên dịu dàng dưới sự phản chiếu của những tia sáng. Anh khẽ cười nói với cô: “Anh tới mỏ xem xét tình hình một chút.”
“Tới Johannesburg?” Tố Diệp ngỡ ngàng, cô tưởng anh chỉ về công ty họp mà thôi.
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Tố Diệp vội vàng ngồi dậy. Chăn trượt từ trên vai xuống, cô lại phải kéo lên. Cô nhìn ra ngoài trời rồi lại nhìn anh: “Sáng mai đã đấu thầu rồi, hôm nay anh còn tới Johannesburg?”
“Đã sắp xếp máy bay trực thăng xong xuôi rồi. Anh sẽ đi nhanh về nhanh, yên tâm!”
Tố Diệp mím môi, giơ tay ôm lấy anh: “Vậy em đi cùng anh!”
“Ngoài trời đang mưa em đừng đi đâu cả, ở đây đợi anh về.” Ở khu nhà, anh đã sắp xếp vệ sỹ canh gác, cô ở lại đây là an toàn nhất.
Tố Diệp vốn kiên quyết muốn đi cùng, nhưng cô chợt nhớ ra mình còn một việc rất quan trọng phải làm bèn gật đầu: “Được! Em đợi anh quay về.”
Niên Bách Ngạn cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi đứng dậy.
Cô vơ vội váy ngủ mặc lên người, xuống giường cùng anh. Khi tới phòng khách, cô đưa cho anh áo khoác và túi tài liệu, định nói gì lại thôi. Niên Bách Ngạn thấy vậy bật cười, rồi quay lại kéo cô vào lòng, hỏi: “Sao thế?”
Tố Diệp cũng không muốn giấu giếm thắc mắc trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đang yên đang lành sao anh phải tới mỏ? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh muốn tới xem mỏ kim cương ngày mai chuẩn bị đấu thầu.” Niên Bách Ngạn vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng nói: “Ngày mai sắp tới rồi, vẫn phải cẩn trọng.”
Tố Diệp hiểu, gật đầu: “Vậy anh cẩn thận một chút.” Trải qua màn súng đạn hôm trước, cô thật sự hiểu được sự mong manh của tính mạng.
“Yên tâm, đến bữa tối là anh đã về rồi, đợi anh!”
“Ừm.”
Niên Bách Ngạn ôm cô một lúc nữa, đang định quay người, sấm chớp lại vang lên ngoài cửa sổ, chấn động như xé toạc bầu trời làm hai nửa. Không hiểu sao tim Tố Diệp bỗng run lên giá lạnh. Cô vô thức níu lấy tay anh, buột miệng: “Bách Ngạn!”
Anh quay đầu nhìn cô.
Sắc mặt Tố Diệp có phần nhợt nhạt, đằng sau lưng cô là bờ biển lớn đen sẫm, như một bức tranh thiếu nữ giữa nền trời khiến người ta xót xa. Cô giữ chặt lấy vạt áo anh, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Niên Bách Ngạn! Em yêu anh!”
Cô chưa bao giờ nói câu yêu anh giản dị thẳng thắn đến thế, nên khi thốt ra mấy lời này có một sự xúc động và quyến luyến không thể diễn tả hết. Mà sức mạnh của mấy từ đó cũng đã chấn động trái tim Niên Bách Ngạn, giống như một ngọn sóng đập vào “bờ đá” trái tim, làm nổ tung vô số bọt sóng, thúc giục anh quay lại, bước tới khóa chặt cô vào lòng. Cánh tay siết chặt đủ để nhận ra niềm hạnh phúc và thỏa mãn trong nội tâm anh.
Tố Diệp ôm lấy anh, áp mặt vào lồng ngực của anh, nghe những nhịp tim mạnh mẽ và điên cuồng như cô bây giờ, thì thầm: “Bất luận xảy ra chuyện gì anh cũng không được bỏ lại em một mình ở Nam Phi. Anh đã hứa với em rồi, anh không được nuốt lời.” Tiết trời hôm nay khiến cô cảm thấy bất an.
Trái tim Niên Bách Ngạn suýt nữa bị cô vò nát. Anh nâng khuôn mặt cô lên, sự kiên định và chân thành khắc sâu trong ánh mắt chan chứa tình cảm. Anh nói: “Anh tuyệt đối không thất hứa!”
Dứt lời, anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Tố Khải không biết mình đã quay về sở cảnh sát bằng cách nào. Chẳng qua chỉ là mấy bước chân từ quán cafe về tới đây mà anh mệt mỏi như đi cả một đoạn đường dài. Khi quay về phòng thẩm vấn, thấy cấp dưới vẫn chưa hỏi ra được bất kỳ vấn đề gì, ngọn lửa trong lòng chợt bùng lên. Anh đập tay lên vai cấp dưới, nói với vẻ không vui: “Để tôi!”
Người cấp dưới gật đầu. Trước khi đi anh ta liếc nhìn gương mặt tái mét của Tố Khải một cái, chợt thấy hoảng sợ.
Đợi người cấp dưới đi rồi, Tố Khải kéo ghế, ngồi xuống trước mặt người tình nghi, vứt tập biên bản ghi chép lên mặt bàn, ngữ khí lạnh như băng: “Mau khai báo thành khẩn cho tôi, đừng có lãng phí thời gian của mọi người!”
Bị thẩm vấn là một cậu thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi. Trông có vẻ trắng trẻo nõn nà nhưng chắc chắn là một kẻ ương bướng, ngang ngạnh. Cậu ta gác thẳng chân lên bàn, lười biếng nói: “Sếp à! Người nhà tôi đang trên đường tới sở cảnh sát rồi. Tôi chẳng hơi đâu nhiều lời với các sếp.”
“Có tiền thì ghê lắm phải không?” Tố Khải đọc qua hồ sơ, gia đình làm kinh doanh, là một cậu ấm phá gia chi tử.
Cậu hừ một tiếng, vốn không thèm quan tâm tới Tố Khải.
Tố Khải vốn dĩ đang bực tức, thấy vậy bèn đứng dậy: “Cậu không nói phải không?”
Cậu ta liếc mắt nhìn anh nhưng vẫn chỉ im lặng. Một ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong mắt Tố Khải. Anh bước rộng về phía trước, túm chặt lấy cậu ta xách lên như túm một con gà con. Cậu thanh niên còn chưa kịp hét lên, nắm đấm của Tố Khải đã hạ cánh xuống, đập thẳng vào ngực cậu ta.
Cậu ta hét lên một tiếng, suýt nữa thì hết hơi ngất xỉu. Tố Khải vẫn không chịu thôi, như một con sư tử bị kích động, bồi thêm mấy đấm nữa, đánh vào người cậu ta, chỉ nguyên gương mặt là không động tới.
Nắm đấm của Tố Khải rất mạnh, khiến cậu ta gào khóc thảm thiết, ôm đầu hét lớn: “Cảnh sát đánh người! Cảnh sát đánh người! Cứu tôi với…”
Thế nên khi cảnh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, mấy đồng nghiệp nghe tiếng hét thất thanh chạy vội tới đều hết sức sửng sốt. Họ nhìn thấy cảnh sát Tố ngày thường vẫn thiết diện vô tư, làm việc có chừng mực, lúc này đang đánh đấm người tình nghi như một kẻ điên, phải chạy vội tới kéo anh ra.
Cậu thanh niên nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chỉ tay vào mặt Tố Khải: “Tôi… Tôi sẽ kiện anh, tôi sẽ kiện cho anh chết!”
Tố Khải lại định xông tới, cấp dưới vội vã giữ chặt anh lại: “Sếp, sếp! Anh bình tĩnh, để em thẩm vấn… để em!”
Mấy người khác nhanh chóng kéo người thanh niên đó đi.
Tố Khải chống hai tay lên mặt bàn, hai mắt đỏ rực lên, sự phẫn nộ còn chưa tan đi hết. Anh giơ tay, ném mạnh chiếc ghế vào tường, chiếc ghế đập vào vách, vỡ vụn thành mấy mảnh.
Sau khi Niên Bách Ngạn đi rồi, Tố Diệp ăn một bữa sáng đơn giản, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị ra khỏi nhà. Trước cửa có vệ sỹ canh gác, thấy cô ăn mặc nghiêm chỉnh, định đi đâu đó, họ bèn nói: “Anh Niên có dặn dò, nếu cô muốn ra ngoài, chúng tôi nhất định phải đi theo.”
Tố Diệp đương nhiên không phải người quá bướng bỉnh, không hiểu chuyện, cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của Niên Bách Ngạn, gật đầu: “Tôi đã gọi điện cho Smith, anh ấy sẽ tới đón tôi ngay bây giờ. Một trong hai người đi theo tôi là được rồi, người kia ở lại trông khu nhà.” Trong nhà vẫn còn tài liệu của Niên Bách Ngạn, mặc dù cô không biết cái nào quan trọng cái nào không quan trọng, nhưng đề phòng vạn nhất vẫn tốt hơn.
“Vâng!” Người vệ sỹ thấy cô không những hợp tác còn bình tĩnh sắp xếp mọi việc thì không khỏi ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng gật đầu.
Chỉ một lát sau, Smith đã tới, không có Bella đi theo cùng. Có lẽ cô ta đi theo Niên Bách Ngạn tới Johannesburg. Thấy Tố Diệp đứng ở ngoài cửa, anh ta lập tức giương chiếc ô đen, sải bước tới, cười nói: “Cảm giác đi ra ngoài ngày mưa đúng là tồi tệ.”
“Liệu có ảnh hưởng tới việc lái máy bay trực thăng không?” Cô nghĩ ngay tới Niên Bách Ngạn.
Smith suy nghĩ một lát: “Cũng có ảnh hưởng, nhưng cô yên tâm, phi công đó đã có trên bốn mươi năm kinh nghiệm, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu. Vả lại hôm nay chỉ có Cape Town mới mưa thôi.”
Lúc đó Tố Diệp mới yên tâm. Cô ngước nhìn chiếc ô trên đỉnh đầu, đùa giỡn: “Smith à! Anh thật sự nên cầm theo ô trắng hoặc ô hoa.” Anh ta vốn đã đen, hôm nay lại mặc quần áo sẫm màu, cộng thêm chiếc ô đen kềnh càng, cùng với ánh chớp ngày mưa, từ xa chỉ có thể nhìn ngay thấy hai hàng răng trắng lóa của anh ta.
Smith hiểu ý của cô, cười lớn mở cửa xe cho cô: “Thế thì chẳng phù hợp với thân phận của tôi chút nào.”
Tố Diệp mỉm cười, tâm trạng có phần thoải mái hơn.
Hai chiếc xe một trước một sau đi trên đường. Ra khỏi khu nhà, mưa càng lúc càng nặng hạt. Cuối cùng xe dừng lại trước một khách sạn xa hoa. Tố Diệp dặn dò người vệ sỹ hoạt động ở gần đó, một mình đi vào trong khách sạn.
Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng, giữa chừng không hề dừng lại, đây là thang máy chuyên dùng cho khách quý của khách sạn. Lớp thảm lót sàn bằng lông cừu của Úc, trải dài từ cửa thang máy tới tận cuối hành lang. Những ngọn đèn thủy tinh hoa lệ tỏa ánh sáng rực rỡ lộng lẫy. Trên tường treo thảm hoàn toàn bằng thủ công của Iran, tăng thêm nét ngoại quốc cho khách sạn. Lớp cửa bằng thủy tinh công nghiệp đã qua xử lý công nghệ đặc biệt, chắn được sấm chớp bên ngoài, cả hành lang yên tĩnh không một tiếng động.
Tố Diệp đi tới trước một căn phòng, hít sâu một hơi rồi giơ tay ấn chuông cửa.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, dáng người hoàn hảo của người đàn ông ngay lập tức đập vào mắt. Anh ta để trần nửa người, bên dưới chỉ thắt một chiếc khăn tắm, sau lưng là ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, khiến làn da anh ta cũng như được phết một lớp màu lúa mạch. Không hề thua kém những múi cơ bắp rắn chắc, rõ nét của Niên Bách Ngạn, cũng không hề kém Niên Bách Ngạn trong việc hấp dẫn phụ nữ. Tố Diệp không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt cũng là yêu nghiệt.
Sau khi thấy Tố Diệp tới, anh ta thốt lên: “Tốc độ của em cũng nhanh quá nhỉ!”
“Kỷ Đông Nham! Anh trước giờ đâu có dậy sớm.” Tố Diệp liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, giơ lên khua khua trước mặt anh ta: “Tôi cố tình đợi tới mười một giờ mới tới tìm anh, cho anh quá đủ thời gian để ngủ rồi.” Cô không thể quên ở Nội Mông anh ta đã nằm đo giường đến mức nào. Trong lều chiên chật chội đó mà anh ta còn ngủ li bì như chết được. Nếu không có Niên Bách Ngạn nói khích, anh ta sẽ chẳng bao giờ chịu dậy tham gia cuộc thi.
Thời gian luôn vô hình thay đổi điều gì đó. Lần đó ở Nội Mông, cô có lòng muốn giảng hòa mâu thuẫn giữa hai người họ. Thực tế chứng minh, họ mà hợp tác thì sẽ đánh trận nào thắng trận đó. Nhưng hai người giờ lại ở Nam Phi, cuộc chiến ngày mai họ sẽ là đối thủ. Nghĩ tới đây, Tố Diệp lại cảm thấy tiếc nuối.
Kỷ Đông Nham nghiêng người để cô đi vào. Anh ta ngáp ngắn ngáp dài, rồi lại vò vò mái tóc rối bù như tổ quạ, thấy vai cô hơi ướt, bèn hỏi: “Ngoài trời đang mưa sao?” Trong phòng rèm cửa che kín mít, lại cực kỳ yên tĩnh, anh ta không biết tình hình bên ngoài cũng rất bình thường.
Tố Diệp ngồi bệt xuống sofa: “Thế nên tốt nhất là anh mặc quần áo cho chỉnh tề vào. So với việc ra ngoài tìm nhà hàng, tôi thích nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới đây hơn.”